Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán nghệ không bán

Tiểu thuyết gốc · 2632 chữ

So tài phấn khích ở đấu trường kết thúc trong sự rung động sợ hãi mà tán thưởng của vô số khán giả quan chiến. Mọi người nhìn vào lôi đài tan hoang hỗn độn cũng hít hà một hơi. Họ biết rõ, từ hôm nay cái tên Nam Dương sẽ trở nên vô cùng nổi tiếng ở Thái Bình này .

Tỷ thí kết thúc , Dương một bước lên trời

Mặc dù vậy nhưng Dương cũng chẳng tỏ ra hào hứng , hắn không cảm xúc rời nơi thi đấu . Hắn biết , nổi tiếng sẽ rước đến nhiều tai hoạ , nhưng hắn chẳng sợ , ai đến ... ta tiếp

Mấy ngày sau , Dương quyết đình cùng Hắc Bạch minh đi đến Kiến Xương , còn Tố Âm sẽ cùng cha về nhà . Chẳng cần người dẫn đường , Dương vẫn thẳng tiến Kiến Xương nhờ check map của thiên thư .

Nam Dương lúc này cũng đã gần đến , khoảng cách từ Vũ Thư đến Kiến Xương là khoảng năm trăn dặm , đi xe ngựa hết cũng tầm ba ngày . Bất quá , Dương lại tự nhiên dở chứng , dọc đường từ từ du sơn ngoạn thủy , phải đến tám ngày sau hắn mới tiến vào địa phận của Kiến Xương .

Bước vào cổng thành, Dương phát hiện ra nơi này là một thành thị sầm uất, cửa hàng, cửa hiệu buôn bán san sát như nêm, các con hẻm nhỏ cũng chật cứng ngừơi qua lại, thậm chí còn thấy rất nhiều dị tộc tại nơi đây. Tửu lâu, tiền trang, kỹ viện, đổ trường. cơ hồ tất cả đều có người tham gia, quả là náo nhiệt.

Dương cùng Hắc Bạch Minh đi một vòng cuối cùng dừng chân tại một khách sạn mà từ ngoài nhìn vào vô cùng hoành tá tràng , nó to lớn , nó lộng lẫy . Dương bước vào , lấy ra 1000 KC thuê hai phòng thượng hạng trong một tuần . Bây giờ hắn cũng không thiếu tiền , giải nhất vừa rồi Dương cũng được thưởng 15.000KC . Đáng ra một tuần thuê một phòng thượng hạng chỉ mất 400BK , bất quá trước khi chọn nơi này làm điểm dừng chân, hắn đã xem qua nội thất và phong cách phục vụ tại đây, quả thực làm hắn rất hài lòng, có tiền quả nhiên là lợi hại. Khách sạn này ngay cả phòng hạng bình thừơng cũng cực kỳ sạch sẽ, nội thất trong phòng bố trí rất bắt mắt . Nghe nói đây chính là khách sạn số một Kiến Xương . Thu xếp xong xuôi , Dương lại ra ngoài mà ngắm cảnh cùng tìm hiểu nơi đây .

Bây giờ là buổi sáng nên trên đường cái lúc này người người qua lại đông đúc, các cửa hàng người mua kẻ bán thật sự là sinh ý thịnh vượng, người người cơ hồ trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.

Dương thất buôn bán nơi đây so với Hưng Hà hắn tốt hơn một bậc .

Đang đi, chợt từ phía trước truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, còn có âm thanh dụ hoặc của phụ nữ nữa . Dương cẩn thận lắng nghe , cảnh tượng phía trước không xa vừa hay lại là cảnh tượng mà hắn lúc trước hay đến , chính là thanh lâu kỹ viện.

Tại cửa thanh lâu, một ả nha hoàn làm nhiệm vụ đón khách, thấy một vị công tử trẻ tuổi đi đến, nhất thời trên mặt nở nụ cười , vì nghĩ lại có một chú dê khờ khạo, điệu bộ ngúng nguẩy đi đến, dịu nàng nói:

- Công tử mời vào.

