Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đóng giả vương gia

Tiểu thuyết gốc · 1673 chữ

Lạc dược thất...

-Thiếu chủ, Long Đĩnh vương gia bị đâm 3 nhát, tuy không chí mạng nhưng máu mất rất nhiều, ngoài ra còn bị trúng độc. Là Vương trùng cổ độc a, e rằng khó sống rồi. – Y lão trang phục xanh rêu bẩm báo

Khâm Trọng nằm phiến đá góc động, nghe ồn ào cũng tỉnh giấc.

-Các người làm gì mà đông thế? Ta đang ở đâu đây, chưa trả lời ta mà.

Quái lạ, thật giống nhau, mặt mũi vương gia và Khâm Trọng cũng hao hao, tưởng người cũng không sai khác là mấy, chỉ là kiểu tóc và trang phục có chút sai khác. Khâm Trọng nhìn thấy người toàn thân màu chảy, mắt môi thâm đen, hắn cũng chẳng dám ho he nữa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy một người bị biến thành ra thế này.

Vương gia toàn thân đẫm đầy máu, trút hơi thở cuối cùng: “Cứu hoàng thượng, cứu hoàng huynh của ta, Dương Thái hậu phản rồi, phản rồi…” Trời đất lặng yên đưa tiễn một nhánh huyết mạch đế vương vào hư không…

Những tia nắng đầu tiên của ngày mới cũng ló dạng, tin truyền tới

-Bẩm, đêm qua hoàng thượng đã trúng độc băng hà. Thái hậu mới vừa qua hồi nguy kịch, nghe đâu nghi vấn đang đổ dồn lên Long Đĩnh vương gia. Lý tướng quân được lệnh đến mời vương gia hồi triều điều tra. Hiện ngài đang ở chân núi.

Y lão chau mày:

-Vụ này lạ đây. Ba người cùng trúng độc, thái hậu qua khỏi còn hoàng thượng và vương gia thì không. Hơn nữa vương gia còn bị thêm 3 nhát kiếm.

-Theo lão, ta phải làm sao?

-Lạc Điểu tộc xưa nay đều giữ đạo nghĩa, tuy luyện linh đạo thuật nhưng cốt để phò tá đế vương bình định thiên hạ khi cần. Hơn nữa, tộc trưởng tiền nhiệm có quan hệ khá tốt với tiên đế. Ta nghĩ thiếu chủ nên vào cung điều tra thử. Ngặt nỗi Long Đĩnh vương gia cũng đã chết. Mọi tội lỗi chắc hẵn đổ hết lên đầu ngài, ta thấy thái hậu có điều gì không đúng. Nhưng giờ phải làm sao đây nhỉ?

-Tên kia, ngươi lại đây xem. – Giọng nói tuy nhẹ nhàng, ngọt lịm nhưng hàm chứa một mệnh lệnh sắc như băng

“Gọi ta ư?” Khâm Trọng tiến lại. Y lão lại chau mày:

-Thiếu chủ thật cao kiến, tên này tuy ngơ ngác, nhưng đã vượt qua Lạc Thủy khảo nghiệm, chứng tỏ tâm địa không xầu. Vừa lại hay, hằn có phần giống Long Đĩnh vương gia, chúng ta cứ cho hắn thế chỗ vào để rửa oan cho vương gia đã. Ngặt nỗi, nếu đúng như chúng ta đánh giá, trong cung e là phức tạp, cả thiếu chủ và hắn phen này khổ sở đấy.

“Long Đĩnh vương gia? Chẳng phải là Lê Ngọa triều trong truyền thuyết hay sao?”, Khâm Trọng thầm nghĩ, với tư chất sáng dạ hắn nhanh chóng hiểu ra: “xuyên không?”

-Cho ta hỏi đây là năm bao nhiêu? Long Đĩnh kia là con trai của Lê Đại Hành ấy hả?

-Vô lễ, ai cho ngươi gọi tiên đế như thế? Tên này ngoài đảo lâu quá rồi thiếu chủ ạ, đến năm nay là năm 1008 mà cũng không biết.

“Trời phật, xuyên tận cả ngàn năm ạ, làm sao để về đây?” Khâm Trọng nghĩ bụng

-Các vị hiểu nhầm rồi, ta đến từ năm 2018 cơ. Tương lai ấy, ta không biết vì sao lại lạc trôi đến đây nữa. Xin các vị chỉ ta một con đường để ta quay về.

-Hoang đường, không còn nhiều thời gian nữa, Y lão hãy thay y phục cho hắn, chỉ sơ sơ các quy cách trong cung rồi dẫn hắn ra chân núi gặp Lý tướng quân với ta. Linh Nhi, chuẩn bị đi.

Thiếu nữ lạnh như băng ấy mặt nghiêm nghị, nhưng trong khoảnh khắc mắt lộ một tia niềm vui. Phải chăng vui vì phu quân tương lai vừa băng hà. Thật cũng lạ người a!

Khâm Trọng thay ra một bộ y phục màu vàng nhạt với hoa văn biển bức được thêu khéo léo. Hắn soi qua một lượt trong chiếc gương đồng, tướng thư sinh, da hồng hào nhìn cũng chả khác vương gia là mấy. Vừa may cũng thật khéo, tại thời này, nếu không phải con nhà quyền quý, thì chỉ có là nông dân, thợ thầy suốt ngày quần quật làm việc, cày đồng, cuốc đất, không thể có khí chất như vậy được, nên muốn giả mạo bậc đại thần, vương tộc coi bộ là bất khả thi.

