Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá Khứ của Lam Tuyết

Tiểu thuyết gốc · 1180 chữ

Âu Hạ năm 214, Lam Tuyết vẫn còn là một Đại tiểu thư Diệp gia, trốn cùng nha hoàn ra ngoài phủ dạo chơi.

Nàng cầm trên tay thanh kẹo hồ lô, vừa đi vừa ngâm nga hát một khúc hát không rõ. Nàng chỉ nhớ năm mình 4 tuổi đã được nghe khúc hát này nhưng vẫn không rõ đó là bài hát nào, vấn vương sót lại trong tai nàng chỉ một ít giai điệu. Mà cũng thật bất ngờ là,... Lam Tuyết vì mải mê với những niềm vui bên ngoài phủ rồi lại lạc mất nha hoàn lúc nào không hay...

Lam Tuyết không mù đường, cùng lắm nha hoàn nếu không tìm thấy nàng sẽ chạy về phủ tìm sự trợ giúp. Cũng không lo y sẽ đi đâu, còn nàng chơi chán liền có thể về.

Trong dòng người tấp nập, nàng bỗng nghe âm thanh của giai điệu kia cất lên, từ một giọng nói xa lạ. Lam Tuyết cố gắng tìm kiếm nơi thanh âm phát ra... và nàng phát hiện. Chủ nhân của giọng hát ấm áp khi nãy là một tiểu cô nương.

Lam Tuyết có chút ngây người.

Cô nương này gương mặt thanh tú, tóc vấn cao chỉ chừa một ít tóc thả phía sau. Cây trâm vàng lấp lánh khắc những con rồng uốn lượn càng tôn thêm vẻ quyền quý của người này, sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt màu đỏ...

Lam Tuyết lại tiếp tục ngây người.

Cô nương có đôi mắt đỏ rực!.

Y vẫy vẫy tay hàm ý muốn gọi nàng tới. Lam Tuyết hơi chần chừ, phụ thân đã dặn không được đi theo người lạ, bất quá... đôi chân nàng không muốn nghe lời nàng. Lam Tuyết chạy đến, nhìn cô nương không khỏi tò mò.

"Tỷ tỷ, tỷ làm sao biết bài hát vừa nãy a?" Lam Tuyết đôi mắt mở to, chớp chớp trông rất đáng yêu.

Cô nương mỉm cười đầy ôn nhu:" Là mẫu thân ta hay hát cho ta nghe."

"Oa! Mẫu thân muội cũng từng hát cho muội nghe! Chỉ là lúc đó muội quá nhỏ, nên quên mất tên bài hát đó rồi." Lam Tuyết lộ ra nụ cười thật tươi, cười đến cong mắt.

Cô nương vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn nàng, ít lâu sau y hỏi:" Người nhà muội đâu? Sao lại để muội đi một mình như thế này? Sẽ bị bắt cóc đó!"

Lam Tuyết đôi mắt to tròn, vẫn thản nhiên nhìn cô nương một bộ dáng soái khí:" Nha hoàn bị lạc muội rồi, không sao, chắc là tỷ ấy đã về đến phủ. Lát nữa muội có thể tự về."

"Muội ở đâu? Để ta đưa muội về. Muội nhỏ như thế, về một mình rất không an toàn."

"Muội ở Diệp phủ." Lam Tuyết đưa cánh tay trắng nõn chỉ chỉ.

Cô nương có chút ngạc nhiên:" Diệp phủ?"

"Phải, có gì sao?"

"Không, không có gì... Ta đưa muội quay về, có được không?" Cô nương lại nở một nụ cười thật đẹp, thật khiến người khác nhìn vào cảm thấy an bình.

"Được!" Lam Tuyết vui vẻ cười híp mắt, một bàn tay được cô nương nắm lấy, nàng như lại nhớ đến điều gì hướng cô nương hỏi:" Tỷ, đôi mắt của tỷ thật đẹp. Nó có màu đỏ!"

Cô nương vẫn như cũ nhìn thẳng phía trước, giọng nói nhẹ tênh, y đáp:" Lần đầu tiên, có người khen nó đẹp."

Nàng có chút sững sờ, nhìn người đang nắm tay mình. Bộ dáng này... thật giống bộ dáng một nữ đế.

