Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở mặt- Thân thế mẫu thân

Tiểu thuyết gốc · 2462 chữ

Đến đêm, Sở Quân vẫn là chưa được ăn tối, mọi lần thức ăn đều do Mộng Dao đem tới, Sở Quân cũng sẽ không đến nhà ăn chung, nơi đó một đám gia nô hoặc ăn uống hoặc đến lấy thức ăn cho chủ tử của mình, hắn lại không phải gia nô, làm sao sẽ đến đó.

Chỉ là dù không ăn tối nhưng kì lạ hôm nay Sở Quân một điểm đói bụng cũng không có, cũng không phải hắn lo lắng đến quên ăn quên uống, quên ăn quên uống cũng không thể quên cả đói a.

Cơ thể Sở Quân ngày hôm nay truyền đến mấy lần run rẩy khiến hắn bị vô lực mềm nhũn chân tay, cũng không phải là đau đớn, đây là một loại cảm giác sướng khoái trước nay chưa từng có, cơn đau hành hạ hắn bao lâu nay vẫn đang tiếp tục giảm xuống, với tốc độ này có lẽ ngủ vài giấc, đến mấy ngày sau hắn sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Chỉ là đêm nay hắn sẽ không ngủ, hắn phải đến Sở Giang phủ đệ cứu ra Mộng Dao, mặc dù hắn còn chưa biết sẽ cứu nàng ra bằng cách nào, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, hắn nhất định phải đến, cùng lắm thì làm một trận nháo sự ầm ĩ, Sở Giang sợ đến tai Du Thiên đại ca hẳn sẽ thả bọn hắn đi.

Làm tốt chuẩn bị tâm lí về sau, Sở Quân lặng lẽ tiến về chính viện, thẳng hướng Sở Giang phủ đệ.

Trên đường đi hắn đã chuẩn bị tốt trốn tránh Sở gia gia nô đi tuần đêm, làm sao đêm nay hắn một đường đi đều thuận lợi, một tên gia nô đi tuần cũng không gặp, Sở Quân đổ lỗi cho trùng hợp, rất nhanh hắn đã đến trước phủ đệ Sở Giang.

Quan sát kĩ càng một hồi, thật là không có ai canh gác, Sở Quân quyết định tiến vào trong.

Mặc dù nói phủ đệ Sở Giang lớn hơn cái tiểu viện rách nát của Sở Quân nhiều, nhưng dù sao là một người ở, có lớn cũng chẳng lớn đến đâu, phủ đệ hết thảy có vài căn nhà, có điều như này đã xa xỉ hơn Sở Quân biết bao nhiêu lần.

Sở Quân lén lút đi một vòng bên ngoài, nhà ăn, nhà luyện võ cùng thư phòng, hắn sẽ bỏ qua không tiến vào, dù sao cũng ít có khả năng nửa đêm Sở Giang đến những địa phương này, lại hướng tới Sở Giang phòng ngủ, vẫn còn sáng đèn, Sở Quân liền lặng lẽ tiến tới.

Đứng trước Sở Giang phòng ngủ, Sở Quân đang loay hoay không biết nên yên lặng tìm kiếm Mộng Dao hay xông vào cùng Sở Giang một trận nói rõ ràng, bỗng nhiên từ trong phòng truyền ra âm thanh Sở Giang nói chuyện.

- Lần này lại thêm một nhóm tư nguyên đạt được, thêm vào đó trúc cơ đan ta đưa ngươi, hẳn là có thể giúp ngươi tiến hành trúc cơ đi?

- Hẳn là có thể đi, ai nha, đừng nói chuyện tu luyện, trước nói đến bảo vật trong chiếc hộp kia, ngươi đã nói tốt sẽ phân ta một phần.

Vừa nghe giọng nói đáp lại lời Sở Giang, con ngươi Sở Quân co rút lại, trái tim hắn co thắt, giọng nói này hắn làm sao nhầm lẫn được, đây rõ ràng là giọng nói của Mộng Dao.

