Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện xưa

Phiên bản Dịch · 2005 chữ

Khi ta quỳ trước mặt Phật Tổ, trong khoảnh khắc ta tháo vòng kim cô xuống, cuối cùng ta cũng nhớ ra rốt cuộc bản thân ta là ai.

“Con khỉ, ngươi đã thua rồi, ta đã cho ngươi thêm một cơ hội nhưng ngươi vẫn quỳ rạp dưới chân ta. Năm đó ngươi đại náo thiên cung nói ta lừa gạt ngươi, cho nên ta chỉ giam ngươi năm trăm năm. Bây giờ, ngươi không phải cũng giống trước đó sao? Vẫn phải quỳ dưới chân ta, giống như con chó vậy. À không, bây giơ ngươi còn không bằng năm đó, bây giờ đến cả Kim Cô Bổng của ngươi cũng đã mất, ha ha ha.”

“Thì đã sao chứ? Không còn gậy lão Tôn ta còn nắm đấm. Ngươi cũng chỉ là một kẻ hèn phân thân, lão Tôn ta không sợ. Cho dù bây giờ quỳ trước mặt ngươi thì thế nào? Cho dù ngươi lại giam lão Tôn năm trăm năm nữa thì sao chứ? Đợi ta chém ba nhát vào đầu, ngực và bụng ngươi thì khi đó cũng là lúc ngươi tan thành tro bụi. Nhưng ngươi lại không thể giết ta, từ khi ta sinh ra đã hòa thành một thể với thế giới rồi. Trừ phi ngươi hủy diệt tất cả, nếu không không sớm thì muộn ta cũng sẽ một gậy đánh chết ngươi.”

“Kim Thiền Tử, đây là đại đồ đệ Tôn Ngộ Không của ngươi sao? Chỉ là một con thạch hầu mà thôi, sao dám làm càn đến bực này ở Đại Lôi Âm Tự? Xem ra một chuyến Tây Du này đã không khiến ngươi thông minh ra rồi.”

Không đợi Kim Thiền Tử nói gì thì một tiếng niệm phật lớn vang lên: “Con khỉ, thật ra bây giờ ngươi chỉ có hai con đường có thể đi. Hoặc là chấp nhận ta sắc phong ngươi làm Tây Thiên Đấu Chiến Thắng Phật, hơn nữa ta sẽ trả lại gậy Như Ý Kim Cô Bổng cho ngươi. Hoặc là, mười vạn hầu tử hầu tôn ở Hoa Quả Sơn phải đến Tây Thiên. Ta nghĩ ngươi sẽ biết nên làm như thế nào đi.”

Đang lửa giận ngập trời, trong nháy mắt đã bị câu nói này dập tắt. Đúng vậy, Tôn Ngộ Không hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng hắn còn có Hoa Quả Sơn, tuy rằng mười vạn hầu tử hầu tôn kia đã bị gạch bỏ tên khỏi sổ Sinh Tử trở thành sự tồn tại bất diệt, thế nhưng vẫn có thể đến độ hóa bọn họ. Khiến bọn họ không biết từ lúc nào sẽ trở thành những con rối đần độn vô tri của Phật môn.

Huống hồ bây giờ Hoa Quả Sơn đã không còn là liên quân yêu tộc hùng mạnh đại náo thiên cung năm đó, những yêu vương có chút bản lĩnh cái thì chết cái thì bị các thần tiên và Bồ Tát thu thập, Hoa Quả Sơn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

“Ôi, A Di Đà Phật.” Một tiếng thở dài phát ra từ miệng Kim Thiền Tử, rồi hắn chầm chậm bay về Linh Sơn.

Mỗi khi mặt trời đỏ rực vừa mọc lên, tại đỉnh Linh Sơn cao ngất này chắc chắn sẽ có một bóng người, lẳng lặng ngẩn người nhìn bầu trời ráng màu.

Mỗi khi trăng tròn treo lơ lửng trên cao, trong tòa tháp cao nhất ở Linh Sơn chắc chắn sẽ có một bóng người, yên lặng đứng đó nhìn như giơ tay là có thể với tới vầng trăng sáng kia.

Mỗi khi mưa gió ập đến, trong nơi hẻo lánh an tĩnh nhất ở Linh Sơn cũng chắc chắn sẽ có một bóng người, nhắm mắt trầm tư nhìn cơn mưa to tầm tã ngoài kia.

