Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọn Kiếp

Tiểu thuyết gốc · 2098 chữ

Sở Mộc mở cánh cửa bước vào bên trong, phía trong không ai khác chính là Các chủ Lục Tịnh Thiên. Bảy năm trôi qua, Lục Tịnh Thiên vẫn uy nghiêm, bất phàm như xưa, ông như một bảo kiếm đã vào vỏ, nhưng vẫn có sắc bén của riêng mình. Sở Mộc cung kính hành lễ, nói.

"Tham kiến Các chủ... không biết ngài triệu kiến tiểu nhân có chuyện gì?"

Lục Tịnh Thiên đánh giá Sở Mộc, thiếu niên này ngày xưa được ông và Lục Tịnh Kha cứu giúp, thật đúng càng lớn càng xinh đẹp, hèn chi đứa con bảo bối của ông chết mê chết mệt. Nhưng chuyện này ông chắc chắn không bao giờ đồng ý, Sở Mộc này nhất định phải đuổi đi.

"Ngươi ở đây bao nhiêu năm rồi nhỉ?" Lục Tịnh Thiên từ tốn nói.

"Dạ, bảy năm rồi ạ." Sở Mộc nói.

"Cũng khá lâu rồi nhỉ...." Ông dừng lại, nhìn Sở Mộc thành thật cúi đầu, nói "Ngươi biết tính ta rồi mà, người nào không có tác dụng ta sẽ không lưu lại, ngươi biết vì sao ta lưu ngươi lại không?"

Sở Mộc nhìn hằng ngày ngây ngốc nhưng gặp chuyện này liền rất thông minh, bác bỏ ý vòng vo của Lục Tịnh Thiên, "Ngài có ý gì?"

Lục Tịnh Thiên tán thưởng nhìn Sở Mộc, nói "Rất thông minh, thứ nhất, Các ta mới thiết lập mối quan hệ với phường tình báo ngụy trang thành Di Hồng lâu. Nhưng vị Di Hồng lâu chủ này là nam nhân và cũng thích nam nhân. Nhìn quanh Các ta, thấy có ngươi hợp tiêu chuẩn của hắn ta. Tư Đồ Các đã nuôi không ngươi bảy năm, đến lúc ngươi trả nợ rồi. Thứ hai, ta hy vọng ngươi không gần gũi với Lục Tịnh Kha nữa, nó còn nhỏ, vẫn còn mơ màng về thứ tình cảm này, mai mốt nó sẽ làm Các chủ, sẽ sinh hài tử, mà ngươi...không thể giúp nó."

Sở Mộc ngẩn cả người, Lục Tịnh Thiên đã biết tình cảm của y giành cho Lục Tịnh Kha, còn không chấp nhận tình cảm này. Vậy...y nên làm sao đây?

"Ngươi cũng không thiệt thòi gì đâu, Di Hồng lâu chủ cũng không phải tra, có lẽ hắn lần đầu nhìn thấy ngươi cũng đã si đắm..." Giống như Lục Tịnh Kha si đắm Sở Mộc. Y không hề biết rằng, mình lớn lên vô cùng xinh đẹp, không phải là xinh đẹp do son phấn như các nữ nhân, mà xinh đẹp một cách tự nhiên, xinh nhưng không yểu điệu. "Ta cũng sẽ cho ngươi một khoản tiền lớn, để ngươi có thể tự xây dựng cơ nghiệp của mình, nhưng điều kiện tiên quyết....từ bỏ con trai ta." Lục Tịnh Thiên nói, ông chỉ có mình Lục Tịnh Kha là con, vợ ông lúc sinh Lục Tịnh Kha thì mất máu quá nhiều nên đã qua đời. Ông giành hết tình yêu vợ đặt vào đứa con này, ông không để nó lầm đường lạc lối được.

Sở Mộc cúi thấp đầu, trong lòng đấu tranh quyết liệt, nên giữ hay buông? Nhưng lại nghĩ đến tương lai của Lục Tịnh Kha, sau này hắn sẽ phong quang rực rỡ, người người kính nể, nhưng nếu tình cảm của y và hắn bị phát hiện, mọi người sẽ sỉ vả Lục Tịnh Kha, coi hắn là quái vật, là đồ bệnh hoạn...

Y nên từ bỏ thôi....vì tương lai của Lục Tịnh Kha, cũng vì tương lại của y.

---

Sở Mộc đờ đẫn quay về phòng mình, nhìn Lục Tịnh Kha đang múa kiếm bên ngoài, lòng y đau nhói, có lẽ từ ngày mai y sẽ không thể gặp lại Lục Tịnh Hằng nữa rồi. Tối hôm đó, Sở Mộc cầm giấy bút, ý định viết một bức thư. Dù có đi thì Sở Mộc vẫn muốn làm chuyện mình muốn làm nhất, thổ lộ tấm lòng của mình.

[Gửi Thiếu chủ thân yêu....

