Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúng Độc

Tiểu thuyết gốc · 1204 chữ

Tất cả tên độc hay dược từ đầu truyện đều là do tác giả tự nghĩ, hoàn toàn không có thật!!

------------

Hoài Đức khi không lại bị nghi ngờ vô cớ thì buồn bực vô cùng, y chỉ muốn mượn bếp nấu ăn cho các huynh đệ, lại bị người khác nghi oan.

Oan ức này, phải bắt Lam Tuyết và Vân Lam đòi lại công đạo, không thì nhảy xuống Hoàng tuyền rửa cũng rửa không sạch!

Hoài Đức bị giam vào ngục, Tử Cầm ở ngoài này đang đau đầu muốn chết!

Chuyện khiến Tử Cầm đau đầu chính là, trong quân doanh cư nhiên có kẻ làm phản! Hắn mặc dù nghi ngờ trù phòng nọ, nhưng lại không có chứng cứ buộc tội hắn...

"Phổ Nhĩ." Tử Cầm nhẹ gọi.

"Chủ tử." Gã nhanh thoanh thoắt quỳ trước mặt Tử Cầm.

"Ngươi để ý phòng bếp quân doanh. Chắc chắn có thể tìm được chứng cứ."

Phổ Nhĩ nghe hiểu, lập tức biến mất.

Đầu đuôi câu chuyện được tóm gọn, lược bớt mấy nghìn từ: Sau khi Thập đại Ảnh thất lên đường rời đi, ở quân doanh vì quá nhàm chán, Hoài Đức mới quyết định xuống bếp giúp trù phòng làm món ngon cho các huynh đệ, y đâu có ngờ tới một trong số những món mình làm, lại có độc?

Hoài Đức quá oan uổng!! Người bị trúng độc chính là Dương tướng quân!

Y thực sự còn không biết, là chính mình hạ độc cơ đấy!

Trù phòng kia nhất định là người bên ngoài cài vào, bất quá, y hoàn toàn không có chứng cứ như người ta!!

Mà Phổ Nhĩ ở phòng ăn quân doanh lần tới mò lui, thứ kiếm được là một mẫu giấy bạc. Trên giấy còn vương chút mùi độc dược sót lại, là Huyễn Hậu Tố, độc này chỉ có ở phía Nam Âu Hạ, mà nơi Hoài Đức tới... Cũng là phía Nam!!! Phổ Nhĩ càng phân tích càng thấy đau đầu, cứ như cái chuyện đổ tội này đều được sắp xếp từ trước vậy!.

Trong khi bên đó, Tử Cầm đang nghĩ cách làm sáng tỏ tâm can Hoài Đức thì tại Châu Linh, đám Ảnh thất của Lam Tuyết đã hội ngộ được với vị cao thủ kia.

"Sư phụ." Tĩnh Nhạc đứng đầu lên tiếng.

Vị cao thủ nọ tên là Mộc Cao, người thôn Trúc Tinh, thuộc Châu Linh Quốc.

Mộc Cao râu tóc bạc phơ, nhưng gương mặt thập phần nghiêm nghị, dù cho mặt lão có phân hoá theo thời gian thì đôi mắt kia vẫn không tài nào mất đi ngọn lửa nhiệt huyết. Lão nhìn chằm chằm Tĩnh Nhạc, nhếch môi:" Lũ tiểu tử các ngươi đều trưởng thành rồi."

"Vì sao sư phụ nghe theo phân phó của cẩu Hoàng đế Châu Linh, bắt cóc chủ tử của bọn ta?" Thuần Ly mắt sắc, sáng như trăng nhìn lão.

"Là do mệnh lệnh của Thiên Tử, ta là người Châu Linh, không phải nói quân muốn thần chết, thần không thể không chết sao?"

"Ngoạ tào!" Thuần Ly tức giận:" Người lúc trước cũng không phải nói nếu Hoàng đế ta tuân không phải minh quân, có thể không phục? Trường Châu đích thực là một cẩu Hoàng đế dân thấy người thấy, chẳng lẽ sư phụ không thấy?"

Mộc Cao cười ha hả:" Nhưng ta là muốn trả thù. Vậy đã đủ lý do chưa?"

"Ta vốn dĩ không muốn đối đầu với các ngươi. Nhưng, Tĩnh Nhạc! Cháu ta chết, là do ngươi và Lục công chúa gây ra!"