Mỗi khi chúng tăng đọc kinh, mỗi khi lê dân bá tánh cầu xin, mỗi khi Như Lai giảng pháp, sẽ luôn có một người hơi chau mày lại.

Còn có vị cần cù siêng năng kia từ ngày được sắc phong làm Kim Thân La Hán, thì hắn tựa hồ đã bị mọi người quên lãng.

Phật, Phật, Phật, như thế nào là Phật? Vì sao lại là Phật? Vì phổ độ chúng sinh trong thiên hạ sao? Là cứu khổ cứu nạn sao? Là vì hạnh phúc của muôn dân sao? Hay chỉ vẻn vẹn vì bảo đảm cho vị trí tôn quý của Phật Tổ Như Lai đây?

Nếu không, thì vì sao những yêu quái tu luyện thành công đó, không phải trở thành tọa kỵ của các La Hán, Bồ Tát thì cũng bị các vị thần tiên khác thu làm tọa kỵ? Mà những kẻ không phục đều bị sẽ bị tiêu diệt! Tiêu diệt không được cũng không thu làm tọa kỵ được như Tôn Ngộ Không, thì thành Phật, thành sứ giả La Hán.

Tóm lại, Thiên Đình cũng được mà Linh Sơn cũng thế, bọn họ đều không cho phép những thứ họ không thể khống chế tồn tại được.

Nhưng mà lần này rốt cuộc họ cũng sai rồi, lão trấn áp ta năm trăm năm ta cũng không buồn bực, nếu như không có năm trăm năm này sẽ không thể vứt bỏ đi sự điên cuồng và tự đại của lão Tôn. Cho rằng trong thiên hạ này không ai là đối thủ của lão Tôn, những kẻ nhát gan trong Thiên Cung càng khiến ta không coi ai ra gì, thật không nghĩ tới cây cao thì đón gió lớn. Kẻ như ta sớm hay muộn cũng sẽ chịu thiệt nặng.

Có điều, năm trăm năm này ta ngày nhớ đêm mong, nhưng vì sao người bị trấn áp dưới núi là lão Tôn mà không phải Như Lai, vì sao Ngọc Hoàng vẫn là Ngọc Hoàng, mà lão Tôn đã không còn Tề Thiên Đại Thánh nữa rồi.

Nói đến cùng thì Tề Thiên Đại Thánh cũng chỉ là một kẻ thất bại, từ đầu đến đuôi đều là một kẻ thất bại. Không những bị trấn áp dưới Ngũ Hành Sơn, thậm chí còn không giữ nổi đám hầu tử hầu tôn của mình.

Cho nên sau năm trăm năm đó, ta học được cách nhẫn nhịn, ta biết chỉ dựa vào sức của mình ta thì không thể làm được cái gì. Thiên Đình quá lớn, Linh Sơn cũng quá lớn, lớn đến mức chỉ cần lật tay đã có thể tiêu diệt ta. Vì thế ta đi theo Đường Tăng đi về phía tây thỉnh kinh, sau đó ta giả vờ như pháp lực của mình đã giảm đi rất nhiều, và ta chỉ có thể cẩn trọng một lòng đi về phương tây. Cách xa vạn dặm, cũng chỉ cần một cái nhào lộn là đến, cho dù phải đi bộ thì cùng lắm là tốn mấy chục năm mà thôi, chỉ cần cho ta ra ngoài thì chút việc này không đáng kể gì.

Ta nói, ta không bực bội việc Như Lai trấn áp ta, ta bực chính là Như Lai lại trộm thả ba nghìn Phật Đà trên Ngũ Hành Sơn, không màng ngày đêm niệm kinh, mưu toan độ hóa ta khiến ta quy y. Quy y? Ta khinh.

Thật ra bây giờ cẩn thận nhớ lại, trò cười vụng về này, ngay từ đầu đã lộ sơ hở khắp nơi. Chẳng qua lão Tôn ta sống còn chưa lâu, cũng chỉ có mấy trăm năm, bàn về tâm cơ hay mưu kế thì đều kém xa, vì vậy mới rơi vào bước đường thê thảm như vậy.

Từ trận đánh cuộc của ta và Như Lai, thì trò bịp bợm này đã bắt đầu.

