Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần Thiên Quyết

Tiểu thuyết gốc · 2468 chữ

Ngay khi Sở Quân còn đang thắc mắc làm thế nào lấy được Hoả Tích Di Vật thì nó bỗng nhiên biến đổi, ngọn lửa trôi lơ lửng trước mắt hai người bỗng trở nên nhoè đi, nó thay đổi hình dạng biến thành một đồ đằng kì quái, nhìn giống như một bức tranh do vô số văn tự tối nghĩa xếp thành.

Sở Quân cùng Lam Hà ngay lập tức bị thu hút bởi đồ đằng, không nhịn được thật kĩ quan sát nó, chỉ là vừa mới đặt ánh mắt lên đồ đằng, Sở Quân phát hiện cả cơ thể khí lực đều bị rút đi, tinh thần hắn lấy tốc độ cực kì nhanh trở nên mệt mỏi, hắn gấp gáp muốn rời đi ánh mắt nhưng lại nhận ra mình không cách nào rời mắt khỏi nó, đồ đằng như có một ma lực kéo chặt lấy ánh mắt hắn, mặc cho Sở Quân có phản kháng thế nào cũng vô dụng.

Hỗn Độn chi nhãn!

Sở Quân triệt để kích phát Hỗn Độn chi nhãn, lúc này hắn mới cảm nhận được trói buộc buông lỏng, tinh thần đã không còn bị đồ án kia bào mòn, Hỗn Độn chi nhãn tập trung quan sát đồ đằng.

Bức tranh vẽ một biển lửa, ngọn lửa cao vút thiêu đốt tới tận trời xanh, bên trong biển lửa đứng đấy một bóng hình vĩ ngạn, bóng hình kia giống như thần minh chưởng khống hoả diễm toàn bộ thế gian.

Lúc này tại Hỗn Độn chi nhãn cũng hiện lên đồ đằng biển lửa, tầm nhìn Sở Quân chợt tối sầm lại, hắn hoảng hốt mở mắt ra lại phát hiện mình đang nằm trên một đồi cỏ xanh, hắn đứng dậy đánh giá xung quanh.

- Đây là.. huyễn cảnh?

Quang cảnh nơi này giống như một vùng thôn quê, nơi hắn đang đứng là một ngọn đồi nhỏ, dưới chân đồi có một thôn làng, Sở Quân đi xuống đồi, hắn thấy đám trẻ con khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi đang dẫn bầy trâu tới dưới chân đồi ăn cỏ, đám nhóc ngồi trên lưng trâu cười cười nói nói, vui vẻ ca lên những khúc ca đồng quê mà chúng được trưởng bối trong nhà dạy cho.

Một đứa nhóc thấy bạn mình đang nhắm mắt thư thái, miệng ngậm cỏ lau nằm dài trên lưng trâu, nó làm bộ dáng trưởng thành, lắc đầu thở dài nói:

- Tiểu Hoả Tử, ngươi thật sướng, trong nhà ngươi là con một, đàn trâu năm con nhà ngươi sau này một mình ngươi hưởng, chẳng bù với ta là con út, bên trên còn có ba người ca ca, trong nhà ta lại chỉ có sáu con trâu, sau này không biết có được chia nổi một con hay không.

Đứa nhóc được gọi Tiểu Hoả Tử mở mắt ra nhìn lên trời chiều, đó là một ánh mắt rất sáng, khuôn mặt non nớt hưởng thụ lấy ánh nắng dịu nhẹ buổi chiều tà, miệng nở nụ cười thoả mãn, nói:

- Được mấy con trâu thì có gì mà vui chứ, ta năm sau sẽ không cùng các ngươi tiếp tục chăn trâu nữa, ta đã thuyết phục qua phụ mẫu, cuối năm bán hết trâu dành tiền cho ta đi tới trấn lớn học, ba năm sau khoa cử ta nhất định dành lấy một chức quan nhỏ, sau đó cưỡi ngựa về đây cưới Tiểu Thu.