- Ha ha, ta nào đã thất hứa qua ngươi, Mộng Dao, vất vả cho ngươi thời gian này phải ở cùng tên phế vật đó, chờ hắn một năm nữa bị đuổi ra khỏi Sở Gia, ta liền đón ngươi về đây ngày ngày cho ngươi sủng ái, bù đắp ngươi quãng thời gian này.

- Hừ, ngươi biết vậy liền tốt, ta mỗi ngày phải gặp tên đáng ghét đó, lại phải đối với hắn nặn ra nụ cười, mỗi lần kéo lấy tay hắn ôm, cả người ta đều nổi hết da gà, nếu không phải mười năm trước từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc hộp ngọc giống như bảo vật ta đã thấy trong sách cổ của gia gia thì ta có chết cũng không thèm ở bên cạnh hắn, lần này bảo vật đã đến tay, ta chỉ muốn nhanh nhanh tránh xa khỏi hắn.

- Ngươi diễn xuất thật tốt, hẳn là hắn hiện tại còn đang mê luyến ngươi đi, không biết nếu hắn thấy được người hắn coi là quan trọng nhất nằm bên dưới ta rên rỉ sẽ có cảm giác như thế nào, ha ha ha.

- Đáng ghét~ ngươi lưu manh.

- Nhìn ngươi cái này mới tắm xong thật là thơm tho, ta lại muốn rồi, ta đến.

Ở bên ngoài Sở Quân chết lặng, đầu óc hắn trống rỗng, đã không còn tiếp tục nghe được gì nữa, hồi tưởng lại bấy lâu nay, khuôn mặt ngây ngô mười năm trước từng nói với hắn "thiếu gia, từ nay Mộng Dao sẽ đi theo thiếu gia, mong người chiếu cố", thân hình thướt tha luôn ôm lấy cánh tay hắn, kéo hắn cùng đi,... Tất cả đều là giả dối sao?

Sở Quân run rẩy, đôi chân hắn vô lực, ngã ngồi xuống, Sở Giang cùng Hàn Mộng Dao nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền đến, vội vàng khoác lên quần áo, Sở Giang quát lớn:

- Ai? Dám ở phủ đệ của ta nghe lén, muốn chết?

Sở Giang đạp cửa bước ra, vừa nhìn thấy Sở Quân, hắn nhíu mày, tên này làm sao vào được đây? Gia nô canh gác đâu? Ở bên trong phòng, đang ngồi trên giường Hàn Mộng Dao cũng là nhíu mày nhìn Sở Quân bên ngoài.

Cửa mở ra, Sở Quân ánh mắt thất thần nhìn vào Hàn Mộng Dao đang ngồi trên giường, khuôn mặt kia bây giờ xa lạ đến thế, ánh mắt chạm nhau, Hàn Mộng Dao có chút bối rối, sau đó ánh mắt lại hiện lên tia tàn nhẫn, nàng đứng dậy, đi tới ôm lấy cánh tay Sở Giang, nói:

- Đã ngươi biết được, cũng tốt, ta lại không cần cùng ngươi diễn trò, đỡ phải ở cùng ngươi thêm một năm nữa, đối với ta đó là một chuyện hết sức cao hứng.

Sở Quân buông ra ánh mắt của nàng, hắn cúi đầu xuống, không biết nghĩ gì, cũng không nói gì cả.

Lúc này ở bên cạnh Sở Giang lên tiếng:

- Kì lạ, một tên phế vật còn chẳng bằng phàm nhân, tại sao hắn ở bên ngoài nghe lén ta với ngươi liền không thể phát giác?

Hàn Mộng Dao nũng nịu đung đưa cánh tay hắn, đáp lại:

- Chắc là do chúng ta nhất thời mất cảnh giác, đáng ghét~ lần sau nhất định phải chú ý, ta không muốn mỗi lần chúng ta ân ân ái ái liền có người ở bên ngoài nghe trộm.

Sở Quân lúc này đứng dậy, nhìn Hàn Mộng Dao một chút, nói với nàng:

- Hẳn là từ mười năm trước lúc đứng ngoài cửa ngươi đã chú ý đến đồ vật đại ca đưa cho ta? Ngay sau đó khuôn mặt ngây ngô đã là ngươi lên kế hoạch giả dối? Nếu vậy thì ngươi quá đáng sợ rồi đi.

