Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con tin

Tiểu thuyết gốc · 1161 chữ

"Cái gì? Ngươi nói hắn ta không đến?" Một chiếc bình sứ bay thẳng tới mặt lão tổng quản làm hắn giật mình chết khiếp

"Vương gia.... vương gia không muốn tới... nô tài cũng không có cách nào a."

"Ngươi!.... Vô dụng! Triệu tập các tướng quân nhanh cho trẫm. Lập tức đem quân công kích thành trì phía bắc!!!!" Hoàng đế mất hết khí thế chỉ biết la hét, đến khiến người ta không muốn làm theo nữa...

Một lão quan lại thường theo hoàng đế bất chợt lên tiếng:" Thế tử lôi kéo Lục công chúa, bây giờ đã đến điểm họp quân. Chúng ta không thể chậm trễ để quân tạo phản chiếm ưu thế được. Bất quá.... nếu không thể đường đường chính chính tiêu diệt một cái công chúa kia.... Ta khó lòng lật thế bàn cờ..."

"Ngươi nói phải, nếu ả ta đã ở đây rồi... thì chúng ta không phải vẫn còn một quân tốt tại Thừa Lam hay sao?"

‐---------‐------

"Chi Vương, ngoài này trời lạnh. Người vào trong đi ạ."

"Hừ...Ngươi từ khi nào xem bản vương là nữ tử yếu đuối rồi?" Tử Cầm trầm mặt, hắn ở cạnh Lam Tuyết vốn chỉ muốn được nàng nhìn lấy một lần nên mới giở nhiều trò như vậy để thu hút người kia, vậy mà đến cùng. Sau 7 năm xa cách, vừa về chưa được bao lâu nàng ta lại chẳng mảy may chạy đến Thái Lạc Quốc tiếp viện binh:" Bản vương không biết kiếp trước mình đã làm gì đắc tội đến nàng mà nàng đối với ta lúc này lại như vậy?"

"Ngươi! Đứng yên!" Một thanh gươm sắc bén kề sát cổ Tử Cầm. Người hạ độc hắn lúc trước, nữ nô tỳ Mộc Lan thoát ngục rồi!

"Ai da... nữ nhân a~ ta nhớ không lầm... ngoài thê tử của ta ra... chưa ai dám kề gươm lên cổ ta đâu nha.."

"Im miệng!"

"Vương gia..." nô tỳ khẽ giọng, nữ nhân Mộc Lan này là người của Thái Lạc gài vào. Bắt được nàng ta định sẽ để Lam Tuyết xử lý lại không ngờ đều quên mất, còn để nàng ta có cơ hội bỏ trốn.

"Ngươi!" Nàng chỉ tay vào nữ nô tỳ kia:"Ngươi gửi thư đến công chúa ở Thái Lạc, báo tình hình ở đây cho y... Nhanh lên!!"

"Vâng... nô tỳ làm ngay!"

"Nữ nhân ngu ngốc." Tử Cầm bình thản, mặc kệ đao có đang kề sát cổ

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi nghĩ nàng ta sẽ quay lại chỉ vì ta sao? Ngươi đề cao ta quá rồi."

Mộc Lan mỉm cười:"Ta lại không thấy như vậy đâu, vương gia."

--------------

Kế sách và việc phục binh đều tương đối ổn rồi. Chỉ là, để đối phó với ngần ấy quân sĩ không phải dễ dàng.

"Ta mới chán phải như thế này~" Lam Tuyết thở dài một hơi

Nhược Vân hỏi lại:" Lúc nãy ta có nghe quân sĩ nói với nhau ngươi vừa được hoàng đế phong lại tước hiệu?"

"Phải. Ta không muốn quay về Thừa Lam bị phụ hoàng nổi giận đày làm thứ dân. Tưởng chừng ta có thể tự do chu du đây đó rồi thì lại nhận được thư tiếp viện của quân sư đây, nên lại một lần nữa phải đem quân đi đánh giặc~" Lam Tuyết ủy khuất:" Xong việc quân sư phải bồi thường cho ta nha?~"

"....."

"Nha?"