Một đứa nhóc mặt mũi dính đầy bùn đất ngạc nhiên nói:

- Ô, là con bé Tiểu Thu nhà mở tiệm mì tại cuối thôn sao? Thì ra ngươi yêu thích nó, bảo sao mỗi lần dắt trâu qua đấy ngươi đều dòm ngó vào nhà nó, ta lúc ấy còn tưởng ngươi thèm ăn mì đây, thì ra là đang đánh chủ ý xấu lên nữ nhi nhà người ta.

Mấy đứa còn lại cười phá lên, đi theo trêu chọc:

- Ha ha, vậy ba năm sau quan lớn đi vi hành gặp chúng ta nhớ phải khao chúng ta một bữa ngon a, chúng ta ở quê chông chừng Tiểu Thu giúp quan lớn.

- Ha Ha ha, phải phải, nếu ngươi không hứa khao chúng ta, coi chừng lúc ngươi đi trấn lớn học, Tiểu Thu ở nhà bị người ta bắt về làm vợ.

Tiểu Hoả Tử ngồi dậy, cười nói với đám bạn:

- Được, quyết định thế đi, trong khi ta đi các ngươi nhớ phải giúp ta chông chừng Tiểu Thu, nếu có thằng nhãi nào dám bén mảng tiếp cận nàng thì các ngươi phải thẳng tay dạy dỗ hắn cho ta, đợi ta làm quan trở về sẽ chiếu cố các ngươi, ha ha.

Sở Quân đứng một bên nghe đám nhóc trò chuyện, hắn cũng đi theo lắc đầu cười, có vẻ đám nhóc không nhìn thấy hắn, mà hắn cũng không thể tác động lên huyễn cảnh này, hắn giống như đang xem một bộ phim vậy, chỉ có thể đứng một bên quan sát.

Mặt trời xuống núi, đám nhóc lục tục dắt trâu ra về, duy chỉ còn Tiểu Hoả Tử vẫn còn đang nhắm mắt nằm ngủ trên lưng trâu, đám bạn hắn biết hắn thường hay ngủ ngoài này đến tối muộn mới về nên cũng mặc kệ hắn không thèm đánh thức gọi về theo, dù sao nơi này không có dã thú, không sợ nguy hiểm.

Hình ảnh trong mắt Sở Quân nhanh chóng trôi qua, lúc này trời đã tối mịt, Tiểu Hoả Tử vẫn còn đang nằm ngủ trên lưng trâu, bỗng nhiên một tiếng động chói tai đánh thức hắn dậy, Sở Quân nhanh chóng di chuyển tầm nhìn tới vị trí phát ra tiếng động, âm thanh phát ra từ phía trên bầu trời.

Tiểu Hoả Tử hoảng hốt bật dậy, miệng há hốc nhìn cảnh tượng trước mắt, bầu trời đêm từ lúc nào nứt ra một khe hở lớn, bên trong khe nứt bay ra vô cùng vô tận yêu ma với đủ loại hình hài quái dị, yêu ma vừa bước ra khỏi khe nứt liền phân ra bốn phương tám hướng bay đi, trong đó một đầu yêu ma hướng bay chính là thôn làng của hắn.

Chỉ trong phút chốc, lửa bốc lên khắp thôn làng, từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, tiếng chó sủa, tiếng trẻ em gào khóc, tiếng kêu cầu cứu, tiếng xin tha mạng, âm thanh hỗn loạn bao phủ lấy cả nơi này.

Một lúc sau, những âm thanh đó dần nhỏ đi, cuối cùng im bặt lại, Tiểu Hoả Tử đã không còn nghe được âm thanh nào phát ra từ ngôi làng, hắn trừng to mắt, miệng không tự chủ run rẩy kêu lên:

- Không.. không thể!