Sở Mộc biết lúc thiếu chủ tìm được bức thư này thì thiếu chủ sẽ rất tức giận. Có lẽ, về sau ta sẽ không bao giờ gặp lại thiếu chủ nữa. Thiếu chủ nhớ chăm sóc kỹ sức khỏe. Ta muốn nói rằng, ta thực sự rất thích ngài, thích đến chết mất, dù ngài bảo ta chết ta cũng nguyện chết vì ngài. Ngài chắc chắn sẽ rất tức giận vì tình cảm kỳ quái này của ta. Nhưng ta thật sự thích ngài nhiều lắm, ngài đừng trách ta. Vĩnh biệt ngài...thiếu chủ]

Sở Mộc viết xong, cất dưới gối. Rồi thu dọn đồ đạc chờ một người mang mặt nạ đến đưa y ra khỏi Tư Đồ Các đến Di Hồng lâu.

---

"Người đâu?" Di Hồng lâu chủ Bách Lý Huyền đứng cạnh cửa sổ, híp mắt ngắm vầng trắng trên cao, chờ đợi người kia xuất hiện.

"Đã đến, thưa lâu chủ." Một tiểu lâu la nói, rồi lùi xuống đem người kia đang bị bịt mắt đi lên. Người bị bịt mắt không ai khác chính là Sở Mộc, y thẫn thờ đi tới, tiểu lâu la đó tháo khăn bịt mắt ra. Sở Mộc lấy lại được tầm nhìn, nhìn thấy vị nam nhân yêu nghiệt kia cũng đang nhìn y. Sở Mộc bất giác lùi lại.

"Tư Đồ Các chủ thật đúng là làm cho ta kinh hỉ, mang đến một tiểu bạch thỏ xinh đẹp đến như vậy." Bách Lý Huyền tiến lại gần y, nâng cằm y lên, đánh giá qua một lượt, nói

"Thật không dám nhận sự khen ngợi của ngài. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi." Sở Mộc đáp.

"Tiểu mỹ nhân như vậy thật không dám ăn ngay a....thôi vậy thì ta để ngươi ở lại đây vài ngày, quen thuộc với nơi này trước đã rồi chúng ta từ từ trò chuyện." Bách Lý Huyền ôn nhu nói, nở nụ cười vô cùng yêu nghiệt. Cho đến lúc Sở Mộc trở về căn phòng mới, xa hoa hơn, lộng lẫy hơn, y mới từ từ ngồi xuống, gục mặt xuống hai đầu gối, khóe mắt y đỏ ửng, y không còn giữ được cái vẻ mặt lạnh lùng khi nãy được nữa. Sở Mộc nức nở nói, "Thiếu chủ.... tôi khó chịu quá....thật bức bách..."

---

Quay về phần Lục Tịnh Kha, hắn tỉnh dậy khi không có Sở Mộc gọi dậy, lòng vô cùng buồn bực. Tiểu ngu ngốc kia đi đâu rồi cơ chứ? Hắn bực bội mặc quần áo rồi phóng ra ngoài chạy vào phòng của Sở Mộc. Căn phòng trống không, Sở Mộc đi đâu rồi?

"Sở Mộc!" Lục Tịnh Kha la lên. Kỳ lạ, giờ này Sở Mộc chắc chắn ở trong phòng cơ mà.

Hắn chạy ra ngoài, kéo tùy tiện một người hầu hỏi, "Ngươi có thấy Sở Mộc ở đâu không?" Người hầu đó lắc đầu như trống bỏi. Lục Tịnh Kha nhíu mày, hỏi mấy người khác, đều nói không thấy Sở Mộc đâu. Dường như đã có ai đó bày sẵn lời thoại với hắn. Tìm vòng quay không thấy, hắn bực bội quay về phòng Sở Mộc, lục lọi hết trong phòng, bỗng thấy được bức thư Sở Mộc viết. Hắn đọc thư, ngỡ ngàng một hồi lâu...

Sở Mộc, Sở Mộc cũng thích hắn!

Sở Mộc thích hắn!

Thích Hắn!

Hắn!

Hắn cũng thích Sở Mộc! Lục Tịnh Kha như đứa trẻ vừa được quà, vui đến nhảy lên, nhưng lại chợt nhận ra. Sở Mộc đã rời khỏi hắn rồi, một cỗ trống trải len lỏi trong tim, hắn cảm thấy kỳ lạ, một Sở Mộc ngoan ngoãn, hiền lành như thế sao lại rời hắn mà đi? Chắc chắn đã có ai bức ép y, chắc chắn là thế. Mà trong này, ai có thể bức ép ý chứ? Lục Tịnh Kha trong đầu hiện lên hình ảnh Lục Tịnh Thiên. Hắn đút thư vào trong người, đi đến hỏi Lục Tịnh Thiên.

---

Sáng hôm sau, Sở Mộc đang ngồi trên bàn ăn, đối diện là Bách Lý Huyền. Hắn ta đang ân cần gắp thức ăn cho Sở Mộc, Sở Mộc nhíu mày nhưng không dám ý kiến, có lẽ như lời Lục Tịnh Thiên nói, vị lâu chủ này khá tốt, lại rất được lòng người. Chẳng lẽ, hắn ta cũng thích y?

