Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Việt

Tiểu thuyết gốc · 2150 chữ

“ Lại sắp mưa nữa rồi” Hôm nay là một buổi chiều thứ hai, bây giờ đã hơn năm giờ chiều, Hoàng Việt đang trên đường trở về nhà thì trời bắt đầu chuyển sang màu xám, Hoàng Việt than nhẹ, xong hắn liền mở cặp ra, lấy chiếc áo mưa mặc vào, dạo gần đây tháng chín thành phố Hồ Chí Minh thường hay có mưa, nên hắn cũng không quá bất ngờ.

“ Từng hạt mưa rơi rơi bên hiên ôi lòng ta nhớ mong... từng ánh mắt giây phút ngẹn ngào...” Ngân nga câu hát về mưa bằng chất giọng vịt đực của mình, Hoàng Việt chân đạp nhẹ chiếc xe đạp, len qua từng con ngõ nhỏ, hắn chọn những con đường tắt vắng người để đi về nhà nhanh nhất.

“ Ầm...ầm” Trên bầu trời liên tục vang lên những tiếng sấm rền vang làm Hoàng Việt có một chút run sợ, làm hắn nhớ tới chú chó tên Bun ở nhà mình cực kỳ sợ hãi mỗi khi nghe thấy tiếng sấm sét, có lẽ lúc này chú chó cưng của hắn đang nằm co ro trong một góc phòng.

Hoàng Việt đôi khi cũng đọc những tin tức trên báo rằng có người đi trên đường cũng vô tình bị sét đánh, có thể gây bỏng, sốc, mất trí nhớ hoặc thậm chí có thể chết nữa, thầm nhủ chắc có lẽ mình không xui xẻo đến vậy, tỉ lệ bị sét đánh trúng khi đi đường có khi còn thấp hơn tỉ lệ trúng sổ số Việt lot thay đổi số phận của một số người.

Gạt qua nỗi lo lắng, Hoàng Việt cố chạy nhanh tới nhà, tối nay hắn còn phải làm khá nhiều bài tập, với một học sinh chỉ xếp hạng kém trong lớp như hắn thì đống bài tập như núi làm hắn khá đau đầu, mặc dù hắn học trong ngôi trường chuyên có điểm thi đầu vào cao nhất thành phố là trường Nguyễn Thượng Hiền nhưng chỉ có hắn mới biết, mình học lực kém đến bao nhiêu, bằng chứng là tuy hắn đã rất nỗ lực học hành đầy quyết tâm chẳng kém các bạn khác nhưng điểm số chỉ ở mức chấp nhận được.

Mỗi ngày đi học đối với hắn hiện tại không mấy hứng thú, một phần là do học lực của hắn không cao, một phần cũng là do hắn là đối tượng chọc ghẹo của lũ bạn, lũ con trai thì khinh thường ngoại hình mập mạp của hắn mà cô lập hắn, lũ con gái thì thường hay chọc nhau coi hắn là đối tượng thấp kém khi đùa ghép đôi những đứa bạn mình kiểu như: “ Cỡ mày chỉ xứng với thằng Hoàng Việt”

Quả thật với cân nặng hơn một trăm kí lô của mình, hắn cũng khá tự ti mặc cảm, nhưng do tạng người hắn sinh ra vốn dĩ như thế, cho dù hắn ăn lượng cơm chỉ hơn đứa em gái đôi chút nhưng hắn thì mập gấp đôi em gái của mình, hắn cũng đã từng thử nhiều phương pháp giảm cân như vận động mạnh thì cũng không hiệu quả do gân cốt của hắn yếu kém, dễ dẫn đến chấn thương, nhịn ăn thì hắn lại không có đủ năng lượng cho việc học, mỗi việc đi xe đạp đến trường hằng ngày đã là một thử thách không nhỏ với hắn khi nhà hắn cách trường đến mười cây số. Có lẽ nếu chiếc xe đạp mà có linh tính nó cũng sẽ hận Hoàng Việt vì đã ép mình hằng ngày phải chịu tải trọng cao như vậy.

Hì hục đi trên đường trơn ướt làm hắn càng trông có vẻ chật vật, đôi khi ánh mắt khinh rẻ của những người dân đi qua đường nhìn hắn cũng làm hắn khá tủi thân, tuy rằng mặt mũi hắn cũng không đến nỗi xấu nhưng dường như mọi người đều không có thiện cảm với những người quá mập.

Rẽ vào một ngõ hẹp, lúc này đã sắp về đến nhà, nghĩ tới bữa cơm chiều làm hắn càng hưng phấn, chiếc bụng phệ của hắn kêu òng ọc từ lúc còn trên lớp rồi.

