Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu gia! Ta gọi Mộng Dao

Tiểu thuyết gốc · 2174 chữ

Sở Quân có chút ngạc nghiên, bảy năm, từ khi hắn một lần nữa sinh ra tại thế giới xa lạ này đã bảy năm, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn tên gì, trước mặt hắn đám gia nô vẫn gọi hắn là nhị thiếu gia, dù sao gia quy còn đấy, sau lưng hắn thì họ gọi là điềm xấu.

- Ta.. tên Sở Quân.

- Phụ thân sẽ không có khả năng đặt cái tên này đi.

- Tên này ta tự đặt.

- Được rồi, nhị đệ, ngươi tuy bị gọi điềm xấu, ma chủng gì đó ta có nghe qua, nhưng ta sẽ không để ý, ta tuy không ghét bỏ gì ngươi, nhưng cũng sẽ không giúp ngươi, lần này coi như ta tiện tay, chuyện của ngươi nên tự ngươi đến giải quyết tốt.

- Đa tạ đại ca

Sở Quân chắp tay tạ ơn Sở Du Thiên, hắn rất cảm kích, nói là tiện tay nhưng dù sao người ta cũng đã ra tay cứu giúp, hắn cũng là người biết điều, đương nhiên phải đến tạ ơn.

Sở Du Thiên hài lòng gật đầu, sau đó tiện tay lật, một hộp ngọc xuất hiện trên tay hắn, đưa cho Sở Quân.

- Lần này ta ở ngoài tìm được một vài đồ vật thú vị, mang về một chút để phụ thân lấy làm quà thưởng cho các ngươi, ta biết phụ thân không vừa mắt, sẽ không cho ngươi danh ngạch, nên ta đích thân đem nó đưa cho ngươi, ngươi có thấy ca ca ta hết lòng yêu thương?

Sở Quân một lần nữa cảm tạ, hắn cũng không khách khí nhận lấy hộp ngọc, đại ca đã nói như thế, nếu hắn từ chối chính là không biết làm người.

Chỉ là lúc Sở Quân mở hộp ngọc, lại kì quái không cách nào mở ra đến, cho dù nói hắn bẩm sinh yếu đuối, cũng không đến mức không mở được một cái nắp hộp chứ?

Sở Quân một bộ dáng loay hoay làm Sở Du Thiên cười phá lên.

- Được rồi, không cần cố mở, ngươi chỉ là một phàm nhân, mở không nổi đâu, chờ ngươi sau này trở thành tu sĩ lại đến mở, bây giờ dù có mở nó ra ngươi cũng không có chỗ dùng.

- Ta đã biết.

Sở Quân nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, hắn bây giờ bộ dạng này, có lấy được bảo vật cũng có rắm dùng, thậm chí có khả năng kéo thêm vài trận đòn, đạo lí hoài bích có tội hắn nghe qua rất nhiều.

Sở Du Thiên trở lại vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Ta đến gặp ngươi truyền bảo là một chuyện, còn một chuyện khác nữa, ta đưa người đến gặp ngươi.

Ở ngoài cửa còn đứng lấy bóng người, lúc này nghe Sở Du Thiên nói đến liền bước vào, đó là một ông lão, đi theo sau còn có một nữ hài tử nhìn cũng chạc tuổi Sở Quân.

Ông lão vừa thấy Sở Quân liền nhíu mày, rất nhanh liền dãn ra, thở dài một cái rồi chầm chậm tiến lại trước mặt Sở Quân, nữ hài tử nhu thuận đi bên cạnh lão, ánh mắt ngây ngô làm cho người khác vừa nhìn đã thấy yêu thương.

- Thiếu gia, lão nô Hàn Thạch, họ Hàn này lấy theo họ của nhị phu nhân, ta đi theo phu nhân từ khi người còn là một đứa trẻ, đã thề với gia tộc sẽ đi theo bảo vệ phu nhân đến khi ta trút hơi thở cuối cùng.

Nói đến đây, lão ngưng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Quân, hắn có thể cảm nhận ánh mắt đó có một tia thương cảm, có áy náy, nhưng nhiều hơn một phần chán ghét, phẫn hận.

Nghĩ cũng phải, Sở Quân có thể thấy Hàn Thạch yêu quý mẫu thân hắn hết mực, mà mọi người đều nghĩ mẫu thân hắn vì sinh hắn liền dẫn tới hư nhược mà chết, như vậy Hàn Thạch chán ghét hắn cũng là dễ hiểu.

- Chỉ là ông trời không có mắt, ta còn chưa kịp trút hơi thở cuối cùng, phu nhân người đã ra đi trước, lão nô không làm tròn trọng trách, sẽ về gia tộc chịu tội, chỉ là phu nhân còn có một người con, ta không thể không có trách nghiệm.