Tiểu Hoả Tử chợt vội vàng lấy tay che miệng, ngăn không cho âm thanh rên rỉ phát ra, chỉ là đã muộn, từ trong thôn làng bay lên cao một bóng yêu ma, trên lưng hắn mọc ra đôi cánh như cánh dơi, hắn mang khuôn mặt giống nhân loại nhưng lại có đôi tay dài buông thõng tới ngang bàn chân, tứ chi mọc ra móng vuốt dài nhọn hoắt, trông cực kì ghê rợn.

Ánh lửa trong thôn làng chiếu lên khuôn mặt hung tợn dính đầy máu của yêu ma, chỉ thấy yêu ma từ từ quay đầu lại, con ngươi đen xì hướng về phía Tiểu Hoả Tử, miệng nó mở ra hàm răng nhọn hoắt cười ghê rợn.

Tiểu Hoả Tử thấy yêu ma nhìn về phía mình cười thì sợ hãi ngã xuống lưng trâu, toàn thân run rẩy không thể động đậy, mà Sở Quân đứng bên cạnh Tiểu Hoả Tử cũng bị ánh mắt của yêu ma doạ sợ, liên tục lui về sau mấy bước.

Yêu ma từ từ giơ lên bàn tay dài ngoằng, ngón tay chỉ về phía Tiểu Hoả Tử, ngay lập tức một luồng hào quang màu máu từ đầu ngón tay yêu ma bắn ra trúng thẳng vị trí ngực trái Tiểu Hoả Tử, hào quang màu máu đâm xuyên qua trái tim hắn, không dừng lại xuyên ra sau lưng đục một lỗ tròn nhẵn nhụi trên ngọn đồi phía sau, Tiểu Hoả Tử không kịp kêu lên một tiếng, úp mặt xuống đất bất động.

Thấy Tiểu Hoả Tử ngã gục xuống, hơi thở đã tắt, yêu ma lúc này mới vỗ cánh bay đi, chỉ là nó không chú ý được rằng, lúc này tại lỗ thủng bên ngực trái Tiểu Hoả Tử loé lên một đốm lửa, đốm lửa này càng cháy càng lớn, mới đầu chỉ như một hạt đậu, sau đó lớn dần biến thành hình dạng một trái tim, hoả tâm đó đập lên thình thịch kéo trở về sinh mạng của Tiểu Hoả Tử.

Hình ảnh lại trôi qua, trời đã sáng, Tiểu Hoả Tử mở mắt tỉnh dậy, hắn hoảng hốt sờ lên ngực mình, vết thương hoàn toàn không có, chỉ còn lại vết thủng trên ngực áo, chợt nghĩ tới điều gì đó, hơi thở dần trở nên gấp gáp, hắn vội vã đứng dậy chạy về thôn làng.

Hình ảnh trong mắt Sở Quân theo Tiểu Hoả Tử mà di chuyển theo, chỉ thấy hắn chạy về một ngôi nhà tranh nhỏ, cửa không đóng, có vết máu từ bên trong nhà kéo ra ngoài, Tiểu Hoả Tử vội vàng xông vào trong.

- Cha, mẹ các ngươi đâu rồi!

Tiểu Hoả Tử tìm kiếm khắp ngôi nhà, ngoại trừ hắn thì không còn một bóng người, chỉ thấy dưới mặt đất vết máu loang lổ chảy dài ra khỏi cửa, hắn khóc rống lên chạy khỏi ngôi nhà, lần theo vết máu một đường chạy tới bãi đất trống giữa làng.

Tới bãi đất trống, Tiểu Hoả Tử quỳ gục xuống, phía trước là một ngọn núi xác thịt, nhìn kĩ có thể thấy thấy trước cửa nhà nào cũng có những vết máu kéo dài, điểm cuối của những vết máu là núi xác này, thây người được chất lên thành núi, cảnh tượng cực kì kinh hoàng.

