Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Vệ Ti

Phiên bản Dịch · 2040 chữ

Trời tờ mờ sáng.

Kho củi.

Trần Mục cầm một cây đao múa tung bay, nổi lên một hồi tiếng gió vun vút.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi hệ thống nhắc nhở Kinh nghiệm + 1, lúc này hắn mới dừng lại, lau mồ hôi trên trán, cũng lộ ra vẻ mỉm cười.

Cách thời điểm Trương Hải xảy ra chuyện, đã qua một tháng thời gian, trong một tháng này Trương đồ tể cùng Trần Hồng vẫn đang nghĩ trăm phương ngàn kế cứu Trương Hải ra, nhưng không có động tĩnh gì, hẵn vẫn đang nhốt ở trong lao ngục, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Chuyện về Ấu Anh thì Trần Hồng không còn nhắc tới nữa, Trần Mục cũng không có hỏi, đoán chừng là bị Trương đồ tể ngăn cản, hoặc là do người ta không để ý đến hắn, hắn đối với việc này cũng không để tâm, hắn quả thật chỉ là một tên sai dịch, người ta không để ý đến hắn là chuyện bình thường, bây giờ tuy hắn đã có hệ thống, con đường phía trước rộng mở, nhưng tạm thời việc này chỉ mình hắn biết, trong mắt người ngoài hắn cũng chỉ là một tên sai dịch không có tiền đồ.

Người có chí riêng, cũng không bắt buộc.

Hơn một tháng luyện đao, điểm kinh nghiệm tích lũy từng chút, đến nay rốt cục cũng được một ngàn điểm rồi.

Cuồng Phong Đao Pháp tăng cấp tới nhập môn, tiêu hao một trăm kinh nghiệm, mà từ nhập môn đến tiểu thành thì là ba trăm, còn từ tiểu thành đến đại thành, thì cần một ngàn điểm, cũng số kinh nghiệm gần hai tháng mà hắn vất vả tu hành.

"Trên thực tế ta đang luyện đao đúng cách, cho dù không ai chỉ điểm, thì vẫn biết phải luyện như thế nào, chỉ cần có thời gian luyện tập, cho dù không có hệ thống, ta cũng có thể luyện từ từ đến đại thành, bất quá. . ."

Trần Mục lắc đầu.

Hắn quả thật có thể tiết kiệm chút ít điểm kinh nghiệm, tự mình tu luyện, nhưng hắn không có ý định làm như thế.

Một mặt là, nếu mỗi ngày khổ luyện đao pháp, muốn đem Cuồng Phong Đao Pháp luyện đến đại thành, tối thiểu cũng phải mấy năm, thời gian quá dài cũng quá lâu, một phương diện khác, hắn hiện tại rất cần có thực lực.

Cuồng Phong Đao Pháp tiểu thành, ở cái thời thế hỗn loạn này, thật sự không quá mạnh, nhưng một khi đến đại thành, tối thiểu cũng có thể ứng phó năm sáu tên thổ phỉ vây công, dù cho là ban đêm đi tuần tra, cũng có thể tự tin hơn một chút.

Cũng có rất nhiều Bổ Đầu, và một số người trong bang phái, thậm chí một vài gia đình giàu có thuê hộ vệ, đều là những người luyện ngoại công đến đại thành, còn những người luyện được Thế, đa phần đều có địa vị không thấp.

Hít sâu một hơi.

Trần Mục chuyển động ý nghĩ một chút, đem một ngàn điểm kinh nghiệm tiêu hao sạch sẽ.

Vù vù!

Một thoáng thời gian toàn bộ đầu óc trống rỗng.

Cuồng Phong Đao Pháp từ nhập môn đến tiểu thành, hắn bị truyền ký ức ít nhất là một năm khổ luyện đao pháp, mà lần này từ tiểu thành đến đại thành, thì phải trải qua mấy năm.

Bản thân hắn giống như bị đưa vào ảo cảnh, mỗi ngày đều khổ luyện, hàng tháng khổ luyện, xuân hạ thu đông bốn mùa đều đang luyện đao,. . . Lặp đi lặp lại, mấy năm một cái chớp mắt.

Đợi đến khi ý thức Trần Mục triệt để thanh tỉnh, toàn bộ lưng đều đã bị mồ hôi thấm ướt, hắn không biết mình đã đứng ngẩn người bao lâu.

Nhưng lần thứ hai cầm dao, một loại cảm giác thanh đao giống như trở thành cánh tay của mình lại tự nhiên sinh ra.

