Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẫu thân Diệu Linh - tính toán

Tiểu thuyết gốc · 2274 chữ

Đằng xa, đại trưởng lão nhìn thấy, đôi mắt hắc tước đỏ ngầu lên, định bay đến cứu viện, thế nhưng ngay lập tức bị Chi Vanh chế ngự ngăn cản.

- Dương ca , ngươi không sao chứ!

Linh gấp gáp hỏi thăm, bối rối không biết phải làm gì.

Dương đau đớn cố gắng lắc đầu

- dù biết có bẫy nhưng vẫn cả gan đi vào , ngươi đúng là thông minh không ai bằng...

Lão nhân áo tro xuất hiện gần bên cạnh, lão khẽ cười nói châm chọc.

- Tiễn ngươi lên đường thôi.

Bàn tay khô gầu lại vươn tới, hướng thẳng đỉnh đầu Dương vỗ xuống.

Hắn thầm mắng trong đầu : “ chết tiệt , đến nước này rồi mà vẫn không chịu xuất hiện , chẳng lẽ ta đã đánh cược nhầm “

Bất ngờ, chính lúc bàn tay hung thần của lão già kia sắp vỗ xuống đầu Dương , không gian nơi đó sáng lên một chút, một tia sáng lóe lên.

"Xoẹt."

Chẳng hề báo trước, từ cẳng tay tới bàn tay, một "khúc củi khô" văng lên rơi xuống, gõ cái "phịch" lên ngực Dương.

Lão nhân áo xám giật mình ngẩn ngơ, nhìn khúc cánh tay trên người Dương , rồi trố mắt nhìn sang cánh tay bị chặt đứt của mình, dường như còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, môi mấp máy chẳng thốt ra được tiếng nào.

Lơ đãng liếc nhìn lên, đột nhiên không gian ngay bên cạnh uốn éo biến dạng, một cái bóng xinh đẹp mơ hồ cùng với một lão gia xuất hiện.

Cùng với đó, một tiếng nói lạnh lẽo mà trong treo vang lên.

- Dám ra tay giết tiểu công chúa Chu gia , ngươi cũng thực ngu xuẩn.

Nghe giọng nói quen thuộc, Linh giật mình quay nhìn, đôi mắt đỏ bừng vì xúc động và vui mừng, la lên thất thanh:

- Mẹ , nhị trưởng lão ???

Dương thấy vậy thì cũng thở phào : coi như ta đúng !! Thiên thư phân tích hai người họ !

Giọng thiên thư vang lên đều đều trong não hải Dương :

- Mã ngọc hoàn cấp 52 hệ thuỷ 35 tuổi , mẹ của Diệu Linh tức vợ của Chu Nguyên Chương

- Chu Cao Từ , nhị trưởng lão Chu gia , cấp 71 đấu thánh hệ Kim

“ cái gì ,cấp 71 ! “ dù đoán trước là sẽ có cứu viện từ phía Diệu Linh nhưng hắn không ngờ lại trâu bò đến vậy !! “ mà đây mới là nhị trưởng lão , không biết đại trưởng lão và gia chủ bọn họ mạnh như thế nào !’

- Mẹ, sao lại tới đây?

Linh tròn mắt, vui mừng bổ nhào qua.

Nữ tử kia vươn tay ngọc, hung hăng gõ lên đầu Diệu Linh , ra vẻ hờn giận:

- Ngươi dám lẻn mọi người trốn ra đây, thật là to gan.

Dung nhan của nàng vốn lạnh lùng thanh khiết, nhưng ánh mắt dàng cho con gái của mình lại cực kỳ yêu thương sủng ái.

- Tại ở nhà nhàm chán quá thôi.

Linh bị đau xoa đầu, ra vẻ đáng thương.

- Cha ngươi đã nói, lần này ngươi về, sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.

- Mẹ, nhất định phải cứu con!

Diệu linh làm ra vẻ mặt đau khổ khóc lóc, bấu vào vạt áo van nài:

- Con ra ngoài không phải để rèn luyện kinh nghiệm sao chứ, à mà, người xem, suýt nữa là mọi người không còn gặp được con rồi đó.

Nói đến chuyện này, nữ tử kia nheo mắt lại, đôi mắt nồng ấm thoáng chốc lạnh lẽo, ngửng mặt lên nhìn lão nhân áo tro trước mặt, thản nhiên nói:

- Ngươi, có lá gan không nhỏ.

- Ngươi là ai?

Luyên Thuyên cũng đã hồi thần tỉnh lại, bất kể cánh tay đã bị chặt một khúc, gương mặt già nua khô héo trở nên kinh hãi thất thanh.

- Ngươi là người của Chu gia ?

Sực nhớ lại lời mà nữ tử kia vừa nói, lúc này lão run rẩy lắp bắp.

- Mẹ, đừng tha cho hắn, lúc nãy lão già đáng chết muốn giết ta, nếu không có Dương ca , thì chắc chắn con gái mẹ không còn nguyên vẹn rồi !

Linh căm hận đổ thêm dầu vào lửa.