Hàn Mộng Dao lạnh nhạt đáp lại hắn:

- Thì đã sao? Ngươi không nghĩ thử người như ngươi có cái gì đáng để ta đi theo? Một tên phế vật không hơn không kém, tính tình càng là nhu nhược, lại còn không biết xấu hổ đánh chủ ý lên ta, ngươi xứng sao? Vốn ta còn muốn đợi ngươi có thể tu luyện ra chút tu vi rồi mở ra hộp ngọc bảo vật, ai ngờ thứ phế vật ngươi đúng là hết thuốc chữa, làm tốn của ta bao nhiêu tài nguyên vẫn không có chút tác dụng.

Sở Quân cười đắng chát:

- Ha ha, xác thực không xứng.

Sở Quân lại tiếp tục quay sang nói với Sở Giang:

- Sở Giang, chiếc hộp ngọc đó là đại ca đưa cho ta, ngươi giữ không được, ngươi không sợ đại ca trở về biết chuyện này sẽ xử phạt ngươi?

Sở Giang cười khinh bỉ nhìn hắn:

- Ha ha, ngươi nghĩ ta làm đều không có tính toán trước sao? Đại ca ra ngoài nhiều năm mới về một lần, lúc này hắn đã rời đi Đại Viêm quốc, ở bên ngoài khuấy đảo phong vân, nào có thời gian trở về quan tâm ngươi một tên phế vật, một năm nữa, chờ hắn có trở về, ngươi đã danh chính ngôn thuận bị đuổi ra khỏi Sở gia.

- Ta hiện tại chỉ thắc mắc ngươi làm thế nào tiến vào được đây, ngươi có bản lĩnh vượt qua đám gia nô tiến vào?

Lúc này một giọng phụ nữ truyền đến:

- Là ta để hắn vào.

Sở Giang hướng về người phụ nữ vừa lên tiếng, đáp:

- Mẫu thân, là chủ ý của ngươi?

Người phụ nữ vừa lên tiếng là mẫu thân của Sở Giang, cũng là Sở gia tam phu nhân, Dương Hồng Yến, đi sau nàng còn có một đám gia nô, Sở Quân có thể nhìn thấy trong đó tên gia nô đã nói chuyện với hắn ban ngày.

- Ta đẩy hắn đến đây, chính là cho ngươi tự mình giải quyết, ta biết ngươi muốn chờ thêm một năm, đợi lúc hắn bị đuổi khỏi Sở gia lại ra tay với hắn, nhưng ngươi còn không biết, hắn là xuất thân như thế nào, năm đó mẫu thân hắn lại là như thế nào gả tới chúng ta Sở gia.

- Mẫu thân, ngươi kiến giải một chút?

Dương Hồng Yến chán ghét liếc nhìn Sở Quân một cái, sau đó quay sang nói với Sở Giang:

- Mẫu thân hắn Hàn Hân Nghiên vốn là người Hàn gia tại kinh thành, Hàn gia thân là một trong tứ đại gia tộc, đối với gia môn đệ tử thiên phú rất nghiêm ngặt, tuy nhiên Hàn gia lại sinh ra một đứa con hoang, cũng chính là nàng ta.

- Hàn gia nuôi nàng ta đến năm mười sáu tuổi, nàng ta một thân phế vật không thể tu luyện, tại trong ngày lễ trưởng thành bị đuổi ra khỏi Hàn gia, lúc đó nàng ta phiêu bạt, còn nhận qua cưu mang của ta.

Nói đến đây, Dương Hồng Yến ngữ khí ngày càng nặng nề, nhìn Sở Quân như thấy được Hàn Hân Nghiên, anh mắt tràn ngập căm ghét.

- Ta lúc đó còn chưa gả cho phụ thân ngươi, còn là tiểu thư Dương gia, vẫn đang cùng hắn có lẫn nhau hứa hẹn, nào ngờ chỉ một lần đưa theo nàng ta đi cùng, nàng liền câu dẫn phụ thân ngươi, trở thành Sở gia nhị phu nhân.

