Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tử Vân Kiếm Tông tới

Tiểu thuyết gốc · 2474 chữ

Chiêu Nguyệt vẫn không buông bỏ hi vọng:

- Vậy chuyện Phục Linh Thảo?

Mẫn Văn cười ác độc:

- Ha ha, Phục Linh Thảo? Ngươi có bị ngu không? Đến một đầu yêu thú thủ hộ cũng không thấy, Tứ Cấp Thượng Phẩm linh thảo sẽ xuất hiện ở một nơi như này sao?

Chiêu Nguyệt suy sụp, nàng đến đây là vì Mẫn Văn nói với nàng tin tức nơi này xuất hiện Phục Linh Thảo, vừa nghe đến Phục Linh Thảo, nàng giống như mù quáng, còn không xem xét tính thực hư mà ngay lập tức tìm đến.

Kết quả, hết thảy đều là lừa dối.

Sáu năm trước, nàng từ Kiếm Vân hội vũ biểu hiện không tệ mà thành công gia nhập Vân Kiếm Tông, tuy nhiên, thanh mai trúc mã của nàng, người nàng cực kì mến mộ lại cũng từ Kiếm Vân hội vũ mà ngã xuống vực thẳm, hắn là thiên kiêu trong những thiên kiêu, tại ký ức của nàng, rất nhiều thiên kiêu yêu nghiệt đều ngã xuống trước người ấy, trong đó có không ít thiên kiêu đến từ Vân Kiếm Tông.

Chỉ là, hắn quá kiêu ngạo, hắn học theo Sở Du Thiên khiêu chiến chấp sự Vân Kiếm Tông, và rồi, hắn thất bại, đan điền bị người ta đánh nát, từ một thiên kiêu người người ngưỡng vọng rơi xuống thành một đại phế vật bao kẻ cười chê.

Nhưng mặc cho bao kẻ cười chê, nàng vẫn một mực yêu mến hắn, mặc kệ hắn có bị phế, nàng vẫn luôn hướng về hắn, nàng sẵn sàng từ bỏ cơ hội tiến nhập Vân Kiếm Tông, cùng hắn trở về.

Phục Linh Thảo, đó là cách duy nhất nàng biết để giúp hắn chữa trị đan điền, nghe tin Vân Kiếm Tông từng đưa Phục Linh Thảo ra làm phần thưởng cho đệ tử, hơn nữa phần thưởng đó còn chưa có ai đạt được, nàng lại một lần nữa tham gia khảo hạch tiến nhập Vân Kiếm Tông.

Chỉ là khác với tiến vào Vân Kiếm Tông từ Kiếm Vân hội vũ sẽ được tông môn đặc cách tuyển vào thẳng nội môn, thông qua khảo hạch thông thường nàng chỉ có thể bắt đầu từ thân phận ngoại môn đệ tử, nhưng nàng không ngại khó, chỉ cần nam nhân của nàng có thể một lần nữa quật khởi, nàng có thể có gắng, biết quan hệ giữa nàng và hắn, nàng liên tục chịu chén ép từ những nội môn đệ tử đã từng thất bại dưới tay hắn, nhưng chỉ cần có thể thấy hắn một lần nữa đứng dậy, nàng vẫn có thể chịu đựng.

Chiêu Nguyệt ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh, nàng rút kiếm ra kê lên cổ Mẫn Văn, đối phương chỉ là Luyện Khí cửu tầng, hoàn toàn không thể phản kháng, âm thanh nàng trở nên lạnh lùng:

- Ngươi lấy Phục Linh Thảo ra lừa ta đến đây, hẳn là kế hoạch của Hạc Hiên, ngươi chắc cũng không ngờ bản thân cũng bị hắn lừa, nhưng hắn chỉ muốn khoe mẽ thể hiện với ta, còn ngươi lại thực tâm muốn đẩy ta vào chỗ chết, cho dù ta và ngươi trước đó giao tình, cũng sẽ không vì thế mà không giết ngươi.

Hiên tại Phục Linh Thảo chính là giới hạn của nàng.