May mắn lắm mới có được chỗ dựa vững chắc, dĩ nhiên nàng không thể tha cho lão già đáng chết kia.

Rồi ngọc hoàn quay sang phía Dương mỉm cười thân thiện !

- Tiểu huynh đệ, cám ơn ngươi, ngươi không sao chứ?

Một nữ tử trẻ tuổi như vậy gọi như thế, Dương cảm thấy chột dạ, cố gắng cười nói:

- Không có việc gì, cũng chỉ vài ngày nghỉ là khỏi .

Nàng ta nhìn thương thế trên lưng hắn, rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật viên đan dược :

- Đây là Hồi Cốt Đan , uống vào đi , thân thể sẽ đỡ hơn

Tra thiên thư hắn mới biết đây làn đan dược giúp xương liền lại khi bị gãy mà đặc biệt nó là đan dược huyền cấp trung phẩm , giá trị phải mấy chục nghìn KC . Hắn cũng không có tỏ ra sĩ diện mà nhận lấy viên đan dược , bỏ vào miệng

- Đa ta ngài !!

Nàng an lòng trở lại, ánh mắt lạnh đi nhìn sang lão nhân áo xám đang lo ngay ngáy:

- Xuống tay nặng như vậy với hai tiểu bối, ngươi khinh thị Chu gia chúng ta sao?

Lão nhân áo tro run lẩy bẩy, mắt đảo liên tục, hắn chẳng biết phải nói thế nào, liền đương cơ lập đoán lui đi nhanh như quỷ , lao đến cạnh Quang Tuyên đang ôm bụng mất máu , giơ tay nguyên lành còn lại tóm lấy định bỏ chạy.

- nhị trưởng lão , chớ cho hắn chạy!

Diệu linh vội la lớn.

Lão giả được xưng là nhị trưởng lão chỉ khẽ gật, vươn tay phất lên.

"Ầm ầm!" Một cây gỗ to gần đó đổ xuống , rồi dần dần hao mòn thành một cái phi tên

"Vù!" Phi tên lao xé gió xuyên thẳng qua cả hai cha con hắn

Dương cũng nhân cơ hội nhờ sự giúp đỡ ,

- tiền bối , nhờ ngài xử lý nốt lão bà bên kia

Nhị trưởng lão quay sang Ngọc Hoàn như trưng cầu ý kiến . \

Ngọc hoàn nhẹ gật đầu , lập tức lão giả lại vung tay một lần nữa Chi Vanh liền “ đốp” một tiếng , nàng rơi xuống đất với một cái lỗ giữa trán

Thấy vậy Dương không khỏi than thở “ sức mạnh của đấu thánh thật mạnh , một cái đấu tông mà có thể dễ dàng giết chết một cách nhanh gọn .Dương dĩ nhiên không thương hại kẻ thù, nếu như không có mẫu thân Diệu Linh xuất hiện, e rằng kết cục của hắn cũng chẳng thể khá hơn là bao .

- Mẹ, người tới cực kỳ đúng lúc!

Linh vui vẻ nắm tay nàng lúc lắc, khen nịnh.

- Ngươi cho rằng bản lĩnh ngươi đủ sức để lẻn ra khỏi gia tộc sao ? Nếu không có ta phái nhị trưởng lão đi theo , ngươi đã bị cha ngươi lôi về từ sớm.

Nữ tử kia chẳng hề thương xót trêu tức Diệu Linh

Nàng nghe vậy, xụ mặt xuống, buồn bã tức tối. Vốn là kế hoạch đào thoát hoàn mỹ, thế nhưng lại chẳng qua mắt được ai.

Rồi ngọc hoàn quay về phía dương

- Vị tiểu huynh đệ này...??

- Tiền bối gọi ta là Nam Dương...

Dương vội khách khí, thật lòng xưng hô như thế làm hắn rất ngứa ngáy chột dạ.

Nữ tử kia mỉm cười, dĩ nhiên biết được thái độ của Dương dành cho Linh trừ việc đêm hôm trước , thành ra có hảo cảm với hắn rất nhiều, mỉm cười:

- Vậy gọi ngươi là Dương nhi đi, ngươi cứu linh nhi , vậy cứ gọi ta là dì Ngọc là được

- vâng dì Ngọc

Linh lúc này chạy đến nắm tay Mã Ngọc Hoàn cười nịnh khúc khích, hai mắt đảo liên tục. Chẳng đợi cô bé giở trò gì, dì ngọc đã búng tay gõ vào trán nàng.

- Đừng có để mấy cái ý tưởng quái quỷ đó trong đầu nữa, cha ngươi đã nói nhất định phải đưa ngươi về. Bằng không lần tới sẽ không phải ta xuất hiện nữa, mà chính là cha ngươi đó.

Ngọc Hoàn mỉm cười trêu ghẹo.

Diệu linh méo mặt khóc than.

- Mẹ, nói với cha cho ta ra ngoài một thời gian đi mà.

Linh cầu xin.

Mẹ nàng mỉm cười lắc đầu, hiển nhiên không cho nàng cơ hội thương lượng.