Đao pháp nhập môn, là đem chiêu thức thi triển đúng cách, dùng lực như thế nào, rèn luyện các chiêu thức cơ bản.

Đao pháp tiểu thành, là thành thục các biến hoá của các chiêu thức, trong thực chiến có thể tùy cơ ứng biến, đủ loại chiêu thức biến hóa, xem như đã đi lên con đường của người luyện võ.

Mà đao pháp đại thành. . .

Là triệt để nắm giữ môn Cuồng Phong Đao Pháp này, đến bước này đã không hề giới hạn ở chiêu thức hay biến hóa, đã có năng lực từ một suy ra ba, linh hoạt mà đa dạng, trong lúc chiến đấu bất luận là một đối một, hay là một đối nhiều, hoặc là đối đầu với những địch nhân dùng đao,kiếm, quyền, cước, toàn bộ đều có thể thành thạo ứng phó, đã có được thực lực chân chính.

"Cuối cùng cũng có một ít thực lực."

Trần Mục cảm thụ được mình lúc này đã có đủ lực lượng, không khỏi lộ ra nụ cười.

Có thực lực mới dám hành tẩu ở thời thế hỗn loạn này, cho dù hiện tại mất đi thân phận sai dịch này, thì hắn cũng không cần sợ những tên lưu manh thậm chí là một vài bang phái đến gây phiền toái.

Bây, hắn hoàn toàn có năng lực đi làm tay chân của một vài thế lực, hoặc làm hộ vệ cho người ta, kiếm một chút tiền bạc.

Đương nhiên.

Trần Mục sẽ không bởi vì một chút thành tựu ấy mà tự mãn, đao pháp đại thành, cũng chỉ là có một chút sức tự vệ, nhưng muốn có được địa vị, thì còn chưa đủ.

Trừ phi đem Cuồng Phong Đao Pháp luyện tới viên mãn, lĩnh ngộ ra Thế, mới xem như có thành tựu, bất luận là làm Bổ Đầu, hay là rời khỏi Thành Vệ Ti tự mình xông xáo, đều không cần phải lo nghĩ.

"Hô."

Trần Mục bình phục hô hấp, sau đó từ phía dưới bếp lò lấy ra một phần thịt khô, nhai nuốt.

Hắn ba tháng này cũng coi như bỏ hết cả tiền vốn.

Đem tiền bạc tích luỹ trong hai năm này, toàn bộ đều lấy ra mua thịt, vì hắn muốn rèn luyện thân thể, nhất định phải hấp thu thật nhiều chất dinh dưỡng.

Mà điều này cũng đã mang đến hiệu quả.

Ít nhất trong ba thàng khổ luyện này thân thể của Trần Mục đã lớn hơn một phần, mặc dù không đến mức cơ bắp cuồn cuộn, nhưng ít ra đã không còn bộ dáng gầy yếu như trước kia nữa rồi.

Chỉ là tài sản tích góp được đã dùng hết rồi, Trần Mục đang suy nghĩ tìm thời điểm thích hợp, đem quyển Cuồng Phong Đao Pháp kia đến hiệu cầm đồ bán, dù sao nội dung trong đó hắn cũng nhớ hết rồi, đã không còn giá trị.

Thậm chí.

Hắn còn suy nghĩ, từ hiệu cầm đồ mua thêm vài quyển điển tịch, nhìn xem hệ thống có thể giúp hắn tu luyện hay không. . . Chỉ tiếc là tuy thứ này mặc dù không quá đắt, nhưng ít nhất cũng phải là mười lượng bạc, hiện tại hắn không có.

"Tốt rồi, thời gian cũng không còn sớm, trước mắt vẫn là đến Thành Vệ Ti."

Trần Mục suy nghĩ một chút, đem Cuồng Phong Đao Pháp cất đi, đem thịt khô còn lại cắt ra một chút, còn lại giấu kỹ, sau đó xốc nồi lên, gọi Trần Nguyệt đến ăn cơm.

Hắn ăn thịt, tự nhiên không thể để muội muội bị đói, chỉ là cũng không thể cung ứng quá nhiều, bây giờ còn chưa đến lúc đó, hai huynh muội chỉ có thể tiết kiệm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì sẽ không còn vì chuyện này mà suy tính nữa rồi.

Trần Nguyệt vừa tỉnh ngủ, duỗi cái lưng, sau đó dang cánh tay muốn để Trần Mục ôm một cái, nhưng theo tuổi tác nàng phát triển, tuy là dinh dưỡng không đủ nhưng thân thể cũng chầm chậm trưởng thành, Trần Mục rất ít khi làm những động tác quá thân mật.