“ Oanh!!!” Một tiếng chớp giật vang lên bên tai Hoàng Việt như ở rất gần hắn, trong lòng hắn trong tích tắc hiện lên suy nghĩ chẳng lẽ tia sét này hướng đến chỗ mình, một màn sáng trắng hiện lên trong mắt là những gì cuối cùng hắn nhìn thấy, tại con hẻm nhỏ vắng hoe như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có một bóng hình mập mạp nằm ngã ngửa trên đất cùng chiếc xe đạp martin 107.

...

“ A, ta đang ở đâu thế này?” Chớp động nhẹ đôi mi, Hoàng Việt mở mắt ra thì nhìn thấy hắn đang ở trong một căn phòng trắng toát, hắn nằm trên một chiếc giường nệm trắng, kế bên là mẹ hắn đang dựa đầu vào giường ngủ. Trên bàn có một số vật dụng y khoa.

“ Mẹ ơi, mẹ ơi, con tỉnh rồi!” Hoàng Việt lay lay mẹ mình, lúc này trong đầu hắn vẫn còn nhớ là hắn bị giật điện đến đau điếng cả người mà ngất đi, thử vận động cơ thể mình, không thấy điểm nào khó chịu hay có vẻ bị bỏng làm Hoàng Việt thở ra một hơi dài, xem ra mình vẫn còn may mắn lắm.

“ Ti, con dậy rồi à, có thấy khó chịu chỗ nào không, mẹ nghe mấy bác gần nhà nói con ngất xỉu giữa đường, chắc con học hành mệt mỏi quá rồi, mẹ đã nói con nên nghỉ ngơi nhiều hơn, việc học hành phải điều độ tránh quá sức mà” Mẹ Hoàng Việt như thường lệ vẫn hay cà rà, nói một tràng câu nói mà bà vẫn thường hay căn dặn Hoàng Việt.

“ Con không sao, con cảm thấy vẫn ổn, mẹ à, con bị sét đánh rồi mà sao không bị sao hết?” Hoàng Việt đến giờ vẫn còn nghi hoặc, chẳng lẽ hắn có khả năng kháng điện.

“ Sét gì mà sét, người ta tìm thấy con trên đường có thấy dấu vết sét đánh đâu, là con bị hôn mê bất tỉnh đấy, không sao là tốt rồi, nằm yên đây, để mẹ gọi bác sĩ” Mẹ Hoàng Việt thấy con mình nói bị sét đánh thì nghĩ rằng Hoàng Việt vẫn còn mê sảng, làm gì có vụ bị sét đánh mà thân thể vẫn nguyên vẹn như thế này.

“ Ân? Mình không phải là bị sét đánh sao? Vậy tại sao đến giờ mình vẫn nhớ kỹ cảm giác điện giật đến điếng người đây?” Hoàng Việt một mặt nghi ngờ, nhìn đồng hồ thì bây giờ đã hơn bảy giờ tối, xem ra hắn bị ngất gần hai tiếng, mà sức khỏe của hắn dạo này vẫn ổn, tinh thần không có vấn đề gì làm sao lại xảy ra chuyện khi không lại ngất xỉu được, thầm hô kì quái, tự nhủ mình bỏ qua đi, dù sao hiện tại vẫn ổn không có di chứng gì là được.

“ Bác sĩ, bác sĩ khám dùm cho cháu nó, nó tự nhiên lại nói bị sét đánh” Ngoài phòng vang lên tiếng mẹ Hoàng Việt đang nhờ vả vị bác sĩ, rất nhanh một vị bác sĩ tầm bốn mươi tuổi bước vào phòng, mỉm cười nhìn Hoàng Việt.

“ Cháu trai à, có lẽ do cháu học hành quá sức dẫn đến ngất xỉu thôi, chú khám cho cháu không có dấu vết gì là bị sét đánh cả, hay là bây giờ chú cho cháu chụp CT để chắc ăn nhé?” Vị bác sĩ hiền từ nói.

“ Vâng, được thôi ạ, cảm ơn chú” Hoàng Việt đồng ý, hắn cũng muốn xác định chính xác mình có bị sao không, liền ngồi dậy, được mẹ hắn dìu dắt đi vào phòng chụp CT.

Hoàng Việt cùng bác sĩ đi đến một căn phòng với nhiều thiết bị hiện đại, vị bác sĩ đi đến một chiếc máy có buồng dài và nhấn vào công tắc điều khiển thì một thanh dài trồi ra, vị bác sĩ ra hiệu cho Hoàng Việt nằm lên, sau đó thanh dài rút lại một đoạn, đầu của Hoàng Việt được nằm giữa máy bắn ra tia X, rất nhanh thì máy chụp xong, Hoàng Việt không cảm thấy có gì khác lạ cả, do đây là loại máy tối tân không ảnh hưởng đến sức khỏe con người.

