Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dám yêu em không ? – Chương 21

Phiên bản Dịch · 2800 chữ

[Ngoài lề] [Behind the scenes] Phỏng vấn các nhân vật chính cùng mội vài fun facts của họ.

( Đôi lời tác giả: Cuối cùng fic cũng đã tới chương 20, tuy bộ fic này không phải bộ đầu tay của mình nhưng đây lại là bộ đầu tiên mình có thể viết số chương dài đến thế này (LoL). Thế nên đây là chương đặc biệt, Andy sẽ có cuộc phỏng vấn nho nhỏ đối với các diễn viên chính để giảm nhiệt căng thẳng chút cho các chapter sau . Mong mọi người có những giây phút vui vẻ . Cùng mình zoom cận cảnh nhé! ^^

Các nhân vật xuất hiện lần này là: Thiên Nhân, Hoàng Vũ, Mạnh Quân,Khánh Vĩ,Thành Duy và Thành Huân.

[Au] “Cám ơn cả 6 bạn đã bỏ chút thời gian xuất hiện trong buổi phỏng vấn ngày hôm nay nhé!”

[Cả 6 cùng đồng thanh] “Tại tác giả dở hơi bắt bọn này đến đây chứ rảnh rỗi gì ?? Viết thì không chịu viết tiếp!”(còn quay ra lườm nguýt tác giả, huhu T_T)

[Au lau mồ hôi cố chữa cháy] Được…được rồi! Giờ tôi sẽ bắt đầu chương trình ngay không để người đọc phải chờ đợi!Sau đây sẽ có câu hỏi dành ọi người,phải trả lời thành thực đấy nhé!

Câu hỏi 1:Trong fic tác giả có nhắc đến chú mèo Loki của Vũ, vậy cậu có thể ọi người biết chú mèo của mình trông như thế nào không?

Vũ khoanh tay nghĩ ngợi,nhưng mắt vẫn đảo liên tục như muốn né tránh câu trả lời.

[Au] “Này, sao không trả lời? Tả con mèo đơn giản mà,hay cậu chưa học qua môn tập làm văn từ hồi cấp 1 vậy?-_-”

Vũ”Đơn giản…? Vậy…cứ nhìn qua Thiên Nhi là ra con mèo của tôi.”

Nhi”Cậu dám ví tôi với con mèo béo ục ịch sắp đẻ nhà cậu ấy hả ???Cậu thích chết với tôi không?!?”

[Vũ không ngừng kêu la oai oái]“Nhưng tôi thấy….cậu dễ thương giống nó thật mà !!! Oái! Ui, đauuuu!!..”

[Những người còn lại cố ngăn Nhi lại]“Tác giả!! Nghĩ cách làm gì đi không ở đây xảy ra án mạng mất !!”

“Ực!”

Tôi nuốt nhẹ nước bọt, thật không ngờ, mới câu thứ nhất mà đã thành cái chợ! Đúng là lên fic tử tế bao nhiêu thì bản chất ngoài đời lại trái ngược bấy nhiêu.

Au”Rất xin lỗi vì sự cố kĩ thuật! Chương trình tạm ngừng ít phút,mong quý vị thông cảm!…Oái,sao lại đánh cả tôi ?!??”

Câu hỏi 2 : Ai là người các cậu không thích nhất trong fic ?

Không do dự, cả 6 người đồng thanh trả lời:

“Đương nhiên là anh quản lí!”(có liên quan -_-?!?)

[Au]“Tại sao?”

[Nhi]“Ai bảo anh ta vừa nhát chết…”

[Vũ đảo mắt suy nghĩ]“..lại vừa xấu tính…”

[Vĩ]“Làm thì ít…”

[Quân]“..mà la cà thì nhiều.”

[Duy nhanh nhảu đáp tiếp]“Ki bo thì không thua ai…”

[Huân]“Bủn xỉn là chuẩn của chuẩn!”

[6 người lại vỗ đùi chốt lại]“Nói chung là……không duyệt được!”