Dương đưa mắt nhìn chỉ thấy nha hoàn đón khách cũng thật là xinh xắn dễ thương, mày ngài mắt phượng, cái miệng anh đào chúm chím hồng nhuận, mặc một bộ y phục màu xanh mỏng manh bó sát lấy cơ thể làm tôn lên những đường cong hấp dẫn trên cơ thể của ả ."Nha hoàn đứng đã có thể sánh ngang với những cô nương xinh đẹp nhất thanh lâu tại Hưng Hà rồi , không biết những cô nương bên trong kia như thế nào?" Dương cũng không nói nhiều, hắn thầm nghĩ như vậy, lập tức theo sau ả nha hoàn đi vào.

Mặc dù lúc này đang là ban ngày thế nhưng tại đại sảnh của thanh lâu đã nhiệt náo phi thường.

Tùy ý quan sát bốn phía xung quanh, Dương phát hiện ra trong đại sảnh có rất nhiều nam nhân, nữ tử đang ngả ngớn vào nhau. Những nữ tử ở đây quả thật là biết chiều khách, họ đong đưa thân mình, khóe mắt lúng liếng, cười tươi như hoa, trăm phương ngàn kế thi triển bản lĩnh để làm vui lòng khách nhân. Còn có một số nữ tử lớn mật ngồi lên đùi khách nhân, miệng kề miệng chuốc rựơu cho nam nhân.

Nha hoàn lúc này lên tiếng :

- Công tử , người muốn tiểu thư nào phục vụ để tiểu thiếp cho mời ??

Dương nhẹ nhàng đút 100 BK vào tay nàng ta rồi nói :

- Ai đẹp nhất ở đây ??

Ả nha hoàn nhận được tiền bằng với lương cả năm thì vô cùng sung sướng , ả thành thật đáp :

-Tại chỗ thiếp người đẹp nhất chính là Ngọc Trinh , nàng ấy không chỉ sắc nước hương trời mà đàn ca , múa hát đều đẹp tuyệt vời . Nhưng đáng tiếc là nàng là người thanh quan, chỉ bán tài nghệ không bán thân.

Dương nghe giới thiệu mà không khỏi khinh bỉ trong lòng :

- Cái gì mà hoa khôi thảo khôi chứ, dù là hoa khôi thì vẫn là kỹ nữ.Thanh lâu là chỗ nào chứ, đó chính là chỗ để đàn ông ăn chơi vui vẻ , đến thanh lâu rồi mà không bán thân mà chỉ bán nghệ , định dùng khuôn mặt xinh xắn làm ta hồ đồ ư !!

Nghĩ vậy nhưng bề ngoài hắn vẫn đáp :

- Vậy gọi nàng ta đến , ta muốn bao nàng ta ngày hôm nay !

Ả nha hoàn nghe vậy thì vô cùng bất ngờ , nhưng nghĩ hắn là tên nhiều tiền nên cũng rời đi để gọi .

Lúc sau một người dáng như tú bà vẻ mặt tươi rói, đon đả bước đến .

"Kinh tởm!"

Nhìn bộ mặt đánh phấn dày cộm, đôi môi đỏ như máu của tú bà, Dương chỉ có thể thốt lên như vậy.

Công tử a , người muốn Ngọc Trinh của chúng ta múa đúng không , công tử đây có con mắt thật tinh tường , nàng ta chính là tiên nữ xinh đẹp nhất chỗ chúng ta đó !

Dương chỉ gật đầu . Rồi bà ta tiếp tục nói :

- Lúc nào cũng có bao nhiêu người muốn thuê riêng nàng ấy , nhưng lại không hợp , không biết vị công tử đây có ....

Bà ta chưa kịp nói xong thì Dương đã quẳng 500 KC xuống mặt bàn .

Mụ tú bà thấy tiền thì sáng mắt , lập tức chộp lấy , mà hớn hở nói với Dương :

- Ta nghĩ công tử đây chắc chắn hợp với cô ấy đó , mời .. mời .

Dương đi theo mụ ta , nhưng chỉ được vài bước thì một giọng nói hùng hồn vang lên :

- Khoan đã , ta hôm nay tâm trạng không tốt nên muốn bao nàng Ngọc Trinh giải sầu !

Nghe thấy có người chặn , Dương quay lại thì thấy một tên công tử ăn mặc sang trọng , mặt mũi cũng sáng sủa , đi bên cạnh là hai tên vũ hán , tay cầm bảo đao .