-Nhớ rõ ta dặn chưa, ngươi đi theo thiếu chủ vào cung. Ngươi giờ là Lê Long Đĩnh, cha là tiên đế Lê Đại Hành, mẫu thân ngươi đã mất, đại ca là Lê Long Việt tức Trung Tông hoàng đế vừa băng hà. Đây là long bài của hoàng tộc, đeo ở thắt lưng dùng để thông quan, còn đây ắt hẳn là vòng trang sức của Long Đĩnh vương gia, đeo vào tránh bị sinh nghi.

Y lão đưa Khâm Trọng một khối kim bài bằng vàng ròng làm hắn cảm thấy choáng váng. Cái này mà ở xã hội hiện đại thì giá bao nhiêu nhỉ? Tầm nửa kí vàng là bao nhiêu tiền. Ây, hắn cũng chả quan tâm nữa vì dù sao cũng có biết cách nào về đâu? Ngay cả làm sao hắn lưu lạc đến nên quái quỷ này hắn cũng chả biết. Khâm Trọng trở tay đeo chuỗi tràng hạt vào cổ tay. Chuỗi này giống như các chuỗi tràng mà hắn thấy ở các phật tử hay đeo. Tổng cộng có 11 hạt mộc và một hạt ngọc mài màu xanh nhạt có lưu hình một đầu trâu với hai sừng dài. Hắn thầm nghĩ viên ngọc trân quý này chắc chạm khắc dành riêng cho vương gia, mà vương gia này ắt hẳn cầm tinh con trâu.

….

Lý tướng quân cùng 2 thuộc hạ là Đại Kim và Đại Hỏa vẫn đứng chờ tại chân núi. Phong ấn Thần Lạc được khai mở, Khâm Trọng cùng đoàn tùy tùng rảo bước.

-Tham kiến vương gia, đêm qua thần nhận được tin dữ, liền tức tốc dẫn theo 2 tâm phúc chạy về đây ứng cứu theo lời căn dặn của hoàng thượng và vương gia. Hạ thần vô năng, hoàng thượng đã bị ám hại. Xin vương gia trách tội.

-Lý tướng quân đừng quá đau buồn, đêm qua vương gia thân mang kịch độc và bị truy sát chạy đến đây nương nhờ. Hiện tại chất độc đã được giải. Đám sát thủ đã tự sát ngay khi bị bắt, nhưng đoán thân thủ chắc hẳn là nội tiền thị vệ trong cung.

-Vị đây ắt hẳn là tộc trưởng Lạc Điểu tộc? Đúng như hoàng thượng và vương gia suy đoán, Thái hậu đã hành động rồi. Chúng ta cần hồi cung gấp.- Lý tướng quân gấp gáp

-Chuyện gì? Ta không rõ – Khâm Trọng lúng túng, dù sao hắn cũng chỉ mới xuyên đến đây được một ngày, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra mà lại phải đi đóng giả người khác. Mà đóng giả ai không đóng, lại phải giả ngay vương gia! Hắn nhớ lại các thể loại phim hoa ngữ mà hắn từng xem, mạo danh hoàng thất, tru di cửu tộc, ngũ mã phanh thây… Dù gì hắn cũng có một mình ở cái dòng thơi gian này, cho nên tru di cửu tộc chắc không đáng ngại, nhưng ngũ mã phanh thây thì nghe cũng có vẻ hơi rợn đa.

-Vương gia, ngài…ngài…?

-Ta chưa nói với Lý tướng quân, vương gia trúng độc khá nặng, cộng với vài vết va đập do bị truy sát, nhất thời quên đi một số chuyện, thần trí lúc này không được tỉnh táo cho lắm, cần phải tịnh dưỡng và chăm sóc thêm. Vừa may, ta được triệu hồi vào cung cho lễ sắc phong… Nay hoàng thượng đã băng hà, ta là tộc trưởng cũng nên vào cầu an. Vương gia tiếp tới cứ để chúng ta chăm sóc và chữa trị. Phiền Lý tướng quân hộ giá hồi kinh.

Đoàn người bắt đầu di chuyển, từ Lạc sơn về kinh thành mất tầm vài giờ phi ngựa. Nhưng trời còn sáng, vả lại vương gia không được khỏe, nên Lý tướng quân cũng không gấp gáp, thúc ngựa thong dong đi trước mở đường, theo sau là xe ngựa của Khâm Trọng.

-Này cô nương, tộc trưởng, thiếu chủ,… nói chung gì cũng được, ta nên xưng hô thế nào? Ta phải làm gì tiếp theo? Ta muốn quay về nhà…

-Tên này, ngươi bị đần hay bị gì thế? Ta làm sao biết nhà ngươi ở đâu? Giờ ngươi rang chịu khó đóng vai Long Đĩnh vương gia đi. Đợi giải quyết xong nội loạn, ta sẽ đưa ngươi về Lạc sơn điều tra thử.

Khâm Trọng thở dài ngao ngán, hắn đang buồn một phần vì nhớ nhà, một phần lại lo sợ làm hỏng chuyện, phần khác lại thấy sai sai khi rơi vào tình huống này. Cái gì mà thời gian là một dòng nước chảy liên tục, một điểm bị gợn sóng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ dòng chảy,… Có khi nào hắn kẹt luôn lại ở đây rồi làm cái gì đó ảnh hưởng đến dòng thời gian không?

-Ngươi bớt nghĩ lại, cứ làm theo ta bảo là được. Ta họ Vân tên duy nhất một chữ Viễn. Trước mặt người khác gọi ta là Vân tộc trưởng.

Vân Viễn, người đẹp tên cũng đẹp, khí chất lạnh lùng, cao quý khiến người ta càng ngưỡng mộ…

Bạn đang đọc Đại Việt Sử Ký Toàn Truyện sáng tác bởi lynki96
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lynki96
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.