[Từ bên ngoài vọng vào]“Tôi nghe thấy hết rồi đấy nhé!! Anh chị được lắm! Tháng tới mấy cô cậu đừng hòng tôi thưởng thêm hay mơ mộng mình là mĩ nam số 1 số meo gì nữa ! Trừ lương! Trừ lương hết !!”

Giật mình sáu người nhìn nhau ngẩn ngơ,chỉ biết thốt lên:

“..Thôi, xong rồi..!”

……

“Tác giả !!!!”

[Au] (luống cuống)”..Bình..bình tĩnh! Tình huống này tôi không ngờ tới mà T-T.Còn câu hỏi tiếp đây, đừng có làm mất thời gian của mọi người nữa!!

Câu hỏi 3:Có vẻ như tác giả rất thích cho các nhân vật của mình “thương tích đầy mình” thì phải:Nhi thì bị thương ở tay,suýt nữa bị đẩy ngã ở cầu thang;Quân bị trói rồi còn bị đánh đập;Vĩ thì đau ở chân , xây xát mình mẩy. Còn Duy thì bị Thiên Nhi gạt chân ngã oạch trên nền đất đau điếng! Tác giả có thể giải thích không?

Sao đột nhiên tôi lại thấy sát khí ngùn ngụt bao vây thế này? T-T

“Đúng thế! Tác giả trả lại sự công bằng cho bọn tôi đi!!”

[Au]lẩm bẩm”Sao lại hỏi cái câu “dìm hàng” mình thế này??”

[Au]“Ờ..thì cho hợp…với tình huống gay cấn của truyện……Làm gì mà phải thắc mắc thế nhỉ ?..Hừm, next câu tiếp!”

[Đồng thanh]“Không chấp nhận câu trả lời như thế

! Tác giả thật ác !!!

[Au]“Nín!! Có thích mấy chương sau ta cho te tua hơn nữa không?!?”

Câu hỏi 4:(Từ fan của Duy) Thành Duy, cậu từng nói cậu xếp thứ tự các việc yêu thích của cậu:đầu tiên là tán gái, thứ hai là ăn uống. Vậy còn thứ ba của cậu ?

Huân”Tôi biết”

“Cậu biết?!?”-Tất cả đều mắt tròn mắt dẹt nhìn vẻ ung dung tự tại của hắn.

[Duy]nghiến răng”Cậu mà dám nói ra…thì cậu chết dưới tay tôi!!”

Nhưng hắn chưa kịp nói xong, thì đã bị mọi người giữ lại, không ngừng phấn khích:

“Huân!! Mau nói đi, để sau này còn kể cho con cháu cậu ta nghe!”

“Mấy người…mấy người làm cái quái gì vậy ?!?Huân!”

“Là….”

“……”

“Vừa hát vừa nhảy nhót trong lúc tắm!”

“..P..phì…..Cái..cái gì thế ??”

“….Oa….hahaha…!!!”

Không hổ là người não “phẳng” nhất trong số 6 người ở đây. Ngay đến cả sở thích cũng thật

quái dị.

“Huân…ông..ông chết chắc với tôi rồi!!”

Cảnh tượng bây giờ thật hỗn loạn, huyên náo như ở trong rạp xiếc. Cơn tức giận bùng nổ khiến Duy lúc này thật giống con rồng khạc ra lửa,hoa chân múa tay như con khỉ đột.

Có vẻ như những điều ấy cũng chẳng làm Huân bận tâm.

[Au]“Được rồi,trật tự nào!Giờ sang tiếp câu hỏi cuối cùng!”

Câu hỏi 5:Sau khi kết thúc truyện,các cậu có dự định gì không ?

[Lại đồng thanh nữa]“Đương nhiên là đi nghỉ dưỡng vì số lần tác giả cho bọn tôi thương tích!…Mà từ nãy giờ bọn tôi đánh lẫn nhau cũng chỉ vì mấy câu hỏi chết tiệt của tác giả!! Thế là thế nào ???”

Au “Câu này…có đánh nhau đâu…?”