- Điều quan trọng nhất là, nàng ta gả tới Sở gia, năm ấy vừa tròn mười tám tuổi, bỗng nhiên nàng thiên phú tu luyện bộc phát, trong một tháng đã đến luyện khí nhất tầng, đến năm hai mươi tuổi đã là Tiên Thiên cảnh.

- Nếu không có trong năm đó mang thai hắn, nàng khí huyết hư nhược mà đình trệ tu vi, cuối cùng sinh ra hắn rồi chết đi, phụ thân ngươi liền nhanh quên mất ta rồi, nàng vừa chết, lại sinh ra điềm xấu, phụ thân ngươi vì xung hỉ mới nhớ đến ta, cưới ta về.

- Ngươi xem hắn tình trạng có hay không giống với mẫu thân hắn? Chỉ sợ nếu ngươi đợi ngày lễ trưởng thành năm sau lúc hắn mười tám, hắn cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi Sở gia, cho nên, trước khi hắn kịp mười tám tuổi, hắn phải chết.

Sở Quân ở bên cạnh, hắn từng câu từng chữ đều nghe rõ ràng, liên quan đến mẫu thân hắn lai lịch, hắn còn là lần đầu được biết, về tình trạng của mẫu thân giống với hắn, hắn cũng bắt đầu có suy đoán, hẳn tình trạng cơ thể hắn ngày hôm nay thay đổi là do năm nay hắn sắp mười tám? Có thể đi.

Chỉ là ả đàn bà này vừa gọi mẫu thân hắn là "con hoang" lại nói cái gì "câu dẫn" Sở Hoành Sơn, chỉ nghe đến đây hắn liền tức nghiến răng nghiến lợi, mặc dù kiếp trước kiếp này hắn còn chưa một lần được gặp mẫu thân, nhưng tình mẫu tử vẫn là có, hơn nữa ả đàn bà này còn nói muốn hắn chết?

Sở Quân cảm nhận được Sở Giang ánh mắt đối với mình càng hiện lên một tia bất thiện, hắn cũng không có ý định ở đây liều mạng, khẳng định liều không nổi, cũng không tiếp tục nâng lên Sở Du Thiên, đã không có tác dụng.

Sở Quân ngay lập tức quay đầu dốc hết sức bình sinh chạy trốn, chỉ cần hắn ra được bên ngoài, ầm ĩ một hồi có lẽ có thể kinh động đến Sở gia cao tầng, dù hắn không hi vọng nhiều đến Sở gia cao tầng sẽ ra tay giúp hắn, nhưng gia quy còn đấy, hắn hy vọng bọn người Sở Giang sẽ cố kị gia quy mà không dám vọng động.

Chỉ là hắn nghĩ nhiều rồi, hắn vừa mới quay đầu đi, chưa chạy được tới bước thứ hai sau lưng liền truyền tới đau nhói, một cỗ cảm giác tê dại truyền đến đầu óc hắn, Sở Quân cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy từ bụng nhô ra một cái mũi kiếm, lưỡi kiếm còn đang chảy dọc lấy máu tươi của hắn, kiếm này Sở Quân không hề xa lạ, chính là kiếm mà Hàn Mộng Dao vẫn ngày ngày ngồi trong chính tiểu viện của hắn lau chùi.

Sở Quân dùng sức quay đầu về sau nhìn, chỉ thấy Hàn Mộng Dao một đôi cực kì lạnh lùng con mắt nhìn chằm chằm hắn, nàng khẽ hừ một tiếng, rút ra kiếm của mình, Sở Quân cơ thể run nhẹ, vô lực ngã xuống đất, hình ảnh trong mắt hắn dần trở nên tối đen, chỉ nghe được từ Dương Hồng Yến cùng Hàn Mộng Dao đoạn đối thoại cuối cuối cùng:

- Làm tốt tuyệt tình, ngươi nhanh như vậy liền muốn thể hiện lập trường trước mặt ta, chính là muốn danh ngạch Hoàng Đô học phủ của hắn đi.

- Nào có tuyệt tình, ta vốn đối với hắn đã là vô tình.

- Tốt, ha ha ha.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.