Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

200 năm không già đi?

Tiểu thuyết gốc · 1073 chữ

"Cái gì cơ? Muội muội đến đó?... Ta không cho phép!!"

"Đại ca..."

"Ngươi đừng xấu bụng như thế, thê tử à~" Vân Lam định trêu trọc hắn một chút liền bị cái ghế bay thẳng vào mặt.

"Ai là thê tử của ngươi?" Hoài Đức mất kiểm soát la lớn

"Ngươi a, có thê tử nào nói chuyện với phu quân của mình mà cứ dùng ghế đe dọa gương mặt người ta không hả?" Vân Lam ấm ức

Hoài Đức bị nói làm tức đến nghẹn. Là ai trêu đùa hắn trước mà bây giờ còn dám đối với hắn tỏ vẻ ấm ức? Cục tức này nuốt không có trôi đâu!!"

"Thật là, "thân thiết" quá..." Trương Sâm thầm nghĩ nhìn về phía họ. Hoài Đức và Vân Lam quả thực rất xứng đôi, tuy suốt ngày gặp nhau là như chó với mèo nhưng để ý kĩ một chút Vân Lam luôn nhìn Hoài Đức với ánh mắt ôn nhu mà không phải đối với ai hắn cũng như vậy.

Không ai có thể tách rời hai người họ ra được nữa.

"Chỉ là..." Lam Tuyết bỗng lên tiếng

"Công chúa, chuyện gì?" Trương Sâm quay qua, bất ngờ nhìn thấy Lam Tuyết đang ngẩn người

"Ngươi có thấy,... Hai người kia giống ta và Tử Cầm lúc nhỏ không?"

"A." Hắn có hơi dừng lại, quả nhiên phi thường giống nhau.

Chi vương từ nhỏ đã được Diệp Quốc Công nghiêm khắc dạy dỗ. Sớm đã toát ra khí thế uy phong làm người ta không thể dời mắt.

Mà người xưa có nói, tài không đợi tuổi trong lúc này chính là để chỉ vị vương gia soái khí ngút trời kia

Mặc dù hắn chỗ nào cũng hảo hảo toàn diện, cộng thêm vài phần băng lãnh. Bất quá, trời sinh não có một chút vấn đề nên mới để ý đến một người vô tâm như Lam Tuyết.

Nàng vốn là người tính tình thẳng thắn lại chẳng hề ôn nhu, trắng đen yêu ghét rõ ràng. Vừa gặp người kia cảm thấy chán ghét cũng lười để ý. Còn tưởng hắn cũng giống bao nhiêu người khác, cứ thích gặp nàng là bám theo nên....

Mặc cho hắn có bám tới bám lui bao nhiêu lần, bám đến mức chỉ muốn nàng đối với hắn có quan tâm một chút cũng bị nàng đứng dậy một mực phủi đít quay đi.

Vậy mà, quả không hổ danh câu nói: Gần ngay trước mắt mà cứ tưởng xa tận chân trời. Người thích mình, mình không quan tâm.

Người chán ghét mình, mình đương nhiên hảo làm cẩu nô tỳ sống chết không bỏ.

Trên đời này, người chán ghét nàng không tính là ít đi. Duy chỉ có một người ghét nàng đến mức hận không thể tự tay bóp chết nàng... Bây giờ, người đó...

Ngưng lại, ngưng lại!!

Lam Tuyết thầm nghĩ: Tại sao ta phải quan tâm đến sống chết của kẻ đó nha? Ta bây giờ, tuy chỉ mới 19 tuổi nhưng dù sao cũng đã có cho mình một vị phò mã. Lại vô cùng nuông chiều ta, không những không chấp nhất ta việc bỏ đi 7 năm còn rất chung thủy chờ ta tại Thừa Lam.

Hắn thực sự đối với nàng là vô cùng, vô cùng tốt!

Nhớ lại, Lam Tuyết gương mặt không tránh khỏi ý cười.

"Công chúa?"

Lại tiếp tục ngẩn người. Trương Sâm tiếng này là tiếng thứ ba cũng thấy không đủ liền la to:"Công chúa?"

"A!" Giật mình, rốt cuộc Trương Sâm hắn cũng kéo nàng trở về được thực tại:" Ngươi nói cái gì?"

"Thuộc hạ nói... Phải hay không Thái thượng hoàng và Thái hậu đang ở đất phong Thừa Lam?"

"À,...ừ, đúng thật là... Càng ngày ta càng thấy Thừa Lam như nơi nghỉ ngơi của hoàng thất mỗi lúc rảnh rỗi ấy... Rõ ràng là Thừa Lam cách khá xa hoàng thành, ít nhất cũng phải một ngày đường không nghỉ không ngủ mới đến nơi....Vậy mà,..." Lam Tuyết lại thở dài:" Phụ hoàng và phụ thân muốn ở tại đó biến thành nhà mình luôn rồi~"

Trương Sâm khẽ nhếch môi:" lần này đến Phiên Mộc, đối với Thừa Lam không xa là bao, người có muốn quay về hay không?"

Lam Tuyết nghĩ nghĩ rồi đáp Trương Sâm hai từ:" Có thể."

"Tỷ tỷ..."

"Tư Điềm? Sao thế?"

"Tại sao nơi hoàng đế hội họp với các vị tướng lĩnh lại có tên Phong Âu điện? Mà không phải Âu Dương điện hay Thiên Âu điện các thứ a~?"

"Hừm.... "Phong" trong Phong Âu là tên của Dật Phong ca!"

"Gì....gì cơ????"

Lam Tuyết giải thích:" Thật ra, Dật Phong ca cũng từng là một vị thân vương tiền triều... lập rất nhiều công lớn trước khi Âu Hạ khai sinh, hoàng đế mới xây nên Phong Âu điện đối với công lao của người mà thuận tiện tưởng nhớ..."

"Tỷ.....đùa ta."

"Ta không có đùa nha..."

"Vậy tại sao.... Từ khi Âu Hạ khai sinh đã là 200 năm... ca lại không một chút thay đổi?????"

"À thì.... nếu ta biết, ta cũng không ở đây.... Ta cũng chỉ là được nghe phụ hoàng kể lại thôi mà..."

----------

"Cầm Nghi~ Ta nhớ ngươi lắm nha nha~" Lam Tuyết vừa được thuộc hạ đưa về Thừa Lam, nàng vậy mà một mạch đi thẳng đến Tuyết Lam phủ. Xông vào phòng ôm chầm lấy Tử Cầm...

"Tuyết nhi, nàng về rồi." Tử Cầm xoa xoa đầu Lam Tuyết, mỉm cười ôn nhu.

"Cầm Nghi, phụ hoàng và phụ thân ở đây vẫn tốt chứ?"

"Vẫn tốt." Tử Cầm nhìn nàng một lát lại quay vào trong lấy thêm áo choàng, tiết trời gần đây tại Thừa Lam không mấy tốt:" Ta đưa nàng đến gặp họ."

"Cầm Nghi, trông ngươi có chút da thịt rồi này. Tối nay chắc chắn ôm ngươi ngủ rất êm nha~"

"Tuyết Nhi, cẩn trọng lời nói..."

(Bề ngoài an tĩnh, soái khí... bên trong thích gần chớt:)).)

---------

(Đôi lời tác giả: Chương này có hơi nhanh mà tại đêm hôm khuya khoắt buồn ngủ quá nên bị idea "bờ lóc" cuối cùng viết ra được chút đỉnh cũng không hiểu là đang viết cái gì... Nghĩ gì cứ viết đại, tình tiết phía sau từ từ tính TvT.)

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.