“Không nhưng sắp có chiến tranh rồi!Lần này…nạn nhân là tác giả đấy,chuẩn bị tinh thần đi!!”

“Tác giả,mau đứng lại ngay!!”

Tôi cố gắng co giò lên chạy,đằng sau là đám khói mù mịt tiến gần tôi hơn.Chết tôi rồi!!

Hẹn gặp lại mọi người ở các chương sau nhé!

[Sau đây là một số fun fact về các nhân vật.]

1.Để có trình độ làm bánh ngon như hiện nay, Thiên Nhi đã có một danh sách dài không đếm xuể số lần cho nổ tung không thương tiếc cái nhà bếp.

2.Tuy Hoàng Vũ thích các trò chơi mạo hiểm nhưng lại không thể trồng cây chuối.

3.Mạnh Quân bình thường lãnh đạm nhưng lúc say xỉn thì….còn kinh dị hơn Nhi gấp mấy lần.

4.Thích tiền đến nỗi đã trở thành phương châm của Khánh Vĩ.

5.Thành Duy mở miệng tán gái thì rất tài tình,nhưng trước mặt người hắn thích thì lại làm giá ghê gớm.

6.Bình thường nhìn Thành Huân lạnh lùng vậy nhưng lại rất hay ngủ mớ, thậm chí còn mộng du.

Chương 21: Buông

“Vì sao chúng ta lại nhắm mắt khi ngủ, khi khóc, khi tưởng tượng, khi hôn nhau, khi cầu nguyện? Bởi vì những gì đẹp nhất trên thế gian này chẳng thể nào nhìn thấy bằng mắt mà phải được con tim cảm nhận. Và với anh, em là điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này.”

-Khuyết danh-


“Chưa bao giờ em thấy lạc lõng hơn thế.

Khi anh ở bên,em lại cố đẩy anh xa thật xa,làm anh đau,làm anh giận,làm anh phát điên.

Đến khi anh không còn ở bên em, em chỉ còn thấy anh qua cái bóng nhạt nhòa trên mặt nước hồ trong suốt do em mường tượng ra..Nước mắt em rơi làm nhòa hình bóng mà em ngỡ như đã rất thân quen ấy…

Là em sai..hay anh sai…?”

……………

“Ê, Nhi! Phía trước bà..có..bức tường….”

Cô bạn thân Linh chưa kịp nhắc nó hết câu thì nó đã đâm sầm phải bức tường trước mặt, sưng u một cục đau điếng.

Được một lúc sau….

“Cẩn thận trước mặt kìa Thiên Nhi!”

Vừa định bước xuống cầu thang thì nó bước hụt chân, sực tỉnh tức khắc, may mắn là nó đã bám được vào thanh vịn cầu thang, nếu không có mà dập mông, ê ẩm hết hai bên “bàn tọa” yêu quý của nó.

Nhỏ bạn vội chạy tới đỡ nó dậy, không ngừng quở trách nó:

“Bà đấy! Hôm nay làm sao thế không biết ?!? Vừa nãy chẳng may có mà ngã thì ai đỡ cho bà được ?!? Mọi lần bà nhanh nhẹn lắm mà, hôm nay bà làm sao ấy?”

Cái tật ngây ngẩn ngẩn ngây của nó đâu có phải là do bẩm sinh đâu, chỉ là kể từ ngày hôm qua mà kết quả cho ra nó của ngày hôm nay.

“Ừm…..kì lạ lắm.Tôi cứ cảm thấy..như vừa mất một cái gì ấy…”-ý nó ám chỉ ngày hôm qua Vũ chia tay với nó.

“Thế á ?!? Thế bà mất cái gì ? Có quan trọng lắm không??”-Khổ thân nó,gặp ngay đúng bà bạn chậm hiểu, khờ khạo, lại còn nói không đầu không cuối nên nhỏ tưởng nó mất đồ dùng gì.

“Tôi…cũng không biết…Chẳng hiểu sao nó lại khiến tôi ra thế này..”