Hàn Thạch dắt tay nữ hài tiến đến trước mặt Sở Quân.

- Đứa nhỏ này là cháu gái ta, kém thiếu gia một tuổi, từ giờ trở đi, nàng sẽ đi theo chăm sóc thiếu gia, coi như thay ta làm xuống tâm nguyện đối với phu nhân.

Nữ hài ánh mắt ngây thơ nhìn Sở Quân, chạy đến trước mặt hắn.

- Thiếu gia, ta gọi Mộng Dao, từ nay Mộng Dao sẽ đi theo thiếu gia, mong người chiếu cố.

Sở Quân đưa tay xoa đầu nữ hài, một bên quay sang nói với Hàn Thạch.

- Đa tạ Thạch lão, nàng sẽ ở bên cạnh ta, mong Thạch lão về đến gia tộc không cần tự trách bản thân.

Hàn Thạch vỗ vai Sở Quân hai cái, rồi thở dài buồn bã rời đi, bóng lưng ấy cô tịch biết bao, mục tiêu sống của lão mất rồi, lão còn sống vì cái gì? Con người mất đi mục tiêu, chính là một loại cô tịch.

Nhìn Hàn Thạch rời đi, Sở Du Thiên lắc đầu nói:

- Lão sống không còn được bao nhiêu, lúc mẫu thân ngươi mất, lão một mực quỳ trước mộ phần suốt bảy năm, cơ thể đã có điểm không chịu nổi, tuy cơ thể bồi dưỡng một chút liền sẽ khôi phục, nhưng tâm lão chết rồi, cái này liền khó cứu.

Nghe Sở Du Thiên lời nói, Sở Quân liền trong lòng dấy lên một trận xúc động, hắn đi tới trước cửa cúi đầu thật sâu vái tạ hai lần bóng lưng Hàn Thạch đang dần khuất, hai cái cúi đầu này một là thay cho mẫu thân hắn, một là từ sự kính trọng của hắn.

- - - - - - -

Thời gian tiếp tục trôi, thoáng cái đã mười năm, tại Sở gia trước môn hộ kẻ ra người lại tấp nập, bên ngoài phường buôn bán reo hò nhộn nhịp, lại tới một tốp đệ tử Sở gia đi tuần ngang qua, ngồi bàn trà bên đường vài ba đại hán đại thẩm liên tục xì xào bàn tán.

- Ngươi xem cái này Sở gia đệ tử đi tuần trang phục thật là đẹp, những cái kia đệ tử tinh anh đâu?

- Đệ tử tinh anh a, ta từng thấy một lần, bộ dạng cực kì uy vũ, từng cái đeo trên mình ngọc bội, trâm cài đều là pháp khí, lại là pháp khí không tầm thường, cái kia bảo kiếm hơn xa nhà ngươi trước nhịn ăn nhịn uống dành vạn văn tiền rèn ra ô thiết kiếm.

- Hừ các ngươi tầm hiểu biết chỉ đến đấy, còn chưa chân chính gặp được trời cao, ta liền nói cho các ngươi biết, ta tranh thủ được một chân chạy vặt cho tam thiếu gia nhà họ Sở, cái này tam thiếu gia phong thái liền vượt qua tưởng tượng của các ngươi, toàn thân sáng lấp lánh pháp bảo, nghe nói bội kiếm của tam thiếu gia còn là một cái Huyền phẩm Thượng giai pháp khí, các ngươi biết Huyền phẩm Thượng giai pháp khí có ý nghĩa gì sao?

Đại hán nói đến đây, toàn bộ người xung quanh đều lắc đầu, Huyền phẩm Thượng giai pháp khí, bọn họ những phàm nhân này chưa từng nghe, chỉ là nghe qua liền có vẻ rất lợi hại.

Một đại thẩm lên tiếng hỏi:

- Huyền phẩm Thượng giai pháp khí rất lợi hại sao?

Đại hán nghe được câu hỏi liền làm ra vẻ mặt khinh thường, đáp lại:

- Ngươi cái đàn bà chỉ biết suốt ngày điêu ngoa chửi lộn ngoài phường buôn, làm sao kiến thức được Huyền phẩm Thượng giai pháp khí chỗ lợi hại, chỉ sợ ta nói ra liền làm ngươi sợ chết khiếp.

Đại thẩm kia bĩu môi, những người ở đây cũng rất khó chịu đại hán, ngươi cái này trang bức, giống như Huyền phẩm Thượng giai pháp khí liền là của ngươi?

