Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt người

Tiểu thuyết gốc · 2930 chữ

Lối vào Linh Thảo Cốc, ánh chiều tà phủ xuống rừng hoa, một cơn gió nóng đổ xuống khiến hoa cỏ nơi này ngả nghiêng, Hoả Dực Sư từ trên không mạnh mẽ đáp xuống làm cho mặt đất khói bụi bay mù mịt, nó theo thói quen ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng.

Sở Quân một quyền giáng xuống đỉnh đầu Hoả Dực Sư khiến nó đau đớn tối sầm mặt mày, bộ dáng loạng choạng như sắp ngã.

Sở Quân ôm theo eo Lam Hà nhảy xuống dưới, lườm Hoả Dực Sư một cái, nói:

- Ngươi thị uy cái gì? Rừng hoa đẹp như vậy lại bị ngươi phá nát.

Hoả Dực Sư rên rỉ một tiếng, đầu cúi thấp không dám đối diện ánh mắt Sở Quân, Lam Hà ở một bên thì thấy nhiều thành quen, nam nhân này suốt dọc đường đi đều sẽ thi thoảng đánh Hoả Dực Sư một cái, thậm chí bây giờ nàng nhìn đầu yêu thú này không còn có cảm giác đáng sợ, thay vào đó lại thấy một chút đáng thương.

Lối vào hang động ở ngay phía trước, Sở Quân đi tới, quay đầu lại hướng về Hoả Dực Sư nói:

- Về đi, ta hôm nay không đói, nếu ngày nào đó ta gặp ngươi lúc đang đói thì nhất định sẽ đem ngươi đi nướng, khụ, đi hầm canh.

Hoả Dực Sư là nướng không chết a.

Hoả Dực Sư nghe như được ân xá, Sở Quân không nói thì nó không dám chạy, nó khẽ gầm gừ một tiếng, hoả dực mở rộng nhanh chóng quay đầu bay đi.

Lam Hà thấy thế liền tiếc nuối:

- Ngươi làm sao sẽ thả nó đi a, nó bộ dáng kia chính là khuất phục ngươi rồi, yêu thú biết bay a, trước Tiên Thiên thu làm thú cưỡi tuyệt đối không tệ.

Sở Quân lắc lắc đầu:

- Niệm tình nó tu hành không dễ, lại sắp hoá hình, ta tha cho nó, dẫu sao ta với nó cũng không có thù oán gì.

Lam Hà lườm Sở Quân một cái, nói:

- Ngươi tỏ ra tốt bụng cái gì? Trước đó ngươi ăn thịt biết bao nhiêu yêu thú không thấy ngươi niệm tình chúng nó tu hành khó khăn?

Sở Quân không thèm đáp lại nàng, kì thực hắn tha cho Hoả Dực Sư không phải là vì niệm tình tu hành gì đó mà là vì hắn nhìn thấy trong người đối phương có một chút vết tích của Phần Thiên Tiên Đạo đạo quả, có lẽ do nhiều năm tu luyện bên cạnh đạo quả nên nó cũng nhiễm lên khí tức đó, Sở Quân coi đó như là duyện phận, nó cũng được tính là nửa cái truyền thừa giả.

Sở Quân cũng đã từng cân nhắc qua việc thu nó làm thú cưỡi, nhưng ngay lập tức hắn gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, hắn không giống những tu sĩ khác, càng không phải như những nhân vật chính trong các tiểu thuyết hắn từng đọc kia, đạo lữ, bằng hữu đồng hành sát bên ngao du thiên hạ? Thú sủng thì đàn đàn lũ lũ nguyện ý đi theo phục tùng? Chuyện đó đối với hắn là không thể nào.

