Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại: Thần Quốc_ Hỉ Mạch

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

"An nhiên diện kiến Đại hoàng tử, Hoàng tử phi."

"A di, không cần đa lễ!" Đại hoàng tử Thiên Phúc khí chất như thần, một hoàng tử thiện lương hiếm có, rất được bách tính Âu Hạ yêu quý.

Hoàng tử phi Tú Lan là một người đọc sách rất có đầu óc, nếu không phải gả cho Đại hoàng tử thì chính là Tân khoa Trạng Nguyên, đoạn sau cũng có thể là ái thần quan văn của Thần đế.

"A di, người mau chẩn mạch cho y!"

"Hoàng tử phi, thất lễ."

Tú Lan nhanh nhẹn đưa tay ra để Lam Tuyết chẩn mạch, mắt không ngừng hướng về phía Thiên Phúc, gương mặt thanh tú không dấu khỏi sự vui vẻ.

"Chúc mừng Đại hoàng tử, là hỉ mạch!" Lam Tuyết nhìn Thiên Phúc tràn đầy hỉ khí.

Thiên Phúc thiếu điều nhảy bẫng lên, mà thân Đại hoàng tử phải kiềm chế, phải kiềm chế....a a a~

Kiềm chế không nổi!

"Tướng công, là hỉ mạch." Tú Lan ôn thuận nói, định đứng lên hành lễ:" Đa tạ Hoàng a di!"

Lam Tuyết mắt thấy liền ngăn lại:" Hoàng tử phi không cần như vậy, đây là niềm vui của tất cả chúng ta!"

Trong vòng một ngày, cả kinh đô đã lan truyền tin tức Đại hoàng tử có hỉ, không ít người vì loại thánh dược kia mà đến cửa hàng của Lam Tuyết.

Phải, nàng lập một dược hiệu chuyên bán những loại dược dành cho những nam nhân có thể mang thai, chung với đó cũng là loại thuốc có thể tránh thai. Tâm trí nàng cũng không lo nhiều, quốc gia nàng công sức gây nên tuyệt nhiên không thể có các loại kì thị. Kì thị cái gì không biết, miễn là không được phép kì thị người khác. Phá bỏ mọi giới hạn thông thường.

"Thê tử..."

Đang tính toán sổ sách thu nhập lại bị ai đó đến làm phiền, Lam Tuyết nhíu mày ngước mặt lên định chửi phiền phức lại bị dung nhan phóng đại kia làm cho hoảng hồn.

"Tướng,... Cầm Nghi?"

"Bản vương thấy ngươi làm việc chăm chỉ như vậy, là dự tính cái gì nha?"

"Là dự tính cho tương lai của gia đình chúng ta."

Hửm? Tử Cầm một mặt khó hiểu. Như thế này còn chưa đủ tốt?

Lam Tuyết nhìn gương mặt mờ mịt của Tử Cầm, lén lút cười:" Về sau chúng ta đến Thừa Lam sống cùng Phụ hoàng đi thôi."

"Ngươi muốn?"

"Thần đế hiện tại cũng không phải Thiên Y sợ chết của ta lúc trước. Hắn luận về võ công hay kiếm thuật... Hơn vạn binh hiện tại cũng không phải đối thủ của hắn."

Tử Cầm ánh mắt sâu xa nhìn nàng, "chậc" một cái nhắm mắt quay đi:" Tùy nàng quyết định vậy."

"Ngươi không đồng ý?"

"Nghe theo nàng hết." Tử Cầm suy nghĩ đến cái gì chợt nói:" Nhưng mà,... nữ nhi kia không chắc là sẽ theo chúng ta."

Lam Tuyết mặt cứng đờ chốc lát, nàng quên mất là tiểu nữ nhi của mình rất thích các Hoàng tử... có thể y sẽ sống chết đòi ở lại không?...

Lam Tuyết quả nhiên lo không thừa...

"Ta không đi! Ta không muốn! Ta không chịu! Phụ mẫu bỏ ta!!!" Tầm Nhi nước mắt lưng tròng khóc hu hu trông cực kỳ thê thảm.

"Tầm Nhi..." Lam Tuyết đỡ trán, trước nay vô số quân địch đối mặt với nàng chưa bao giờ khiến nàng thua sấp như vậy...

Lục Tầm Nhi ăn vạ:" Ta đến chỗ Hoàng thúc oaaaa!!"

"Vậy ngươi không muốn cùng phụ mẫu ở một chỗ?"

"Đương nhiên là muốn! Nhưng ta không muốn rời hoàng cung!!" Với lại cũng có phủ công chúa, giờ phụ mẫu bỗng nhiên muốn bỏ đi là sao???

"Ngươi có thể về thăm họ thường xuyên."

Tầm Nhi không cam lòng, im lặng nghĩ kế sách... Cuối cùng vẫn là nghĩ không ra a!!!!