- Ta liền nói cho các ngươi, đến cả phủ thành chủ Tiêu Chiến Vương trong tay cũng chỉ có một thanh Huyền phẩm Thượng giai trường kích pháp khí, cái này tam thiếu gia mười sáu tuổi liền cầm một cái, vậy Sở gia gia chủ đâu? vị kia thần long thấy đầu không thấy đuôi thiên tài đại thiếu gia đâu?

Tính tọc mạch của đại thẩm nổi lên, hiếu kì hỏi:

- Những pháp khí này Sở gia là từ đâu có được đến? Sở gia trước đó thế nhưng là tiểu gia tộc, ngắn ngủi trong vài năm liền trở thành Đông Xuyên đại gia tộc thứ ba, thậm chí có xu thế vượt qua hai nhà còn lại.

- Còn không phải vị kia đại thiếu gia ban cho đến, nghe nói hắn mỗi lần từ bên ngoài trở về liền mang tới rất nhiều bảo vật, Sở gia lấy đó làm phần thưởng ban bố nhiệm vụ, đệ tử Sở gia chỉ cần không lười biếng, pháp bảo liền đầy mình a.

- Các ngươi cũng không cần nhìn đệ tử Sở gia ai ai cũng bất phàm, kì thật Sở gia chính hệ còn ra một cái phế vật, chính là thành Đông Xuyên ta một trong hai cái đại phế vật, ngay cả phàm nhân chúng ta cũng không bằng.

- Cái này thì chẳng cần ngươi nói chúng ta cũng biết, nhị thiếu...

Đại thẩm vừa nói được nửa câu liền nuốt lại, đằng trước đứng lấy hai bóng người, người nữ mặc một bộ thanh sắc váy dài, mái tóc đen tuyền, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng trẻo như mỡ đông, thân hình lồi lõm những đường cong mê người, trên đôi mắt phượng còn ẩn ẩn một tia tức giận, nắm tay nàng siết chặt, bộ dáng sắp sửa động thủ với đại thẩm nếu nàng nói hết câu.

Bên cạnh thanh niên nam tử vừa nhìn liền thấy cao ráo, thân hình cân đối, khuôn mặt còn là khá anh tuấn, nhưng không hiểu sao vừa nhìn thấy thanh niên này bọn họ đều sinh ra cảm giác cực kì bài xích, ánh mắt bọn họ liền mang theo vẻ chán ghét nhìn thanh niên nam tử.

Thanh niên nam tử vừa nhìn thấy những ánh mắt kia liền nhíu mày, lại là ánh mắt này, rất nhanh hắn liền không để tâm đến nữa, lôi kéo nữ tử rời đi.

- Quân thiếu gia, bọn họ một mực nói xấu ngươi, ta rất khó chịu, ta muốn cho bọn họ bài học, ngươi làm sao sớm như vậy kéo ta đi.

- Mộng Dao, những lời này ta là nghe vô số lần, ta đã không để tâm, mà bọn họ đều là phàm nhân, chịu không nổi ngươi tức giận a, lại nói bên ngoài cũng không cần gọi thiếu gia danh tự này, ta thích nghe ngươi gọi ca ca hơn.

Hàn Mộng Dao một mặt vui vẻ ôm lấy cánh tay Sở Quân nũng nịu, nói:

- Được, Quân ca ca đã nói vậy ta liền không chấp nhặt với bọn họ, nhưng ca ca phải hứa với ta hôm nay sẽ thành thật dùng Tôi Thể dịch, chỉ cần ca ca thành công tôi thể, ta muốn xem những người nói ngươi không thể tu luyện xấu mặt.

- Được rồi, ta hứa với ngươi.

Kì thật Sở Quân cũng rất phiền lòng, hắn cơ thể yếu đuối không thể tu luyện đã là chuyện cả thành Đông Xuyên ai cũng biết, loại tôi thể dược tài như Tôi Thể dịch mấy năm nay hắn cũng đã dùng vài lần, công pháp tôi thể Mộng Dao đưa hắn cũng là hàng trân phẩm từ Hàn Thạch, nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều thất bại, dược dịch đi vào cơ thể lại lấy một loại cực kì đau đớn bài tiết ra ngoài qua lỗ chân lông.

Những này dược tài không phải tự nhiên mà có đấy, hắn lại không phải tu sĩ, Mộng Dao còn không tính là đệ tử Sở gia, gia tộc sẽ không phân phối những tài nguyên này cho hắn, phúc lợi con cháu dòng chính Sở gia được hưởng hắn một điểm cũng chẳng có.

Những dược tài này đều là Mộng Dao khổ cực tham gia nhiệm vụ ban bố đạt được, cho hắn dùng lại là một dạng như ném tiền qua cửa sổ, một điểm tác dụng thu về cũng không có, bởi vậy hắn luôn cảm thấy cực kì áy náy, luôn từ chối dùng dược tài nàng đưa cho.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.