Tĩnh Nhạc ánh mắt phức tạp, giọng nói không một chút dao động:" Là do y tự mình gây nên." Hắn tiếp tục:" Sư phụ không thể không biết phải trái như vậy."

Phải, Mộc Lan, thuộc hạ dưới trướng Quốc Vương Thái Lạc khi xưa... Là cháu gái của Mộc Cao. Lúc trước, Tĩnh Nhạc và Lam Tuyết khi biết chuyện cũng không có ý định tha chết cho y, dù sao cũng là y tự mình chuốc lấy.

"Sư phụ, nếu người ở đây đòi công bằng, Nhạc nhi sẵn sàng bồi người, đừng gây thêm phiền phức cho chủ tử của ta!"

Mộc Cao cười lạnh:" Hôm nay lão liều chết với ngươi!"

Tĩnh Nhạc cùng Mộc Cao đấu trường kiếm, giữa màn đêm hiu quạnh và bóng trăng mờ ảo, tiếng va chạm lưỡi kiếm thi nhau vang lên cùng với đó là phản chiếu của trăng trên thân kiếm, lấp loé.

Tĩnh Nhạc càng đấu càng đẩy nhanh tốc độ va chạm, rất nhanh chiếm được thế chủ động đoạt mất tầm nhìn của Mộc Cao.

Mộc Cao không thể phủ nhận, lão đã già rồi.

Từng đường kiếm của hắn như thật sự muốn đoạt mạng lão, Mộc Cao có chết cũng không tin chỉ trong thời gian ngắn hắn đã phát triển đến mức này.

Tĩnh Nhạc hàn khí áp bức, dò hỏi:" Làm sao sư phụ mang được chủ tử đi?"

"Hừ, có chết cũng không nói."

Lưỡi kiếm của hắn vì vậy mà chuyển động càng lúc càng nhanh.

Cho đến khi...

Chỉ còn chừng hai tấc, lưỡi kiếm của hắn ngay tức thì có thể giết chết Mộc Cao, hắn lại đột nhiên dừng.

"Nếu ngươi không giết chết ta, ngươi sẽ hối hận."

Tĩnh Nhạc kéo khoé môi, giễu cợt:" Vậy sao?"

Lập tức bầu trời trăng đang sáng rực rỡ, đột nhiên tối sầm, lá cây xào xạc rít gào.

"Vậy thì ngài cứ thử xem." Tĩnh Nhạc quay đầu bỏ đi.

Mộc Cao khớp tay cử động, thoắt một cái đã xuất hiện phía sau Tĩnh Nhạc, trường kiếm trong tay cũng kề sát hắn.

Ngay tức thì, lão thổ huyết. Là bị đâm một nhát chí mạng tại tim.

"Tha thứ cho ta, sư phụ."

Lão quay lại, hai mắt trợn trắng, khẩu hình miệng hai từ:" Thuần Ly."

Thuần Ly sau khi lão ngã gục trên đất, hắn chân cũng không còn sức quỳ rạp, dòng lệ ở khóe mắt tuôn ra, một tiếng "Sư phụ, đồ đệ đáng chết!"

Sau đó...

Trường Châu mất đi sự chống đỡ, rất nhanh đã bị giết, Kiều Linh Lam kia cũng chết càng thê thảm hơn. Trong một ngày, từng đoàn người theo phe cẩu Hoàng đế khai chiến Âu Hạ đều bị giết, nếu thỏa hiệp thì bị đày đi nơi khác bên ngoài Châu Linh, vĩnh viễn không cho quay lại. Diệt trừ mầm mống hậu hoạn.

Chiếm được Châu Linh trước hết phải chiếm được lòng dân. Sau khi Lam Tuyết bước lên lễ đài tuyên bố, không những dân không sợ còn hoan hô đáp ứng, trên mặt là niềm vui không thể thốt thành lời.

Đơn giản, Hoàng tộc Châu Linh từ sau khi Tiên đế băng hà đã bị mục nát từ lâu. Không ai muốn làm nô lệ, chỉ cần đánh vào tâm lý thứ mà bách tính cần nhất, liền có thể thuận lợi thu phục lòng dân. Đó là thứ mà Lam Tuyết đã ghi tạc trong đầu, mãi mãi không thay đổi.

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.