Hắn là Hỗn Độn Thể, sinh ra đã là đối nghịch với thiên địa này, trong mắt thiên địa, hắn giống kẻ nhập cư trái hợp pháp, hắn càng phát triển thì sẽ càng trở thành mối nguy hoạ, chúng sinh sẽ càng đối với hắn trở nên bài xích, thù địch, như đầu Hoả Dực Sư kia đối với hắn không phải là phục tùng, nó chỉ đang sợ hãi mà thôi, thu nó làm vật cưỡi sớm muộn gì cũng có ngày bị nó cắn lén, Sở Quân đương nhiên sẽ không để điều đấy xảy ra.

Cho dù là với Lam Hà, mặc dù nàng đã dần có thiện cảm với hắn, đồng hành cùng hắn, cười nói với hắn thì hắn cũng vẫn luôn duy trì thái độ cảnh giác đối với nàng, hắn hiện tại chỉ là tu sĩ Luyện Khí nhỏ nhoi, đối với thiên địa này chưa tạo thành bao nhiêu uy hiếp, do vậy chúng sinh đối với hắn chỉ dừng lại ở việc bài xích, chán ghét, nhưng rồi một ngày nào đó khi thiên địa này cảm thấy hắn nguy hiểm, cảm giác bài xích, chán ghét kia nhất định sẽ biến thành thù địch.

- Thúy Lan! Ta trở về rồi đây, mang Hoả Linh Thảo trở về rồi!

Lam Hà bỏ lại Sở Quân háo hức chạy vào hang động, nàng muốn nhanh chóng được trò chuyện cùng Thúy Lan, ở cạnh một đám nam nhân chém chém giết giết thật khiến nàng mệt mỏi.

- A! Người đâu? Nơi này làm sao lại thế này?

Sở Quân nghe được tiếng kêu của Lam Hà thì nhanh chân chạy tới, chỉ thấy nơi này trở nên hoang tàn đổ nát, đá vụn vương vãi khắp nơi, ở giữa hang động đống củi lửa bị văng tán loạn, còn thấy có cả vết máu người chảy dài ra phía ngoài hang động.

Sở Quân đi tới bên cạnh Lam Hà, vỗ vỗ vai nàng, bình tĩnh nói:

- Là dấu tích chiến đấu, đi, chúng ta ra ngoài hang động xem thử.

Sở Quân hai người đi theo vết máu tiến ra ngoài hang động, vừa bước ra khỏi cửa hang, tiếng xột xoạt từ bên cạnh truyền đến, rất nhanh một đầu yêu thú dạng báo nhảy xổ tới hướng vào yết hầu Sở Quân mà cắn.

Hàm răng sắc nhọn còn cách cổ họng Sở Quân vài thốn, một bàn tay đánh tới nắm chặt cổ họng yêu thú, Sở Quân siết chặt bàn tay, cổ họng yêu thú ngay lập tức bị bóp nát.

- Hừ, Nhị giai yêu thú cũng dám đánh lén ta.

Lam Hà hoảng sợ túm lấy góc áo Sở Quân khẽ giật:

- Làm thế nào đây, hẳn bọn họ là bị yêu thú tấn công, Phỉ đại thúc chỉ là phàm nhân, Thúy Lan tu vi mất hết, Đằng Kiệt lại bị thương nặng, bọn họ làm sao sống sót nổi.

Sở Quân lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Không phải yêu thú tấn công, giống người với người ẩu đả hơn, đầu yêu thú khi nãy là bị mùi máu gọi tới, chúng ta cứ đi theo vết máu này xem.

Tiếp tục lần theo vết máu đi được hai dặm đường, hai người Sở Quân thấy vết máu dừng lại tại một bụi cây rậm rạp, bên trong bụi cây còn thò ra một cái chân người đầy máu me.

Sở Quân cùng Lam Hà tiến lại gần quan sát, cái chân kia bỗng nhiên rung động, sau đó rụt vào trong bụi rậm.