“Đồ của mình mà bà cũng không biết là quan trọng hay sao ?!? Con nhỏ này,có phải do đám fan của Quân gây ra không ??? Để tôi nghĩ kế giúp bà!”

“Làm..gì đi…Chứ nếu thế này, tôi không làm được việc gì mất..”-Đầu óc như bay trên mây, nó buộc miệng nói mà không hề biết nhỏ bạn lại hiểu nhầm sang một ý khác.

Linh suy nghĩ một hồi lâu, rồi búng tay “tách” một phát như vừa nghĩ ra sáng kiến nào đó, vỗ vai nó đầy tự tin:

“Thiên Nhi,yên tâm! Tôi hứa sẽ giúp bà đòi lại công bằng,để tụi nó không còn bắt nạt bà,dám lấy đồ dùng sách vở gì của bà nữa!”

Cái kết cuối cùng của cuộc hội thoại này đã minh chứng cho câu tục ngữ: “ông nói gà,bà nói vịt”, mà nó không hề hay biết vô tình chính nó và Linh lại tạo ra rắc rối khác cho cả hai đứa nó.

Nói xong nhỏ quay người chạy tót đi để lại nó mặt ngây thộn đến phờ phạc.

Không phải là nó hiểu những gì mà Linh vừa nói, mà là nó vừa chợt nhớ ra tối nay,nó phải đến nhà Mạnh Quân. Đến giờ nó vẫn còn chưa biết phải làm gì, vậy mà chỉ vì Hoàng Vũ mà khiến nó không tài nào tập trung được nổi vào công việc đơn giản là để ý đường.

………………..

Ở trong bếp lúc này, nó đang định làm bánh tiramisu vị trà xanh để hôm nay đem đến nhà Quân.

Khuấy đều hỗn hợp trứng và sữa nhưng đầu óc nó vẫn để đi đâu.

Nó nghĩ đến Vũ, nghĩ đến cô bạn thân đã trở về của hắn mà sực giật mình cố gắng lắc đầu thật mạnh,xóa đi những suy nghĩ không hay ấy.

Quay ra nhìn chú mèo Totoro Vũ tặng nó để trên kệ tủ, nó chợt nhớ lại những dòng chữ hắn viết cho nó mà lại có cảm giác muốn quay về ngày ấy quá. Nhờ những dòng chữ ấy mà nó đã vực lại tinh thần rất nhiều. Còn bây giờ thì sao?

Mấy hôm nay, Vũ cũng không đến đón nó như mọi lần, cũng phải thôi, giờ nó chỉ là cô bạn gái “cũ”, ừ, thì vẫn chỉ là “đã từng” là bạn gái.Nó cũng chưa tính đến việc sau này sẽ đối diện với hắn thế nào ở chỗ làm thêm. Dù chỉ là làm bạn gái cho cậu ta vì bị ép buộc, cũng là để chọc tức Khánh Vĩ, nhưng những cảm giác của nó sau mối quan hệ này lại càng kì lạ hơn.

Nghĩ lại thì, có phải nó đã dựa dẫm quá nhiều vào cậu ta không ? Những khi nó vui,buồn,khóc hay cười, người nó nghĩ đầu tiên lại là Hoàng Vũ mà không phải là ai khác, nó cũng không thể hiểu….

Sau khi bỏ bánh ra khỏi tủ lạnh, nó nếm thử một ít bánh mẫu nó để riêng. Mặn…mặn quá! Mặn đến khé cổ !

Nó lao nhanh đến bình nước, tu ừng ực hai,ba cốc nước lọc rồi mới thở phào, giật mình nhìn lại. Cái lọ trắng trắng mà nó vừa đổ vào ấy…là lọ muối !! Chắc vừa nãy không để ý, nó lấy nhầm lọ muối này mà không hề hay biết.Chứng tỏ nó đã phải cho rất nhiều nên mới mặn kinh khủng đến vậy.