Bất quá Trần Nguyệt ôm mãi không thả, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ôm lấy nàng, để cho nàng ăn cơm.

Sau đó.

Liền thay trang phục sai dịch, hông đeo đại đao, đi ra khỏi cửa.

Trần Nguyệt sau khi đóng cửa, từ trong khe cửa nhìn bóng lưng Trần Mục biến mất, lúc này mới lưu luyến không rời lui về trong phòng.

. . .

Trần Mục biết toà thành kỳ thật rất lớn, không chỉ chia ra nội ngoại hai thành, mà ngoại thành thì chia ra bốn khu Đông Nam Tây Bắc, mỗi một khu chia ra thành mười Lý.

Cũng vì thế ngoại trừ Thành Vệ tổng ti của bốn khu Đông Nam Tây Bắc, mỗi một cái tổng ti đều có phân ti, do một vị Soa Ti quản lý, dưới trướng có vài vị Bổ Đầu cùng mấy chục tên sai dịch.

Trần Mục ở Cửu Điều Lý, thuộc về Cửu Điều Lý Thành Vệ Ti.

Hiện nay quan lại bại hoại, hỗn loạn vô độ, Thành Vệ Ti cơ hồ đều là do một số thế lực ở nội thành chi phối, đối với trị an trong thành thường không quan tâm, trừ phi phía trên có lệnh, mới có hành động.

Cửu Điều Lý Thành Vệ Ti tọa lạc ở phía bắc của một quảng trường rộng rãi.

Quảng trường của Cửu Điều Lý là chợ bán thức ăn, ban ngày cũng coi như là tiếng người huyên náo, trước kia thỉnh thoảng sẽ có một vài tên tội phạm bị chém đầu ở chỗ này để răn đe thị chúng, bất quá bây giờ càng ngày càng ít.

Ở phía Bắc của chợ, là một bức tường cao, bên trên có một vài vết rách, so sánh với Thành Vệ tổng ti thì chẳng ra sao, nhưng nếu so với những nhà bình thường thì trang nghiêm hơn một chút.

B0ên trong Cửu Điều Lý Thành Vệ Ti, cũng không có lầu cao, chỉ có một ít ốc xá tương đối sạch sẽ.

Trần Mục đi vào Thành Vệ Ti, trước hết đi đổi lệnh bài sai dịch, sau đó liền đi tìm bọn người Lưu Tùng Lý Thiết.

Nhưng mà sau khi đi vào, đã thấy hôm nay tựa hồ có chút khác biệt, bình thường ở chỗ này không có nhiều sai dịch tụ tập, nhưng hôm lại chen chúc một chỗ, vây xung quanh một tên sai dịch trẻ tuổi, nhìn rất thân thiện.

Trần Mục hơi nhíu mày.

Người bị mọi người xung quanh vây lại tên là Nhậm Nham, hắn cũng có nhận biết, bất quá không phải cùng nhóm với Trần Mục, cho nên ngày bình thường qua lại không nhiều, nhưng về tuổi tác thì nhỏ hơn hắn hai tuổi, chính là sai dịch trẻ nhất nơi này.

"Trần Nhị tới a, đến, trước uống ngụm trà nghỉ chân một chút."

Lưu Tùng cùng Lý Thiết đang ngồi dưới tán cây Hoè nhìn thấy Trần Mục đi tới, lập tức liền cười, hô lên.

Trần Mục đi qua, tới bên cạnh hai người ngồi xuống, sau đó nhìn Nhậm Nham bị mọi người vây quanh, trên mặt một mảng mơ hồ.

Trần Mục bưng chén lên nhấp một hớp trà đắng, dò xét nơi xa một phen: "Đây là. . ."

Lưu Tùng cười ha ha, nói: "Nhậm Nham quả thật có phúc khí, cha hắn trước đây không lâu ngoài ý muốn làm quen được một quý nhân, có chút quan hệ, ngày hôm trước đem Nhậm Nham an bài đến Khai Sơn võ quán ở nội thành học đao pháp rồi, đây chính là ước mơ của rất nhiều người trẻ tuổi, cho nên mọi người đều muốn được Nhậm Nham chỉ điểm một chút."

Bạn đang đọc Đại Tuyên Võ Thánh (Dịch) của Dạ Nam Thính Phong

Truyện Đại Tuyên Võ Thánh (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcCôCầuTài
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.