“ Có kết quả rồi, não bộ hoàn toàn bình thường, có lẽ do cháu học hành quá độ nên kiệt sức thôi” Sau năm phút, vị bác sĩ xem những hình chụp của Hoàng Việt thì vỗ vai hắn, mẹ Hoàng Việt nghe bác sĩ nói vậy cũng vui mừng.

“ Cảm ơn chú, thế là cháu được xuất hiện rồi hả chú?” Hoàng Việt bây giờ chỉ quan tâm đến đống bài tập về nhà của hắn, hiện tại đã trễ lắm rồi, nếu không về nhà hoàn thành bài tập kịp thì hôm sau đi học hắn có thể bị điểm kém.

“ Có thể xuất viện, tuy nhiên nếu muốn chắc chắn thì cháu nên ở lại bệnh viện theo dõi một hai ngày” Vị bác sĩ nói.

“ Ti, con nghỉ ngơi hai ngày đi, học hành nhiều quá kiệt sức rồi lại ngất xỉu” Mẹ Hoàng Việt lo lắng cho con mình.

“ Mẹ, con không sao, con cảm thấy cực kỳ khỏe mạnh, mẹ đừng bắt con ở lại bệnh viện, con không thích mùi thuốc đâu” Hoàng Việt biết mẹ mình lo lắng cho sức khỏe của mình, nhưng hắn cảm thấy mình hoàn toàn bình thường nên đành nài nỉ.

“ Được rồi, nhưng về nhà con phải nghỉ ngơi nhiều đấy” Mẹ Hoàng Việt đành chiều con mình.

“ Vâng, thưa mẹ!” Hoàng Việt biết mẹ hắn rất thương yêu hắn, rất ít khi bà làm trái ý muốn của con trai mình.

Mẹ Hoàng Việt dùng điện thoại gọi taxi chở hai mẹ con về nhà, trên đường bà liên tục dặn dò Hoàng Việt đủ điều, bà biết con bà rất cố gắng trong học tập nên mặc dù kết quả học tập của Hoàng Việt không được tốt cho lắm nhưng chưa bao giờ bà tạo áp lực cho con mình.

Về đến nhà, chú chó cưng của Hoàng Việt vui mừng chồm lên người cậu, ba Hoàng Việt và em gái cũng hấp tấp chạy tới hỏi Hoàng Việt thế nào, vừa rồi cả hai cũng đã lên thăm Hoàng Việt lúc cậu ốm nhưng vì phải lo việc nhà nên để một mình mẹ Hoàng Việt túc trực.

“ Ti, con cảm thấy thế nào rồi, bà nó, bác sĩ nói sao?” Ba Hoàng Việt hấp tấp hỏi.

“ Bác sĩ nói con nó không sao ông ạ, do học hành quá dẫn đến kiệt sức thôi” Mẹ Hoàng Việt trấn an chồng mình.

“ Anh hai, anh hai có sao không, anh hai té ngã chắc đau lắm, hic” Bé Na, tên thật là Bảo Ngọc, là em gái của Hoàng Việt quan tâm nức nở.

“ Con không sao ba ạ, bé Na nữa, thấy anh hai có gì khác bình thường đâu, đừng khóc nè” Hoàng Việt dỗ dành em gái mình.

“ Thôi, con vào tắm đi, hồi nãy dính mưa, không tắm nhanh lại bị cảm” Mẹ Hoàng Việt nhắc nhở.

“ Vâng, con vào tắm đây” Hoàng Việt liền lên phòng lấy một bộ đồ để thay, xong liền vào phòng tắm.

Nhìn thân hình mập mạp đầy ngấn mỡ của mình trước gương làm Hoàng Việt thầm xấu hổ, hắn vẫn như mọi ngày, không hề thay đổi, hôm nay lại gặp một chuyện quái lạ, tại sao các chuyện xấu liên tục xảy đến với hắn, không có điều gì tốt đẹp hơn một chút sao? Hoàng Việt chỉ biết dội nước thật mạnh, mong sao có một điều gì đó đến thay đổi thực tại chán chường của hắn.

“ Đinh! Hệ thống đang kiểm tra thông tin... Kiểm tra hoàn tất, thích hợp trói chặt... đang tiến hành trói chặt kí chủ” Bỗng nhiên, trong đầu Hoàng Việt hiện lên một thanh âm máy móc, làm hắn thất kinh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

“ Ai...Ai nói gì vậy, mau ra đây” Thanh âm lạnh lẽo xuất hiện trong đầu làm hắn sợ hãi, hét lớn lên, vang ra tới tận ngoài phòng khiến ba mẹ hắn đang ở ngoài cũng nghe thấy.

Bạn đang đọc Đại Việt Cuồng Thần sáng tác bởi xulongnhim

Truyện Đại Việt Cuồng Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xulongnhim
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.