“Vũ, dù cậu không xuất hiện trước mặt tôi nữa nhưng vẫn muốn hành hạ tôi đến thế sao?!? Cậu…được lắm!”

Vậy là đổ đi mất một mẻ bánh của nó, rồi lại phải làm lại từ đầu.

Nó bật cười nhưng trong lòng lại bức bối đến khó chịu. Vì đột nhiên hình ảnh của Vũ quấn quýt với cô gái đó đột nhiên lại hiện hữu trong đầu nó càng khiến nó tức giận. Chỉ là lúc cáu giận là lúc người ta hay đưa ra những quyết định liều lĩnh nhất.

Nó cũng thế. Để thoát khỏi cảm giác này, thì nó phải bắt đầu một mối quan hệ mới. Vậy ai là sự lựa chọn thích hợp ở đây ngoài Hoàng Vũ ?….Nó bặm môi, tay nắm chặt mép bàn đến đỏ ửng…

………………

“Hắt xì!!”

Không hiểu sao,Hoàng Vũ lại có cảm giác rất lạ. Cậu day day mũi mình, ngước nhìn lên bầu trời đêm ở nhà mình. Mấy ngày nay, cậu không đến đón Thiên Nhi, chỉ đơn giản là vì cậu không biết đối diện với cô ấy thế nào sau khi nói lời chia tay, đã thế lại còn không để cho hắn nói hết.

Ý của Vũ là, vì hắn cảm thấy có lỗi với Thiên Nhi nên muốn chia tay với cô ấy để theo đuổi cô ấy lại từ đầu, để cô ấy tự nguyện đồng ý quen với cậu một cách đường hoàng.

Ai dè, câu nói ấy như châm thêm dầu vào lửa, đã cháy lại còn cháy to hơn.Hôm đó, hắn vừa nói xong thì nó đã cáu giận quát lại cậu ta,rồi chạy biến đi khi không để Vũ kịp giải thích gì. Nguyên văn lời nó nói là thế này:

“Được…được rồi! Dù sao cậu cũng có cô ấy, vậy..tôi cũng có người của mình!Đừng tưởng ngoài cậu ra thì không có người khác tốt hơn cậu đấy nhé! Mạnh Quân thuộc đúng mẫu người gia đình mà tôi luôn mong muốn, chứ không có như cậu!! Tôi..tôi sẽ quen với anh ấy cho cậu xem!!!”

Ai da!! Nghĩ đến thôi là đã thấy tức! Cô ấy..dám nói vậy với hắn sao? Cô ấy không biết máu ghen của một thằng con trai sẽ lớn đến mức nào nếu cô ấy cứ tiếp tục đùa giỡn với cảm xúc của hắn như thế chứ ??Mà với tính cách của cô ấy…có khi nào cô lại làm thật không?…

Hắn đập đầu lên bàn, vò vò mái tóc mình rồi lại thở dài ngao ngán nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thiên Nhi! Em thật giống như cây xương rồng, bên ngoài cứng rắn lạnh lùng nhưng bên trong lại tinh khiết, chân thật đến mức khiến người khác phát điên vì em!!Vậy mà tôi vẫn liều lĩnh để yêu em, lạ thật đấy…”

……………………..

Trong phòng ngủ, Mạnh Quân ngắm nhìn mình trong gương với đủ các loại quần áo bày ra ướm lên người, không quên hỏi ý kiến Henry xem bộ nào hắn mặc được nhất. Đắn đo mãi mới chọn được ình một bộ vest màu xanh dương đậm đi cùng sơ mi trắng, hắn đột nhiên trở nên căng thẳng.

Thiên Nhi ngày hôm nay sẽ đến nhà hắn dùng cơm, hắn lại càng phải chứng tỏ bản lĩnh cũng như phong thái của mình kia chứ? Chỉ là hắn thấy vui lạ.

Sao có cảm giác như hôm nay sẽ là ngày may mắn của hắn vậy nhỉ?

Đọc tiếp Dám yêu em không ? – Chương 22

Bạn đang đọc Dám Yêu Em Không của QuynhAndy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.