Đều nói người xuất gia không nói dối, nói cách khác người xuất gia sẽ không gạt người nhưng thân là Như Lai thủy tổ của Phật, sao lại làm như thế? Đầu tiên đánh cuộc với ta, nói nếu ta không bay khỏi lòng bàn tay của lão thì đó là ta thua, ta phải quay về hạ giới tiếp tục làm yêu quái, lại tu luyện mấy trăm năm nữa rồi lại đến đây bàn bạc. Thế nhưng kết quả là gì? Ta thừa nhận mình thua rồi, thế nhưng ngay một khắc ta nhận thua, Như Lai lại không một câu giải thích đã giơ tay trấn áp ta, đây chính là khiến ta trở về hạ giới tiếp tục làm yêu quái sao? Đây là để ta tiếp tục tu luyện sao?

Lại nói về trận đánh cuộc kia đi, bay không thoát lòng bàn tay sao? Nếu lão Tôn dùng hết sức lực để bay mà vẫn nằm trong lòng bàn tay của lão, rồi ta không tâm phục khẩu phục mà làm theo điều lão nghĩ, vậy còn Như Lai đã làm gì? Để bàn tay hóa thành trụ thần chống trời, lừa gạt ta khiến ta cho rằng ta đã bay đến chân trời không còn có thể bay xa hơn nữa mà quay người trở về. Chẳng lẽ đây không phải lừa gạt sao?

Nhưng cũng thôi, ta sớm biết cái bộ mặt này của Tây Thiên là như thế, vị Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi kia cũng như thế!

Sau đó không còn ai biết về Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không nữa. Có cũng chỉ biết đến nam mô Đấu Chiến Thắng Phật mà thôi. Dường như con thạch hầu nâng trời lật đất năm đó đã tiêu tán giữa thiên địa vậy. Và Tề Thiên Đại Thánh thống lĩnh ngàn vạn yêu tộc tam giới năm đó, hôm nay đã ngồi xuống trở thành Phật Đà. Mà Thất Đại Thánh Yêu Tộc oai phong một cõi giờ cũng đã tứ tán, không biết còn mấy người còn sống.

Năm đó Thiên Bồng Nguyên Soái lén lút đánh xuyên qua Ngân Hà Thiên Giới để cho đám Yêu Tộc thua trận có thể đào tẩu, hôm nay đã thành một con Trư Yêu vụng về, tuy rằng được sắc phong làm Hoan Hỉ Phật.

Năm đó là Quyển Liêm Đại tướng đã mở cửa Lăng Tiêu bảo điện cho Tề Thiên Đại Thánh, nên bị Vương Mẫu đánh xuống nhân gian, vả lại cả đời cả đời chỉ có thể làm yêu quái, mà lấy cớ là làm vỡ đèn lưu ly. Tuy rằng được Như Lai sắc phong làm nam mô Kim Thân La Hán, thế nhưng vẫn không thể tách yêu khí ra khỏi người Sa Tăng.

Tựa hồ như mọi thứ cứ kết thúc như vậy, yêu ma trên thế gian cũng không có gì đáng kể.

Nhưng mà ai cũng biết, con khỉ kia đã từng bị chém đứt đầu, nên cách đại đạo cũng gần thêm một bước.

Như Lai lừa gạt ta, dùng Ngũ Hành Sơn trấn áp ta năm trăm năm. Quan Âm cũng gạt ta, lừa ta đeo vòng kim cô lên, giày vò lão Tôn đến mức sống không bằng chết. Nhưng ta vẫn nhịn.

Rất nhiều người chắc cũng không biết vòng kim cô kia nhưng không hề đơn giản như vậy, Quan Âm ơi Quan Âm, năm đó bà vẫn còn là Từ Hàng đạo nhân, thủ đoạn cũng không tàn nhẫn như vậy đâu. Chúng ta lại nói về vòng kim cô đi. Mọi người đều biết sư phụ của ta chỉ cần niệm Khẩn Cô Chú thì ta đều đau đầu, nhưng có ai biết vì sao ta đau đầu không? Bởi vì mỗi lần sư phụ niệm Khẩn Cô Chú thì vòng kim cô kia sẽ phân hóa ra một sợi thần niệm của Như Lai đến ăn mòn Linh Hải của lão Tôn, ý đồ muốn cắn nuốt Linh Uẩn của ta. Nếu không phải vòng kim cô thì làm sao có được cơ thể kim cương bất hoại của ta chứ?

Bạn đang đọc Đại Yêu Tôn Ngộ Không(DỊCH) - Phần 1 của Bi Ca Đường Tam Tạng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.