Mẫn Văn khiếp sợ nhưng vẫn nặn ra một nụ cười chế giễu, dù sao cũng phải chết, sự việc thất bại, nàng biết đã không tránh khỏi cái chết, việc nàng cấu kết với người Hùng Bang để hãm hại đồng môn đã là tử tội, một đệ tử ngoại môn như nàng không có chỗ dựa nào để có thể thoát tội chết.

Chiêu Nguyệt vung kiếm, máu tươi bắn ra vẩy lên y phục nàng, lạnh lùng nhìn Mẫn Văn ngã xuống, nàng quay lại, hướng về phía Hạc Hiên từ từ bước tới, sát khí hiện rõ trong mắt.

Hạc Hiên kinh sợ, hắn hiện tại đã bị Sở Quân khống chế, không dám nhúc nhích, chỉ có thể hét lên:

- Nguyệt nhi.. Chiêu Nguyệt, ngươi đừng có làm bậy, ta là nội môn đệ tử, ngươi.. ngươi dám động đến ta chính là tội chết.

Lam Hà bước tới cản lại Chiêu Nguyệt, lắc đầu nói:

- Không nên, hắn dù sao cũng là nội môn đệ tử, cho dù có kết cấu với người Hùng Bang hãm hại đồng môn cũng phải để tông môn đến xử tội hắn, ngươi đột phá Trúc Cơ, sắp tới sẽ được tấn thăng làm nội môn đệ tử, nhưng hiện tại ngươi thân phận vẫn là đệ tử ngoại môn, nếu ngươi giết hắn thì bản thân ngươi cũng khó thoát tội, yên tâm, tông môn cùng Hùng Bang quan hệ hiện nay như nước với lửa, hắn dám kết cấu với người Hùng Bang, tông môn khẳng định sẽ nghiêm trị, nói không chừng chính là tử tội.

Chiêu Nguyệt bị thuyết phục, cũng đúng, nàng nếu như mắc phải sai lầm thì ai sẽ là người giúp hắn.

Chiêu Nguyệt căm phẫn nhìn Hạc Hiên, lạnh lùng nói:

- Ngươi cứ chờ đi, nếu ngươi không bị xử chết thì ta sẽ không bỏ qua.

Lúc này, từ xa nhanh chóng chạy đến hai nhóm người, một trước một sau chỉ cách nhau vài trăm mét, Sở Quân đang khống chế Hạc Hiên ngay lập tức phát giác, nhìn thấy y phục trên người bọn họ, hẳn đều là đệ tử Vân Kiếm Tông, rất nhanh nhóm đầu tiên đã đến.

- Dừng tay, sao ngươi dám!

Nam tử đi đầu trông thấy Sở Quân đang khống chế Hạc Hiên thì quát lên.

Lam Hà, Chiêu Nguyệt vừa thấy nam tử này thì liền chào hỏi:

- Đông Hoa sư huynh!

Sở Quân liếc mắt đánh giá vị "Đông Hoa sư huynh" này, Lam Hà là đệ tử thân truyền, để nàng gọi là sư huynh, đối phương cũng phải là một trong những đệ tử thân truyền, những người còn lại hẳn đều là nội môn đệ tử, tu vi bọn họ đều từ Trúc Cơ sơ kì đến Trúc Cơ viên mãn, còn Đông Hoa, tu vi hẳn đã là Tiên Thiên.

Đông Hoa từ xa trông thấy Lam Hà thì đã rất bất ngờ, hắn không kìm được hỏi:

- Lam Hà sư muội, ngươi không bị bắt?

Hạc Đình trông thấy Đông Hoa đến, ánh mắt lộ ra kinh hỉ, vội chạy đến bên cạnh hắn, thì thầm vào tai Đông Hoa điều gì đó, đương nhiên không qua mắt được Sở Quân, đại khái tên này đang kể lại sự việc đã xảy ra tại đây.

Đông Hoa nghe được Hạc Đình tường thuật, hắn tức giận nheo mắt, vung tay tát Hạc Đình một cái khiến hắn ngã văng ra ôm miệng, răng cùng lợi lẫn lộn, khoé miệng không ngừng rỉ máu.

- Ngu ngốc, thời điểm này lại dám có liên hệ với người Hùng Bang, không cần biết mục đích của các ngươi là gì, Hạc Hiên, Hạc Đình, trở về xem ta xử lý các ngươi!