Sở Mộc bình an vượt qua ba ngày, Bách Lý Huyền kia không có làm gì y. Nhưng Sở Mộc lại có cảm giác Bách Lý Huyền đang như sói rình mồi y. Quả thật, tối hôm đó, trong thức ăn Bách Lý Huyền có hạ thuốc. Sở Mộc không may ăn phải, nhưng y có thói quen ăn ít vào buổi tối, dù vậy thuốc vẫn phát tác.

Bách Lý Huyền dịu Sở Mộc vào phòng. Đè y xuống, từ từ cởi từng cái áo, Sở Mộc đang trong cơn mộng mị nhưng vẫn ý thức được có người đang cởi áo y, Sở Mộc dùng hết sức bình sinh đẩy Bách Lý Huyền ra, lăn xuống sàn. Thuốc Bách Lý Huyền hạ vào cực mạnh, y có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, cả ngươi như trong lửa đốt.

"Hừ, thỏ con vùng vãy trước khi chết!" Bách Lý Huyền nói xong, bước xuống giường nắm tóc Sở Mộc đang muốn bỏ chạy, nắm tóc nhấc y lên. Sở Mộc bị đau ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Bách Lý huyền, nói "Đồ khốn nạn! Hạ lưu! Cút đi!". Bách Lý Huyền cười nhẹ, không biết lấy từ đầu một cái dây thừng trói chặt tay y lại, đè y xuống sàn, thần tốc cởi áo y ra, mặc kệ Sở Mộc vùng vẫy thế nào cũng không hề giải thoát được.

Thuốc xộc vào đại não, Sở Mộc rất cần một người 'đụng chạm' nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ kia y lại gắt gao giữ thanh tỉnh, vùng vẫy bỏ trốn. Bách Lý Huyền đã cởi hết áo y, ngay cả quần cũng cởi ra, bàn tay đó vuốt ve toàn thân, làm cho Sở Mộc cảm thấy thật ghê tởm. Không, y không muốn. Y muốn giành lần đầu tiên cho Lục Tịnh Kha!

Ngay lúc Sở Mộc nghĩ đến hắn, cánh cửa sổ bị một lực mạnh phá tung. Lục Tịnh Kha lao vào, một cước đá Bách Lý Huyền ra xa, rồi xoay người ôm lấy Lục Tịnh Kha, nói "Di Hồng lâu chủ, người này ngươi không thể động. Người này là của ta, với giao dịch giữa ta với ngươi, ta sẽ dùng một phần lễ khác bồi thường cho ngươi. Bây giờ, thất lễ rồi."

Lục Tịnh Kha quấn Sở Mộc thành cái bánh tét, ôm người chạy đi. Bách Lý Huyền lau máu trên miệng, cười bất đắc dĩ, "Thật là, người ta đã có chủ rồi mà Các chủ lại đưa cho ta, bữa sau phải chất vấn ông ta mới được."

Lục Tịnh Kha không mang Sở Mộc về Tư Đồ Các mà mang vào một khách điếm. Cấp tốc đem người ôm vào, Sở Mộc nhìn thấy Lục Tịnh Kha, mọi uất ức bấy lâu nay như vỡ òa, y hai mắt đỏ ửng, được Lục Tịnh Kha ôm mà khóc lên, "Hức...thiếu chủ....ngài cuối cùng cũng đến rồi....ta sợ lắm, sợ lắm....hức." Lục Tịnh Kha thấy Sở Mộc khóc, dỗ thế nào cũng không ngừng, hắn cũng hoảng theo, nói "Không sao rồi, ta biết chuyện của ngươi rồi. Mọi thứ đã qua rồi...."

"Thiếu chủ.....ta ta có chuyện muốn nói, ta yêu ngươi." Sở Mộc thốt lên, do thuốc phát tán nên giọng của y mềm mại hẳn. Cuối cùng y cũng có dũng khí nói ra. Lục Tịnh Kha cũng vội vàng nói, "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, ta cũng yêu ngươi, yêu đến điên mất. Đừng bỏ ta, Sở Mộc."

Hai người bày tỏ được nỗi lòng, ai cũng vui mừng vì đối phương cũng thích mình. Xuân dược phát tán, Sở Mộc và Lục Tịnh Kha như hòa quyện vào nhau.

Đến cuối cùng, Sở Mộc mới mệt mỏi nói, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, " Thiếu chủ....vậy còn phụ thân của ngài?"

"Yên tâm, ta đã giải quyết với phụ thân rồi." Lục Tịnh Kha hôn khóe mắt y, nói.

"Vậy tốt quá...."

"Chúng ta sẽ sống cùng nhau, trọn đời trọn kiếp."

--- Toàn Văn Hoàn ---

Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp sáng tác bởi @DoanMocLinhTa

Truyện Trọn Đời Trọn Kiếp tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @DoanMocLinhTa
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.