Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cáo Biệt

Tiểu thuyết gốc · 1386 chữ

Bước chân Lam Tuyết dừng lại trước ngôi nhà thân thuộc trong thôn trang Đại Lưu, cũng không hiểu tại sao ở nơi này bỗng dưng đối với nàng thân quen đến lạ.

Những chiếc lá cây dưới ánh nắng mặt trời tạo nên những viên ngọc lấp lánh đang đu đưa trong làn gió nhẹ. Lam Tuyết nghĩ nghĩ một hồi liền bước vào.

"Dật Phong."

Dật Phong đang loay hoay trong phòng bếp nghe tiếng Lam Tuyết thì giật mình. Trong lòng có chút vui vẻ:" Lam Tuyết, quay về rồi? Chuyện ở biên cương có thuận lợi không?"

"Tư Điềm có nói gì với huynh rồi?"

Dật Phong nhướng mi:" Đại khái Tư Điềm muội muội cũng không nói nhiều, muội ấy nói chỉ nghe được từ Trương Sâm thôi."

Lam Tuyết gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế Dật Phong đưa tới. Nàng không thì loanh quanh, chỉ có thể nói thẳng vào vấn đề:" Dật Phong, cơ bản ngươi đã biết ta tự ý quyết định khai chiến với Châu Linh rồi đi?"

Dật Phong mỉm cười:" Ngươi đó... về sau đừng tự ý hành động hay khiến Hoàng đế nổi giận nữa."

Lam Tuyết ngập ngừng, nếu Dật Phong biến mất, Uy Vũ chắc chắn sẽ phát điên:"...Ngươi, sẽ quyết định thế nào?"

Hắn không đáp, dường như những điều hắn sắp nói ra vô cùng nặng nề. Cổ họng đau rát, khàn khàn giọng:" Ta..."

Không còn cách nào khác, sau khi Âu Hạ thống nhất Tam đại cường... Hắn phải biến mất.

Không chút dấu vết.

Không có kiếp sau.

Không còn tồn tại một kẻ tên Dật Phong hay Thục Lam nữa.

Lam Tuyết biết tình thế không thể xoay chuyển được nữa, cũng ngậm ngùi.

Mà ở phía sau cánh cửa phòng bếp... Có một người vẫn đang còn mù mịt.

"Ngươi chăm sóc Uy Vũ giúp ta." Dật Phong nói ra câu này chính xác đã chuẩn bị sẵn tâm trạng để rời đi.

"...Ngươi, thực bỏ lại y sao?"

Hắn hai hốc mắt đỏ lên, sự đau lòng nghẹn ở cổ:" Ta, không thể để y chết theo ta được. Ta không muốn y đợi mãi ở cầu Nại Hà một người đã không còn hồn, không thể chuyển kiếp. Ta là quá ích kỷ vì quyết định năm xưa."

Lam Tuyết có chút bất ngờ, thình lình một thân ảnh từ phía sau cánh cửa chạy vọt vào, la lớn một tiếng:" Không!"

Uy Vũ nước mắt giàn giụa, ôm chặt lấy Dật Phong không buông:" Ta có chết cũng đi theo huynh."

Lam Tuyết khá đau lòng, tuy nàng là một độc sư, ừm... cũng không thể chế tạo ra một loại thuốc gì giúp con người có thể đầu thai chuyển kiếp.

"Uy Vũ đệ, vốn dĩ Thục Lam nên kết thúc sinh mệnh của mình vào hơn 200 năm trước rồi."

Uy Vũ thất thần càng la lợi hại hơn:" Không muốn! Không muốn! Dù có hồn phi phách tán, ta cũng sẽ hồn phi phách tán theo huynh!"

Uy Vũ trình độ thông minh cực cao, chỉ nghe vài câu liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Càng hiểu rõ, y càng cương quyết:" Nếu huynh bỏ ta, ta lập tức xuống Hoàng Tuyền!"

Dật Phong đương nhiên biết tính cách của Uy Vũ. Nếu y đã quyết thì chính là hơn hai mươi con trâu kéo cũng kéo không lại. Nhưng mà, bất quá hắn vẫn muốn y sống.

Lam Tuyết cảm thấy việc mình làm có phải sai rồi không?

Giọng nói của Dật Phong vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng, hắn lo lắng nói:" Ngươi đừng nghĩ có thể dừng lại cuộc khai chiến với Châu Linh Quốc. Ngươi có biết ta chờ 200 năm rồi hay không?"

" Nếu ngươi không làm, ta sẽ không thể chết. Đến lúc Uy Vũ già đi, ta vẫn là hình dạng thế này... ta..." Cuối cùng Dật Phong cũng đã hiểu được cảm giác của Uy Vũ khi bị hắn nhẫn tâm đòi bỏ lại. Hắn im bặt không nói nữa.

"Số phận đã như vậy thì..."