Đông Hoa quay sang lườm Sở Quân, quát lên:

- Tà tu? Còn không thả hắn ra? Ngươi không nghe ta nói? Tội hắn trở về ta sẽ xử lý, đừng nghĩ ngươi là do Lam Hà sư muội đem theo tới thì có thể thích làm gì thì làm, ngoại nhân động tới đệ tử Vân Kiếm Tông ta, muốn chết sao?

Lam Hà vội lên tiếng phân trần:

- Sư huynh, Sở Quân hắn là bảo vệ ta mà tới, hắn cứu ta ra khỏi vây bắt của Hùng Bang, chuyện ở đây cũng là do Hạc Hiên chủ động tấn công hắn trước.

Đông Hoa trước đó đã đánh giá qua Sở Quân, tà tu Luyện Khí cảnh, tuy nhiên khí trường toả ra lại không phải Luyện Khí cửu tầng thông thường có thể làm đến, hơn nữa lại có thể vượt cảnh giới áp chế được Hạc Hiên Trúc Cơ trung kì, mới đầu hắn chỉ nghĩ tiểu tử này là đạt được tà tu công pháp cao cấp, dù sao từ trên người đối phương luôn toả ra loại khí tức khiến hắn cảm thấy bài xích, chỉ có công pháp tà tu cao cấp mới có thể làm ra loại hiệu quả này.

Tuy nhiên khi biết Sở Quân lại có thể cứu được Lam Hà ra khỏi tay Hùng Bang, hắn không kìm được đánh giá lại thực lực đối phương, hẳn tiểu tử này thực lực đã sánh ngang được với Trúc Cơ hậu kì, phải biết đa số đoàn trưởng của Hùng Bang tu vi đều tại Trúc Cơ hậu kì, không biết đoàn trưởng nào ra tay vây bắt Lam Hà nhưng để cứu được nàng ra khỏi tay bọn chúng thì thực lực tối thiểu cũng phải là Trúc Cơ hậu kì.

Công pháp tà tu của tiểu tử này tuyệt đối là hàng trân phẩm!

Đông Hoa nổi lòng tham, mặc dù hắn không có ý định tu luyện công pháp tà tu, tuy nhiên loại công pháp tà tu cấp bậc cao thế này thì ai mà không muốn, không tu luyện thì bán đi cũng sẽ là cái giá trên trời!

Ánh mắt tham lam của Đông Hoa chỉ thoáng loé lên rồi vụt tắt nhưng nó không giấu được Hỗn Độn chi nhãn, Sở Quân nhanh chóng đoán ra được ý đồ của Đông Hoa, hắn thu tay lại thả ra Hạc Hiên, miễn cho tên này lại viện cớ ra tay với hắn, dù sao đối phương là Tiên Thiên tu sĩ, hắn thực lực hiện tại mặc dù tự tin tại Trúc Cơ vô địch, nhưng giữa Trúc Cơ viên mãn và Tiên Thiên cảnh nhìn tưởng như sát cạnh lại là xa xa không thể với.

Hạc Hiên vừa được thả ra liền vội vàng chạy tới bên cạnh Đông Hoa, không dám nói gì ngoan ngoãn đứng một bên.

Lúc này nhóm đệ tử Vân Kiếm Tông đằng sau đã chạy tới, Đông Hoa liếc nhìn nữ tử dẫn đầu, lại nhìn về tên tu sĩ Hùng Bang trong tay Sở Quân, hắn nheo mắt lại, không nói một lời đột nhiên ra tay.

Một đạo kim quang đột nhiên loé lên, máu tươi cùng óc trắng bắn ra tung toé.

Nhanh quá!

Sở Quân mặc dù đã chú ý nhưng vẫn không kịp làm gì, Hỗn Độn chi nhãn có thể làm động tác của đối phương ở trong mắt hắn chậm lại, nhưng đòn công kích vừa rồi vẫn rất nhanh, Sở Quân ánh mắt có thể nhìn thấy đó là một mũi kim nhưng cơ thể hắn lại không đủ nhanh để làm ra ứng đối, hắn vội vàng tránh né sang một bên, nhưng mục tiêu công kích lại không phải là hắn, chính là tên tu sĩ Hùng Bang kia!