"Phải bồi thường cái gì đây?~"

"Hưm.....ta hiện chưa nghĩ ra nhưng--"

"Công chúa!" Còn chưa kịp nói hết thì nghe tiếng Hoài An vẻ mặt lo lắng đi vào:"Thư gửi từ Thừa Lam."

"Thừa Lam?" Cầm lấy thư, nàng đọc sơ qua một hồi. Ức đến nghẹn ở cổ, nàng đã coi thường Mộc Lan quá rồi!

"Mộc Lan! Tên nô tỳ chết tiệt!" Định cầm thư bỏ đi lại bị Hoài An giữ lấy:" Công chúa, chiến sự còn chưa giải quyết. Người định trở về? Mà Mộc Lan cho người gửi thư đi chắc chắn là bẫy, người không nghĩ vậy sao?"

"Cứ làm như kế hoạch, không cần đợi ta. Để ta xem, bọn chúng sẽ làm gì."

"Tĩnh Nhạc. Chuẩn bị ngựa, quay về Thừa Lam!"

"Tuân lệnh."

---------------

Quay trở lại Thừa Lam cũng mất của Lam Tuyết ít nhất 4 ngày. Suốt dọc đường nàng không hề dừng lại nghỉ ngơi, đến ngựa cũng sắp chống đỡ không nổi.

"Hừ... ả ta về rồi." Mộc Lan khẽ nhếch môi đứng trên tầng cao nhất của Tuyết Lam phủ mà quan sát người

Tử Cầm tỉnh lại, không thể tin vào mắt mình:" Tại sao?.... không thể như vậy...Tại sao?..." giọng nói run rẩy khẽ kêu lên

Tại sao lại quay về?

"Mộc Lan! Ngươi..!" Lam Tuyết đã thấy được người kia rồi liền không ngần ngại chạy lên nơi cao nhất của Thừa Lam

"Ngươi đứng yên ở đó!" Mộc Lan yên lặng rồi cười thành tiếng:" Chưa bao giờ ta thấy người cái vẻ mặt lo lắng như vậy... Là do hắn đi?"

"Ta nói cho ngươi biết, muốn cùng bổn công chúa giải quyết chuyện thì nên buông Cầm Nghi ra." Không khí trong phòng càng bị uy của Lam Tuyết làm cho hạ thấp. Khiến cho người có mặt ở đó không rét mà run

"Tuyết nhi."

"Bỏ cái tay xấu xí đó ra khỏi người phu quân ta!" Lam Tuyết thân thủ phi phàm ngay lập tức không cho người ta kịp phản ứng, chỉ trong vòng vài giây liền xuất hiện trước mặt Mộc Lan dùng kiếm chặt đứt lìa cánh tay đang chạm vào Tử Cầm

Mất đi một bộ phận của cơ thể, Mộc Lan nằm trên vũng máu quằn quại đau đớn.

"Nể tình ngươi từng là nô tỳ của ta...." nàng khẽ cong môi:"Tĩnh Nhạc."

"Có thuộc hạ."

"Tiễn y một đoạn." Nói xong nàng bỏ mặc mọi thứ đóng cửa phòng lại mà đưa Tử Cầm ra ngoài. Không cần đoán cũng biết, kết cục của ả sẽ vô cùng thê thảm...

"Cầm Nghi..."

Tử Cầm đến giờ nghĩ vẫn không thể nghĩ, nàng vì cái gì quay lại đây. Thật sự là vì chính hắn?

"Cầm Nghi?"

"Ừm....hử?" Ngẩn người đến gọi cũng không nghe làm Lam Tuyết lo lắng:" Chàng có sao không? Có mất miếng thịt nào không?"

"Kh...không, ta không sao..."

"Vậy thì theo ta đến Thái Lạc đi. Chàng hiện giờ ở lại đây ta chẳng yên tâm chút nào!" Nàng bĩu môi, gương mặt trắng trắng tròn tròn lại làm cái biểu cảm đó trông đáng yêu vô cùng.

"T- Thái Lạc?"

(Đôi lời tác giả: Tiểu Đường Đường muốn cho công chúa tự do a~ Nên lúc đầu không nghĩ sẽ cho công chúa có phò mã nha. Chẳng qua ai cũng có đôi có cặp mà công chúa không có thì cũng buồn lắm hơhơ...)

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.