"Khi nào hai người đi?"

"Sau khi quay về Thừa Lam tổ chức yến tiệc cho Hoàng thúc của ngươi, ta sẽ ở lại."

Tầm Nhi mơ hồ buồn sâu sắc...

"Được, phụ mẫu ở đâu, Tầm Nhi ở đó..."

Nói thì nói vậy, cái tính kế thừa từ Lam Tuyết kia, y muốn đi hay muốn về cũng không ai cản nổi.

------

Nhanh chóng một chút đã đến ngày yến tiệc được diễn ra, đoàn người đông đảo như đi vi hành từ Hoàng cung đến thành trì Thừa Lam.

Tầm Nhi đã sáu tuổi, miễn cưỡng có thể ngồi trên lưng ngựa cùng Mẫu thân nên y sống chết không muốn bước một bước vào xe ngựa.

Các hoàng tử vì lần xuất cung này mà vui thích vô cùng, nếu một mình Lam Tuyết chạy thẳng một đường đến Thừa Lam thì chỉ cần vài ngày, nhưng cả đoàn đi như vậy, còn có hai vị đang mang hài tử, đến Thừa Lam ít nhất cũng phải nửa tháng.

Ngựa đi chậm rì rì, Lam Tuyết cũng chưa từng nghĩ tới trước kia mình chạy với tốc độ khủng hoảng thế nào.

Tầm Nhi vô cùng cao hứng, kế thừa từ Mẫu thân ham muốn nghiên cứu dược liệu nên lúc nghỉ ngơi giữa đường bao nhiêu thứ làm y sáng mắt, có lúc còn suýt bị... Thú dữ ăn thịt...

"A!" Tầm Nhi hô một tiếng.

"Ngươi thấy cái gì nữa rồi?" Lam Tuyết thật đau đầu với bé con này, lòng thầm tự hỏi phải chăng lúc nhỏ mình cũng như vậy? Nếu vậy thì khổ cho Á phụ quá...

"Mẫu thân, Tầm Nhi chạy vào rừng tìm thảo dược! Không xa, Mẫu thân chớ lo!"

"Ây!" Lam Tuyết hừ nhẹ, cái gì mà chớ lo? Lo muốn chết ấy chứ, từ phía sau nàng lập tức ngoại trừ Đại hoàng tử đang bên trong mã xa cùng Hoàng tử phi, bốn vị hoàng tử cúi đầu với nàng rồi chạy theo Tầm Nhi.

"Cái?... Mấy tên này có biết cái gì là nguy hiểm hay không?"

Thiên Y và Hoàng hậu trong xe nhìn ra bật cười, chung quy bọn hắn vẫn là những đứa trẻ...

Long Tướng quân bước lên:" Điện hạ, cứ để chúng như vậy sao?"

Lam Tuyết nhăn mặt:" Cầm Nghi, Túc Á có ở đây không?"

"Đương nhiên, hắn đi theo chúng rồi."

"Vô Cửu, Huyền Cửu. Các ngươi đi theo."

"Rõ." Từ nơi nào đó vang lên tiếng của Ảnh thất.

----

Tầm Nhi vui vui vẻ vẻ hái thảo dược, hái được một túi thì bỗng nghe tiếng gầm nhẹ từ phía sau.

Y toát mồ hôi lạnh, nụ cười cứng đờ chốc lát... y tuy rằng có học võ công, mà đối thủ này nặng ký như thế, làm sao mà đấu lại???

Con hổ vằn vện từ phía sau chậm rãi đi tới, chỉ một khoảng cách nhỏ liền lập tức nuốt y vào bụng. Tầm Nhi lùi lùi lại, trong lòng kinh hô, hỏng bét rồi!

Nó nhào lên người y vồ một cái điếng người! Tầm Nhi bị thương một mảng trước ngực, căn bản không sâu lắm vì y may mắn né đi được một đoạn, nếu không là chạy thẳng đến Quỷ Môn Quan luôn rồi...

Y không khóc, tính cách quật cường thấy chết cũng không khóc, trừ bỏ làm nũng với phụ mẫu, các vị đại ca hay Hoàng thúc Hoàng thẩm...Tầm Nhi lồm cồm bò dậy, con hổ lại vồ đến cào vào mặt y. May mắn Vô Cửu cùng Túc Á một phát bắn vào nó hai mũi tên hiểm, cứu về nửa cái mạng nhỏ của y.

Các hoàng tử vừa tìm được tới liền thấy ba Ảnh vệ đang cố gắng cầm máu cho y. Vô Cửu đỡ thân ảnh nhỏ bé lên, còn Túc Á thì xé tay y phục mình băng lại vết thương.

Thiên Ánh mặt xanh mét đứng cũng dường như đứng không nổi, cố gắng chạy đến. Thiên Túc theo a di cũng biết chút y thuật nhanh mắt thấy trong túi thảo dược của y có thứ có thể cầm máu liền lấy ra trị thương.