Tên tu sĩ Hùng Bang còn không kịp nhận ra mình bị nhắm đến thì đã chết, đầu bị khoan thành một lỗ thủng, Sở Quân buông tên này ra, thi thể đổ gục xuống, hắn kinh hãi, đòn tấn công này nếu nhắm vào hắn thì liệu hắn có thể tránh né?

Nữ tử dẫn đầu nhóm đệ tử thứ hai vừa chạy tới thì chứng kiến cảnh máu tanh này, phía bên kia còn có một xác chết của nữ đệ tử Vân Kiếm Tông, nàng không kìm được nhíu mày hỏi:

- Các ngươi đây là xảy ra chuyện gì? Lam Hà? Ngươi thế mà không bị bắt?

Chiêu Nguyệt chắp tay chào hỏi vị nữ tử này:

- Cát Băng sư tỉ.

Lam Hà thì không có chào hỏi lễ nghi, vừa nhìn thấy nữ tử này nàng liền nở nụ cười, nhanh chân chạy đến bên cạnh, ôm lấy cánh tay đối phương nũng nịu:

- Cát Băng tỉ, ngươi cũng ở đây? Là theo cha ta tới? Cha ta bây giờ đâu?

Cát Băng nhíu mày:

- Sư tôn được lệnh trở về tông môn, e là phải chịu thiệt thòi.

Lam Hà cúi thấp đầu, thủ thỉ:

- Đều tại ta..

Cát Băng vỗ vỗ vai an ủi nàng:

- Ngươi không sao liền tốt, sư tôn hắn sẽ không có chuyện gì lớn, dù sao hắn cũng là Hữu Hộ Pháp a, tông môn không thể đối với hắn làm ra cái gì quá đáng.

Cát Băng nhìn xung quang một lần nữa, lên tiếng:

- Nói cho ta biết, ở đây xảy ra chuyện gì?

Lam Hà tường thuật lại chuyện đã xảy ra, kể cả chuyện Sở Quân cứu nàng ra khỏi Hùng Bang vây giết, chuyện cha con Phỉ Đại Cát, Phỉ Thúy Lan bị bắt đi, duy chỉ chuyện Sở Quân đột phá Cực cảnh cùng chuyện hắn đạt được Hoả Tích Di Vật là không nói ra.

Cát Băng nghe xong không kìm được đánh giá Sở Quân, tiểu tử này ngoại trừ là tà tu, mọi điểm khác đều có vẻ rất ưu tú, tướng mạo cũng rất khá, hơn nữa còn có ơn cứu sư muội nàng, nàng quay sang gật đầu với hắn một cái, Sở Quân cũng vui vẻ gật đầu đầu chào hỏi nàng.

Sở Quân đối với nữ tử gọi Cát Băng này có thiện cảm hơn nhiều, không giống như tên Đông Hoa kia, vừa tới chính là hùng hổ doạ người, hơn nữa có vẻ nữ tử Cát Băng này có quan hệ rất thân thiết với Lam Hà, Sở Quân nghe được nàng gọi phụ thân của Lam Hà là sư tôn.

Sở Quân nhìn nhóm đệ tử thứ hai, chỉ có ba người, một nam hai nữ, ngoại trừ Cát Băng là Tiên Thiên tu sĩ, hai người còn lại nữ tử là Trúc Cơ hậu kì, nam tử là Trúc Cơ viên mãn, tướng mạo có nét tương đồng.

Thấy Sở Quân nhìn bọn họ, Lam Hà đi tới giới thiệu hai người với Sở Quân:

- Sở Quân, hai người này là Chu Huệ cùng Chu Gia Huy, là hai huynh muội, bọn họ hiện tại là đệ tử nội môn nhưng chỉ cần tấn thăng lên Tiên Thiên thì sẽ được cha ta thu làm đệ tử, ngươi nên làm quen với bọn họ, sau này vào trong Vân Kiếm Tông bọn họ có thể chiếu cố ngươi.

- Huệ nhi, Gia Huy, đây là Sở Quân, khi nãy ta đã kể về hắn rồi, sắp tới ta sẽ dẫn tiến hắn vào Vân Kiếm Tông, với thiên phú của hắn rất nhanh sẽ có thể vào nội môn, lúc đó các ngươi chiếu cố nhau liền tốt.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.