"Ta có thể thay đổi." Một giọng nói già nua vang lên.

Cả ba bất động quay người nhìn lại, ngoại trừ Uy Vũ. Lam Tuyết và Dật Phong đều biết người này là ai.

"Sư, sư phụ của Hoàng tổ mẫu."

Dật Phong ngẩn người, vội vã quỳ một chân xuống hành lễ.

Thục Minh cười hiền hậu hướng Lam Tuyết nói:" Thật là, cháu ta định đưa cho ngươi cái này... Vậy mà nó lại quên mất. Ta vừa về Phi Lư Yến chưa đầy hai giây nó đã thúc giục ta mang đến cho ngươi."

Lam Tuyết kinh ngạc mở một lọ nhỏ hình dáng như lọ rượu, trong đó chứa 9 viên Tiên Hoàn Dược được đặt ngay ngắn:" Đây, đây là..."

"Có thể ngươi sẽ cần cho các Tướng quân của ngươi. Tiên Hoàn Dược không chỉ kéo dài tuổi thọ, nó còn có tác dụng kéo người sắp chết quay về nữa." Thục Minh thoải mái cười, việc cháu cưng của lão giao cho lão, lão đã hoàn thành. Thục Minh liền quay qua phía Dật Phong và Uy Vũ.

"Còn hai người các ngươi... Ây..." Thục Minh đắn đo suy nghĩ một lúc liền mở miệng:" Thục Lam."

"Có tại hạ."

"Ngươi chắc hẳn vẫn nhớ giao ước 200 năm về trước đi?"

"Tại hạ vẫn nhớ."

"Vẫn còn một cách để ngươi không phải chết... Còn có thể sống vĩnh viễn bên người mà ngươi yêu. Còn có thể chứng kiến Âu Hạ thành Thần Quốc."

Hai người kia nghe đến đây thì tâm tư xáo trộn, thật còn cách sao?

"Ngươi phải đắc đạo thành tiên. Ta cho ngươi một cái bậc, đi làm sao là do ngươi. Với lại, Thần Quốc không liên quan gì đến Tiên giới, ngươi đồng ý cũng là đến lúc chấm dứt với Phàm giới và Thần Quốc." Thục Minh lại mỉm cười, những nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ:" Mà ta đoán, ngươi không còn lựa chọn nào khác rồi."

Cả hai vui mừng, một lâu sau Uy Vũ chợt nhớ đến cái gì, y lắp bắp:" Tiên nhân, vậy còn...ta?"

Thục Minh trên mặt vẫn giữ ý cười:" Ngươi phải đợi đến khi hắn đắc đạo, không biết khi nào lúc nào. Ngươi phải đến Phi Lư Yến cùng ta. Ở đó, tuổi thọ của ngươi sẽ ngừng lại, chỉ khi hắn thực thành tiên đến đón ngươi, ngươi mới có thể rời khỏi mà nét mặt ngươi vẫn không già đi. Ta không đảm bảo sau khi hắn thành tiên hắn có còn nguyện ý với ngươi hay không."

Dật Phong nhanh nhẹn:" Ta sẽ không."

"Ngươi có thể vừa tu luyện vừa chứng kiến ngày Âu Hạ Quốc một lần nữa vì ngươi mà khai sinh." Thục Minh nói:" Vậy quyết định?"

Dật Phong nhìn Uy Vũ, vẻ mặt mười phần dịu dàng:" Ngươi có đồng ý song hành cùng ta trọn kiếp hay không?"

Uy Vũ đương nhiên gật đầu. Đây là kết cục không thể nào tốt hơn cho bọn họ rồi.

Lam Tuyết hơi xúc động:" Vậy chúng ta sẽ không gặp lại nữa sao?" Nàng chạy ào đến ôm hai người kia, khóc đến quên trời đất. Chung quy, không phải vĩnh viễn biến mất để lại Uy Vũ là tốt lắm rồi, nàng mừng thay cho họ.

Thục Minh nói:" Tuyết nhi, ta cũng biết ý đồ của ngươi khi muốn Âu Hạ trở thành Thần Quốc đó nha!"

Chính là, nàng không muốn ai ngoài Thiên Y lên trị vì. Minh quân khó tìm, vả lại nàng cũng không muốn đau đầu vì chuyện này.

Tóm lại, nói là do nàng ích kỷ muốn trường sinh cũng được! Ha ha.

"Lam Tuyết cáo biệt hai người. Chúc Dật Phong huynh tu luyện đắc đạo, chúc Uy Vũ đệ một đời bình an!" Lam Tuyết cúi người.

"Ta sẽ nhìn Âu Hạ." Dật Phong mỉm cười đáp lời.

Cáo biệt.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lam Tuyết: chương này không buồn lắm...

Tiểu Đường Đường: Chủ yếu tấu hề thôi.

Lam Tuyết:... tấu hề?

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.