Về đến cửa phủ, cô nương thúc giục nàng mau chóng vào nhà. Đương nhiên nàng ngoan ngoãn nghe theo, còn không quên cúi đầu cảm tạ, thuận tiện hỏi tên của cô nương:" Tỷ tỷ, tỷ tên là gì?"

Cô nương nhíu mày không đáp chỉ cười cười nhìn nàng. Khi Lam Tuyết bị nha hoàn lôi kéo vào phủ, cô nương mới nhẹ giọng đáp:" Ta tên,... Âu Dương Hồng Anh."

Nữ đế đầu tiên của Âu Hạ.

------------

Lam Tuyết sực tỉnh, nàng đã mơ một giấc mơ. Giấc mơ ở quá khứ hơn 10 năm trước, nàng gặp được tiểu cô nương gương mặt thanh tú đầy diễm lệ đó... Người đó, làm nàng không bao giờ quên, đôi mắt màu đỏ...

Lam Tuyết chạy qua phòng của phụ hoàng và phụ thân. Phụ hoàng nhận nuôi nàng khi nàng 12 tuổi, là lúc nữ đế đầu tiên thoái vị... Lúc đó phụ hoàng cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, Lam Tuyết đoán người sinh ra Phụ Hoàng chắc là vị nữ đế kia đi...

Mà có một lần, sau khi phụ hoàng nàng lên ngôi và sắc phong nam hậu, nàng cùng đại ca thì chuyển vào cung sống. Hôm đó, trong lúc Lam Tuyết đang dạo chơi trong cung, nàng đã gặp lại cô nương đó,.... sau 6 năm. Người đó hoàn toàn không thay đổi. Đặc biệt là đôi mắt đỏ thẫm còn long lanh hơn lúc trước.

Người đó không phải.... chứ?

"Phụ hoàng!"

"Nhiên nhi?" Thiên Tư ngạc nhiên:" Tối rồi sao lại qua đây?"

Vô Đình đang say giấc, Lam Tuyết cố gắng dụ dỗ phụ hoàng ra ngồi cùng đàm đạo với mình dưới cây đào đang nở rộ trong sân, quả thật mùa xuân tại Châu Lợi vừa qua, nhưng những cánh hoa đào xinh đẹp vẫn vương vấn không muốn tàn.

Hai người phụ tử cùng hai chén trà, gương mặt Lam Tuyết đầy mong chờ nhìn hắn. Phụ Hoàng năm nay chỉ vừa mới 29 tuổi mà thôi, đôi khi Lam Tuyết suy nghĩ, chỉ bao nhiêu đó tuổi mà đã có hai đứa con, một đứa đã 20, một đứa 19 thì thật sự rất buồn cười.

"Phụ hoàng thật soái khí a!" Lam Tuyết giương đôi mắt to cảm thán.

Thiên Tư ngây ngốc, nữ tử của hắn hôm nay lại khen hắn soái ư?

"Ngươi, muốn gì?" Thiên Tư bộ dáng phòng bị. Trên mặt in bốn chữ "ngươi là con ta."

Lam Tuyết bật cười, nàng không nghĩ phụ hoàng lại suy từ câu nói của nàng thành một ý nghĩa khác như vậy nha:" Phụ hoàng, con không có ý nghĩ đó! Hoàn toàn không!"

"Vậy thì...là gì?"

Lam Tuyết trở lại gương mặt nghiêm túc:" Phụ hoàng, mẫu thân của người...có phải là nữ đế tiền nhiệm không?"

Thiên Tư chưa bao giờ nhắc chuyện này trước mặt nàng, hôm nay nàng lại hỏi thì hắn đương nhiên không ngại mà trả lời rồi:" Phải. Nhưng bà ấy đã quy ẩn ở nơi nào rồi, mấy năm nay không có gặp."

"Vậy phụ hoàng,... người đó, có đôi mắt màu đỏ phải không?"

Hắn có chút ngạc nhiên:" Ta chưa bao giờ nói về chuyện này cho ngươi nghe... Tại sao ngươi lại biết?"

Lần này đến lượt, Lam Tuyết ngây người.

Vị đó, cũng không có già đi!!!!!!!!

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.