Bên cạnh , mụ tú bà thấy tên thiếu gia này thì không do dự mà tiến đến :

- Ay da , thì ra là Ánh Nhật công tử , mấy hôm nay sao không thấy người xuất hiện .

- Thật thứ lỗi Ánh Nhật công tử , Ngọc Trinh cô nương đã được vị đây mời hát cả ngày này , hẹn công tử lần sau lại đến .

Nhưng nào ngờ tên đó không nghe , lại còn ngang ngược nói :

- Không được , đã nói bản thiếu gia hôm nay tâm trạng không tốt , nên ngươi phải gọi Ngọc Trinh của ta ra , nếu không thì đừng tránh ta đập nơi này của ngươi

Mụ tú bà ấp úp : Ta ... thật khó xử !

Tên thiếu niên được gọi là Ánh Nhật hừ lạnh , rồi quay sang nói với Dương :

- tiểu tử thối này , biết ta là ai không , khôn hồn thì cút !

Dương không nói , quay đi lên tầng :

- Ta lên phòng chờ , bà mau bảo nàng ta lên đây !!

Ánh Nhật thấy vậy thì vô cùng tức giận , hắn chưa từng bị ai khinh rơ như vậy nên hắn gào lên :

- Hỗn xược , dám không coi bản thiếu gia ta ra gì , người đâu đánh hắn !

Dứt lời , hai tên cầm bảo đao đằng sau gã lập tức xông lên , nếu đối với người thường thì hai tên Đấu Sĩ này là quá đủ , nhưng Dương nào phải người thường , mà thậm chí chả cần đến Dương ra tay , hai tên tay sai kia đã bị Hắc Minh đạp cho hai nhát bay ra khỏi quán .

Tên Ánh Nhật méo mó mặt mũi , hắn lắp bắp chửi :

- Tên khốn khiếp nhà ngươi biết ta là ai không , ta là ..... bốp .

Nhưng chưa kịp nói hết câu hắn đã bị Bạch Minh vả một phát vào mồm .

Ngươi dám ... bốp !

- ta sẽ ... bốp !

Và cứ lời nói thốt ra , hắn lại bị Hắc Minh , Bạch Minh thay nhau vả liên tục vào mõm . Đến khi mặt hắn đã trở thành mặt heo , Dương mới ra lệnh cho hai người họ dừng lại .

Hai tên lúc nãy bị đạp ra khỏi cửa bây giờ cũng tệp tễnh chạy vào mà dìu thiếu chủ của mình rời đi .

Tú bà luôn đứng bên cạnh quan sát thì giờ mới hoàn hồn mà đi tới chỗ Dương nói :

- Công tử , ngài thật hại chúng ta rồi , người mà thuộc hạ ngài vừa đánh chính là Vũ Ánh Nhật , thiếu gia của Hoa Liên Tông đó !

Dương nghe vậy chỉ nhếch miệng :

- Hoa Liên tông ???

- Ngươi cứ yên tâm , ai hỏi , nói rằng Nam Dương ta làm !

Mụ tú bà nghệt mặt , không biết tên công tử này lấy dũng khí ở đâu , hay có gia thế gì mà lại can đảm nói như vậy , theo mụ biết thì tại Kiến Xương này thì có năng lực nói như vậy thì cũng chỉ có người của Luyên Thuyên phái mà thôi .

Không nói nữa , Dương theo chỉ dẫn của bà ta đi đến phòng của Ngọc Trinh .

Căn phòng này có thể nói là sang trọng nhất cái thanh lâu này , mọi thứ đều óng ánh , lại thêm mùi thơm từ nước hoa , mùi đàn bà , vô cùng thú vị . Trong phòng còn có nguyên một bục , chắc để cho người tên là ngọc trinh múa hát ở đây .

Dương đi vào bàn , thấy đồ ăn , rượu nhắm đã được bày sẵn trên bàn , hắn ngồi xuống , nhâm nhi thức ăn mà chờ đợi .

Đột nhiên , chiếc rèm mỏng chiếc bục được rủ xuống , đằng sau thấp thoáng hiện lên một bóng hình mỹ miều đang ngồi sau tấm rèm nhìn ra . Rồi Ngọc Trinh đó cũng không nói gì, chỉ khẽ đưa mười ngón tay lên bèn nghe thấy một chuỗi âm thanh từ xa đến gần. chầm chậm mà đến.