Hai vị hoàng tử còn lại bình tĩnh hơn một chút hỏi Huyền Cửu tình hình vừa xảy ra, nghe xong liền xanh mặt không nói nên lời.

Thiên Túc bắt mạch, có chút yếu ớt. Lấy thân phận ra so thì hắn có thân phận cao nhất ở đây, ra lệnh cho Ảnh thất ôm y đặt trong áo bào của mình nhanh chóng quay về. Nhị hoàng tử, tam hoàng tử và tứ hoàng tử cùng mang con hổ kia. Chính mình thu dọn hiện trường thuận tiện hái ít thảo dược cầm máu trị thương dưới chân.

Vừa thấy mấy người quay lại, Lam Tuyết mặt biến sắc thấy rõ, Hoàng đế cùng Hoàng hậu không khỏi giật mình kinh hãi.

Túc Á quỳ xuống trước mặt Tử Cầm mặt đen xì nhận tội:" Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Vương gia thứ tội!"

Vô Cửu, Huyền Cửu tương tự. Bất quá, Lam Tuyết nào có thì giờ trách tội nữa, ánh mắt rơi vào thân hình nhỏ bé nằm trong áo bào, đôi mày nhíu chặt như rất đau đớn. Gương mặt bé nhỏ thấm đẫm máu tươi...

Tử Cầm một thân toát ra băng khí, liếc nhìn Túc Á lạnh lẽo nói:" Vô dụng!"

Tầm Nhi từ trong tiềm thức cảm thấy vô cùng đau, toàn thân đều đau, cố gắng mở mắt ra đã thấy bản thân đang nằm trong lòng Hoàng thúc.

"Hoàng thúc." Tầm Nhi mơ hồ muốn ngồi dậy, lại bị Thiên Y ngăn lại:" Không được cử động, ngươi bị thương rất nặng."

Y thấy rõ sự lo lắng trên mặt Hoàng thúc, bên cạnh Hoàng thẩm cũng như thế. Tầm Nhi nhớ lại chuyện ngày hôm nay, chợt rùng mình run lên một cái.

Xém chút là lên Tây Thiên thật rồi!

"Hoàng thúc, Hoàng thẩm không cần lo, Tầm Nhi chỉ thương nhẹ thôi!"

"... Túi thảo dược!" Tầm Nhi dùng hết sức lực bật dậy làm Đan Vi xém chút hô vang một tiếng. Y thò đầu ra khỏi xe ngựa tìm Mẫu thân hỏi:" Mẫu thân! Thảo dược của ta!"

Bên ngoài vì động tĩnh này xoay mặt về hướng y, các hoàng tử đang lo lắng muốn chết thở phào một hơi. Lam Tuyết quay lại đối diện với y, cho ngựa đi song song với mã xa nhìn chằm chằm vào y.

"Mẫu thân..."

"Tốt quá, công chúa điện hạ tỉnh rồi!" Những tên lính xì xầm chốc lát lại bị các hoàng tử trừng cho ngậm miệng.

"Chỉ còn nửa cái mạng còn lo cho thảo dược của ngươi?" Lam Tuyết lạnh lẽo nói.

"Mẫu thân, ta sai rồi..."

Lam Tuyết đưa túi qua cho y, liền nhận thấy Tầm Nhi mắt sáng rực. Lam Tuyết thở dài, không biết y theo mình là tốt hay xấu nữa?...

Tầm Nhi có được túi thảo dược, cơn đau cũng lập tức đổ xuống:" Ui da!"

Thiên Y nhẹ nhàng ôm y vào dỗ dành:" Ngươi lo cho cơ thể ngươi một chút đi?"

Đan Vi ngồi cạnh bên đưa tay băng vết thương vì hoạt động mạnh của tiểu hài tử mà lại vỡ ra. Mắt thấy y đau đến nheo mắt lòng xót muốn khóc luôn, đôi mắt Đan Vi phiếm hồng bị Thiên Y nhận thấy hỏi, Tầm Nhi không nhịn được chạy vào lòng Đan Vi:" Hoàng thẩm, Tầm Nhi rất tốt!"

Đan Vi xoa đầu y nhẹ nhàng mắng:" Ngươi, cái tên nha đầu này! Lại thích nguy hiểm như vậy!"

"Ha ha, Tầm Nhi có tính cách Mẫu thân, thích nguy hiểm... mà không đau lắm!"

Đan Vi trừng y, véo nhẹ vào bên má không có vết thương. Tầm Nhi đau vết thương, đau cả người liền hít một ngụm khí lạnh.

"Còn nói!"

"Hu hu Hoàng thẩm, đau..."

Đan Vi không cầm lòng, xoa xoa:" Đau thì ngoan một chút."

"Vâng..."

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.