Linh chán nản gục đầu, chợt giật người ngẩng lên, ra vẻ mong chờ đề nghị Dương :

- Dương ca , hay là ngươi đi cùng với ta về Chu gia đi, ở đó nhiều trò lắm. Có ta bảo hộ ngươi, khẳng định không ai dám làm cho ngươi nổi giận!

Dương kiên quyết cự tuyệt

- thôi , ta còn cả gia tộc nữa , muội về đó chăm chỉ tu luyện đi

Cuối cùng Diệu Linh cũng theo mẹ và nhị trưởng lão quay về

Lúc này Đại trưởng lão phi đến :

- thiếu tộc trưởng người không sao chứ !

Dương cười gượng :

- ta không sao !

Lúc này chợt có dao động hồn lực bay tới , cùng với đó là tiếng gầm :

- kẻ nào dám động vào cháu ta ??

Nhưng đến khi Nam Hải bay đến , đập vào mắt hắn là những cảnh tượng thê thảm của đám áo đen , xa xa còn có hai thân ảnh nằm trên vũng máu , nheo mắt nhìn kĩ , Nam Hải mới kinh hãi :

- Kia chẳng phải là Nguyên Thị Luyên Thuyên sao ! Hắn chí ít cũng phải cấp 45 , tại sao lại .. chết tức tưởi thế kia ! Rồi hắn quay sang Dương nói : - cháu không sao chứ !!

Dương mỉm cười : cháu không sao !!

Rồi Dương từ từ đi đến gốc cây , nơi Hàn Huyên đang ngồi . Thấy Dương lại gần , Hàn Huyên run rẩy :

- ngươi .. ngươi muốn làm gì!

Dương cười độc ác : ngươi gọi cả gia tộc ra chặn giết ta thì hỏi giờ ta muốn làm gì ???

đừng giết ta .. ta .. ta cái gì cũng có thể cho ngươi !

Dương khinh miệt :

- những thứ ta cần thì chắc chắn ngươi không thể cho nổi đâu !

Suy nghĩ một lúc Dương mỉm cười : à mà khoan ! Ít ra còn cái gia tộc của các ngươi !

Hàn Huyên nghe vậy thì còn biến sắc hơn :

- không được , như vậy đại ca ta sẽ giết ta !!

Dương tiếp tục nói : vậy chỉ cần cho đại ca ngươi không bao giờ xuất hiện nữa là được , lúc đó ngươi sẽ đường đường chính lên ngôi bang chủ , chỉ âm thầm chịu sự chi phối của ta còn đâu ngươi được toàn quyền !!

Nghe thấy tính mạng mình được bảo đảm , không những thế còn có thể leo lên chức bang chủ mà lâu nay hắn thường mơ ước , rồi hắn không do dự nữa :

- Được vậy ta , đồng ý !!

- Tốt , ta sẽ bảo gia gia ta đến giúp đỡ ngươi đồng thời gạt bỏ những tên cản trở đường!

Hàn Huyên lập tức sáng mắt , thấy lợi trước mắt , lại còn có Nam Hải mạnh ngang gia gia hắn trợ giúp , hắn quyết định đồng ý với Dương .

- Được !

Dương quay lại , ra chỗ ông nội mình . Nam Hải sau khi được Đại trưởng lão tường thuật lại quá trình vừa xảy ra cũng toát mồ hôi . Hắn không ngờ cô bé lưu lạc vào gia tộc hắn lại có gia cảnh to như vậy . Hắn thở phào vì Tố Âm đối xử rất tốt với nàng ta , nếu không thì không biết gia tộc hắn sẽ ra làm sao .

Gia gia , con muốn người giúp ta bảo vệ tên ngu ngốc kia cũng như giúp hắn lên vị trí bang chủ Luyên Thuyên phái . Sau đó hãy tận dụng thâu tóm toàn bộ cái phái đó lại , gia tộc chúng ta sẽ không còn là thế lực tứ lưu nữa .

Nam Hải vui mừng nhưng sau đó là nhăn mày khó hiểu .

- ta hiểu ý đồ của con , rất hợp với ý của ta , nhưng tại sao không trực tiếp đến tiếp quản bằng vũ lực mà phải rườm rà như vậy !!

Dương từ tốn giải thích :

- Nếu gia gia đến trấn áp thì chắc chắn các gia tộc khác sẽ không để người ngoài như chúng ta vào tiếp quản đất bọn họ đâu . Trừ phi Luyên Thuyên phái kia hoàn toàn tự nguyện dâng lên cho chúng ta

Ngây người nhìn Dương , Nam Hải chợt bật cười thật to .

- Suy nghĩ lớn , cháu trai ta đã trưởng thành thật rồi haha , Hảo , tất cả nghe theo cháu !!

Rồi lão cùng Hàn Huyên đi về Kiến Xương bắt đầu đại kế hoạch

Lại nhìn sang xác Chi Vanh , Dương nhếch miệng :

- Nguyễn Bảo gia tộc ư ??

- Đến Giờ Nhấc Lưới Rồi !!!

Bạn đang đọc Đại Việt Sử Kí Đế Vương sáng tác bởi Ngữ-văn12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngữ-văn12
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.