Những âm thanh đầu tiên nhẹ nhàng như nước thanh tuyền nhỏ xuống, dần dần tiết tấu gấp gáp hơn như mưa bụi đầu xuân lắc rắc rơi. Lắng tai nghe kỹ thì tiếng đàn đó như mang theo một ma lực kỳ lạ, âm vân như đang xoay tròn trên đỉnh đầu nhưng lại như đang thì thầm bên tai khiến người ta mê đắm.

- say giấc mộng ban đầu

Yêu ngươi thuở mới đôi mươi

Em đang độ trăng tròng .....

Một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe , tiếng thiếu nữ trong trẻo truyền đến như là đang kể lại những tâm sự thiếu nữ của mình, hiền dịu mềm mại ôn hoà .

Khúc ca của Ngọc Trinh quả là tuyệt vời nhưng đối với một người có Thiên Thư như Dương thì hắn vẫn vô cùng tỉnh táo , cũng không quá chìm đắm vào lời hát .

Lời cuối cùng của bài hát cất xuống cũng là lúc chiếc rèm được vén lên , một khuôn mặt quốc sắc thiên hương xuất hiện trước mắt Dương.

Các đường nét thanh tú tao nhã, mặt ngọc hồng hào, mắt hạnh mũi quỳnh, cái miệng nhỏ xinh như trái anh đào , đôi mắt đẹp long lanh trước bao ánh mắt ngưỡng mộ, quả là một nữ tử có dung mạo vô song. Đặc biết là đôi chân thon dài trắng nõn được phô bày mà không một mảnh vải che đi .

P/s : Không biết Ngọc Trinh ngoài đời có như mình mô tả không nhỉ

Trái tim Dương đập dữ dội vài cái. Nàng Ngọc Trinh này quả thật xinh đẹp , nhưng cũng chỉ là đập vài cái Dương cũng không có để ý nữa , vì nữ nhân mà hắn gặp và chơi còn xinh đẹp gấp nhiều lần ( Phùng Đề Mạc ) .

Ngọc Trinh để ý từng chi tiết biểu cảm của Dương nên nàng có thể phát hiện được một chút không quan tâm và khinh miệt của Dương , nàng phẫn nộ trong lòng . Trước đó là một hoa khôi vô cùng xinh đẹp , đàn giỏi hát hay , khiến ai cũng nhìn nàng mà thèm thuồng . Nhưng không ! Tên trước mặt nàng này không nhưng không tỏ ra như vậy mà lại còn không thèm khen nàng lấy một câu .

Trong lòng Ngọc Trinh thầm phẫn nộ nhưng ngoài mặt thì vẫn làm ra vẻ mỉm cười nói:

-"Xin hỏi vị công tử này phải xưng hô như thế nào đây ạ?"

Dương điềm đạm : cứ gọi ta là Dương công tử là được !

ta ngất , bắt người ta gọi bằng công tử lại còn điềm đạm !

Ngọc Trinh bắt đầu thắc mắc về thái độ của Dương :

tiểu nữ ngu muội chỉ có chút tài nghệ nhỏ nhoi, chắc khó có thể thoả mãn công tử."

Dương cười lắc đầu : nhạc rất hay đó chứ !!

Vậy tại sao tiểu nữ lại thấy như Dương công tử không hài lòng về thiếp !

Dương lại càng cười to hơn , rồi hắn nâng ly rượu trên bàn lên :

- Thôi không nói nữa , thực sự nhạc của nàng rất hay , bây giờ ta mời nàng một chén , nàng không từ chối chứ !

Thấy Dương không nói về vấn đề kia nữa , Ngọc Trinh cũng không chấp nhất mà tiếp lấy ly rượu , che tay uống hết .

Rồi bất ngờ Dương hỏi một câu khiến nàng ta , khựng người , có chút run rẩy như bị nắm thóp :

- Ngọc Trinh cô nương đây chính là bám nghệ , không bán thân sao ??

Bạn đang đọc Đại Việt Sử Kí Đế Vương sáng tác bởi Ngữ-văn12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngữ-văn12
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.