Lam Hà kinh hãi muốn hét lên nhưng rất nhanh Sở Quân đưa tay bịt miệng nàng lại, tay còn lại nhanh chóng làm ra pháp quyết, ngọn lửa đỏ như máu nhảy múa trong lòng bàn tay hắn, ngọn lửa đỏ dần thay đổi hình dạng, rất nhanh một con tiểu hoả phượng xuất hiện trên tay Sở Quân, uốn lượn bay múa xung quanh bàn tay hắn, Sở Quân đưa tay ra thả đi tiểu hoả phượng.

Tiểu hoả phượng vừa rời tay Sở Quân thì bắt đầu trở nên to lớn, mặc dù do hoả diễm hình thành nhưng nó sống động như là phượng hoàng thật vậy, hoả phượng rất nhanh biến to tới hơn trượng, nó toả ra hơi nóng kinh người lao thẳng hướng bụi rậm.

Bụi rậm ngay lập tức bị hơi nóng của hoả phượng thổi cho khô héo, đốt thành tro, hoả phượng không dừng lại tiếp tục lao về trước, phía trước có ba đầu nhị giai yêu thú đang cặm cụi ngấu nghiến một thi thể, hoả phượng bất ngờ đánh tới khiến chúng không kịp làm ra phản ứng, một con trong đó ngay lập tức bị vuốt sắc thiết cát làm hai, móng vuốt được tạo nên từ hoả diễm cắt vào nhục thân của nhị giai yêu thú dễ dàng như cắt miếng đậu hũ vậy, tại vết cắt còn có thể thấy rõ da thịt cùng nội tạng cháy khét, máu chảy ra cũng sôi lên ùng ục.

Hai đầu nhị giai yêu thú còn lại cũng không tránh được kết cục tương tự.

Lam Hà cảm thán:

- Hoả Phượng thật linh tính, khống hoả thuật của ngươi rất điêu luyện, so với nó thì hoả điểu của Đằng Tuấn chỉ là da lông.

Thức đầu tiên của Thống Ngự Vạn Hoả là Hoả Linh, Hoả Diễm sinh linh, lấy hoả diễm hoá hình thành yêu thú có thể tự chủ tấn công theo bản năng, giống như sinh ra tự thân linh trí vậy.

Không như hoả diễm nhân Chúc đoàn trưởng triệu hồi ra, hoả diễm nhân chiến đấu, còn hắn thì phải ở bên ngoài điều khiển, tình huống như vậy giao thủ với một người còn tốt, nếu như đối phương có hai người trở lên, một người cầm chân hoả diễm nhân, người còn lại vòng ra đánh tới người điều khiển thì nguy to.

Sử dụng Hoả Linh thì không cần lo lắng vấn đề này, Hoả Linh có thể theo bản năng của loài yêu thú được hoá hình mà tự chủ chiến đấu, thậm chí cùng với người sử dụng phối hợp chiến đấu, như vậy cho dù là đơn đấu hay quần đấu đều không phải lo sợ.

Tu chân giới chỉ có thuần thú sư cùng khôi lỗi sư là có thủ đoạn chiến đấu tương tự, tuy nhiên Hoả Linh vẫn bá đạo hơn yêu thú cùng khôi lỗi rất nhiều, yêu thú cũng có thể chết, khỗi lỗi cũng có thể hỏng, nhưng Hoả Linh lại có thể không ngừng khôi phục cùng tái sinh, miễn là người sử dụng có thể không ngừng cung cấp hoả linh khí, cái này lại vô cùng phù hợp với Sở Quân, hắn Hỗn Độn Thể Cực Cảnh đan điền linh khí so với phổ thông tu sĩ đan điền phải nói là hồ lớn so với vũng nước, với cường độ tiêu hao của một đầu Hoả Linh mà nói, đánh liên tục ba ngày ba đêm chưa chắc đã hết nổi một phần mười linh khí trong đan điền, hiện tại cực hạn của hắn là cùng lúc đánh ra ba đầu Hoả Linh, như vậy phải đánh liên tục mười ngày đêm hắn mới cạn kiệt linh khí!

Sở Quân đi tới lật lại thi thể, là Đằng Kiệt, mặc dù đối phương khuôn mặt đã bị yêu thú cắn nát, khắp cơ thể không chỗ nào không có thương tích, lại bị hoả phượng thiêu cháy đen nhưng Sở Quân vẫn nhận ra là hắn.

Lam Hà lo lắng nói:

- Đằng Kiệt sao lại ra kết quả như vậy, mới khi nãy ta còn suy nghĩ làm thế nào giải thích với hắn về cái chết của huynh trưởng, hiện tại.. đã không cần thiết nữa rồi, chỉ là không biết hai cha con Thúy Lan có bình an không.

Sở Quân an ủi:

- Mới nãy trong hang động chỉ có một vết máu duy nhất dẫn ra ngoài, khả năng cao hai cha con bọn họ là bị bắt đi, nếu là như vậy thì mạng sống của họ hiện tại vẫn được đảm bảo.

Sắc mặt Lam Hà trầm xuống, nói:

- Là ai làm ra chuyện này chứ? Hùng Bang? Không phải họ chỉ nhắm vào ta để uy hiếp cha ta thôi sao?

Sở Quân thắc mắc:

- Ngươi nói bọn chúng muốn uy hiếp cha ngươi? Hùng Bang với Vân Kiếm Tông có xích mích gì sao?

Lam Hà giải thích:

- Trước kia không có, Vân Kiếm Tông ta cùng Hùng Bang vốn nước sông không chạm nước giếng, thậm chí nhi tử của Bang Chủ Hùng Bang là Lâm Khải còn tiến nhập Vân Kiếm Tông ta, là một trong những đệ tử thân truyền rất xuất sắc.

- Cho đến mười năm trước, Lâm Khải phạm phải trọng tội nên bị Vân Kiếm Tông trục xuất, hắn trở về Hùng Bang làm Thiếu Bang Chủ, từ đấy giữa Hùng Bang và Vân Kiếm Tông luôn xảy ra tranh chấp lớn nhỏ, đặc biệt mấy năm gần đây Hùng Bang càng là nhắm tới mỏ khoáng thạch tại Hoả Tích Di Địa, mỏ khoáng đó vốn là do Vân Kiếm Tông ta khai quật ra.

Sở Quân tò mò:

- Trọng tội? Tại Vân Kiếm Tông tội danh như thế nào để được coi là trọng tội.

Lam Hà như nhớ lại kí ức nào đó, nàng hừ một tiếng, tức giận nói:

- Hắn bỏ thuốc mê một vị nữ đệ tử thân truyền khác, ý đồ cưỡng gian người ta, nào ngờ bị người ta phát hiện đánh cho một trận bầm dập, tông môn biết chuyện liền ngay lập tức trục xuất hắn ra khỏi cửa, hừ, nam nhân toàn một lũ thú tính.

Sở Quân gõ vào đầu nàng một cái rõ đau, nói:

- Đừng đánh đồng ta với hắn.

Lam Hà đau đớn lấy tay xoa xoa đầu, nam nhân này vậy mà lại đánh nàng mạnh tay như vậy, không có một chút biết thương hoa tiếc ngọc, đổi lại là những nam đệ tử trong tông kia thì tuyệt đối sẽ nâng niu nàng như nâng trứng, sợ chưa đủ yêu chiều nàng hết mực chứ đừng nói sẽ làm nàng đau.

Nàng phồng mang trợn má nhìn Sở Quân, hai tay còn đang xoa xoa lấy đầu, nói:

- Ngươi thế mà lại đánh ta, ai da..sẽ không sưng lên chứ, ta cảm thấy hình như có chút sưng, đau chết ta rồi.

Sở Quân mặc kệ nàng, nói:

- Mà nữ đệ tử thân truyền ngươi nhắc đến hẳn là Phỉ Thúy Ngọc, đại sư tỉ của Vân Kiếm Tông các ngươi đi?

Nghe thấy Sở Quân suy đoán, Lam Hà kinh ngạc nhìn hắn, quên đi cả cơn đau nhói trên đỉnh đầu, nói:

- Ngươi làm sao biết?

Sở Quân cười cười:

- Chẳng phải ngươi nói Lâm Khải là một đệ tử thân truyền xuất sắc sao? Người có thể đánh cho hắn bầm dập thì hẳn phải cỡ như đại sư tỉ của Vân Kiếm Tông các ngươi, hơn nữa nếu Lâm Khải đó có ý đồ với Phỉ Thúy Ngọc, vậy thì việc hai cha con Phỉ Thúy Lan bị bắt đi là hoàn toàn hợp lí, có lẽ hắn muốn dùng cha con bọn họ để uy hiếp, chiếm hữu lấy nữ nhân.

- Còn Đằng Kiệt, bản thân hắn không có giá trị đối với người Hùng Bang, bọn họ sẽ không ngu ngốc mà thu nạp lấy một tu sĩ Luyện Khí kì đang bị trọng thương, do vậy bọn họ đã hạ sát thủ với hắn, mấy đầu yêu thú này hẳn là ngửi thấy mùi máu của Đằng Kiệt mà tới, tha xác hắn từ hang động ra ngoài này.

Lam Hà gật gật đầu, nói:

- Lời ngươi nói hoàn toàn có lý, như vậy chúng ta phải mau lên cứu ra hai cha con bọn họ, không thể để Thúy Ngọc sư tỉ bị uy hiếp được, hơn nữa Thúy Lan còn cần phải nhanh chóng trở về giải độc.

Sở Quân lắc đầu:

- Tại sao lại là chúng ta? Chuyện của bọn họ đâu có liên quan đến ta, ta đã giúp các ngươi lấy được Hoả Linh Thảo đổi lại việc ngươi giúp ta dẫn tiến vào Vân Kiếm Tông, ta cũng sẽ cùng các ngươi đến Hoả Tích Di Địa vì ta muốn đi tới nơi đó thử một chuyến, nhưng ngươi không thể ép ta vì can thiệp vấn đề của một người xa lạ mà dấn thân vào nguy hiểm chứ?

Lam Hà giật mình, nàng có chút sững người, sau đó nàng cúi thấp đầu xuống, nói nhỏ:

- Ngươi nói đúng.. chuyện này quả thật không liên quan đến ngươi, ngươi yên tâm, ta đã hứa giúp ngươi dẫn tiến vào Vân Kiếm Tông thì nhất định sẽ làm, hai cha con bọn họ.. ta sẽ tự đi cứu.

Nhìn nàng bộ dáng này khiến Sở Quân có chút không đành lòng, một hồi lâu sau, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Được rồi, để ngươi đi thì có khác gì? Nếu ngươi gặp nguy hiểm thì ai giúp ta dẫn tiến đây? Ta theo ngươi lần này vậy, là bảo vệ ngươi chứ không phải vì cứu bọn họ, đương nhiên ta cũng phải thu thêm tiền công từ lão mập kia.

Lam Hà ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn Sở Quân, khoé miệng nở nụ cười, trong đầu nàng vang đi vang lại câu nói "bảo vệ ngươi" của hắn, nàng vui vẻ cười nói:

- Là ngươi nói đấy nha, bảo vệ ta.

Sở Quân gật đầu, sau đó quay đi, kích hoạt Hỗn Độn chi nhãn quan sát xung quanh, rất nhanh hắn tìm được một bãi đất trống ở gần đó, hắn quay lại nói với Lam Hà:

- Được rồi, có tìm bọn họ cũng không vội, phía trước có một bãi đất trống khá rộng, đêm nay chúng ta trước nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng sớm ngày mai lại xuất phát.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.