Tiểu Hoả Tử lao vào núi xác đào bới, máu tươi từ núi xác chảy ra tưới đỏ người hắn, miệng hắn không ngừng gào thét gọi cha mẹ, con ngươi hắn từ lúc nào cháy rực lên lửa đỏ.

Hình ảnh lại trôi qua, trước mắt Sở Quân là hình ảnh Tiểu Hoả Tử quỳ gối trước mấy chục ngôi mộ, đằng trước nhất là mộ cha mẹ hắn, hắn quỳ ở nơi này mấy ngày đêm, mặc cho mưa to, nắng gắt đổ xuống, đến khi cơ thể không còn chịu nổi mà ngất lịm đi.

Hình ảnh tiếp tục biến đổi, nơi này là một chiến trường, trên bầu trời vết nứt bay ra vô cùng vô tận yêu ma, mà đối diện vết nứt là một nam tử vĩ ngạn hoành không mà đứng, nam tử phát ra khí thế cực kì áp bức khiến thiên địa cũng phải vì hắn mà run rẩy.

Vô cùng vô tận yêu ma hướng về phía nam tử xông tới, chỉ thấy nam tử hừ lạnh một tiếng, giọng nói uy nghiêm trấn động thiên địa:

- Hừ, nếu Thiên Đạo không dung chúng ta, vậy hôm nay ta sẽ tại nơi này, dùng ý chí của ức vạn anh linh nhân tộc đã ngã xuống, mượn quyết tâm của vô vàn anh hào nhân tộc còn đang chiến đấu, Phần Thiên.

Sau lưng nam tử hiện ra một hoả diễm pháp tướng khổng lồ, đầu đội trời chân đạp đất, hoả diễm pháp tướng há miệng phun ra một biển lửa, biển lửa nhanh chóng chảy khắp thế gian.

Vô cùng vô tận yêu ma bị biển lửa thiêu rụi kêu la thê thảm, bọn chúng không còn dám tấn công, nhanh chóng quay đầu bỏ trốn, chỉ là bọn chúng trốn vô ích, biển lửa đốt tới tận trời cao, nhanh chóng phong toả cả vùng không gian này lại, biển lửa đốt cho vết nứt trên bầu trời tan chảy, yêu ma hết đường chạy trốn, toàn bộ bị chôn vùi trong thế giới hoả diễm.

Sở Quân chứng kiến hoả diễm thiêu đốt thế giới, từ mặt đất cho tới trời cao đều đang bốc cháy, hắn không kiềm được kinh hãi:

- Hoả diễm thật bá đạo, nam tử trên bầu trời kia hẳn chính là Tiểu Hoả Tử tương lai, không ngờ Hỗn Độn chi nhãn lại cho ta chứng kiến huyễn cảnh này, đây là câu chuyện đằng sau Hoả Tích Di Vật sao?

Bầu trời bị hoả diễm nhuốm đỏ dần tan vỡ, thiên địa trong mắt Sở Quân phá toái, chỉ còn lại duy nhất một đồ đằng được xếp bằng hoả diễm văn tự bùng cháy trong không gian, hoả diễm văn tự từng chữ tách ra khỏi đồ đằng, lấy tốc độ cực kì nhanh bay về hướng Sở Quân, chui vào trong não hải hắn.

Não hải Sở Quân truyền đến một hồi đau đớn, hắn phát hiện bản thân mình nhiều ra một phần kí ức.

Phần Thiên Quyết.

Đây là một bộ công pháp, là một phần của Phần Thiên Tiên Đạo đạo quả, cái gọi là Hoả Tích Di Vật chính là một phần đạo quả của Phần Thiên Tiên Đạo rơi xuống thế gian.

Hỗn Độn chi nhãn nhanh chóng in dấu Phần Thiên Quyết, tại trong tâm thức liên tục tiến hành diễn luyện công pháp này hàng trăm hàng ngàn lần.

Hai canh giờ sau, Sở Quân mở mắt ra, huyễn cảnh đã chấm dứt từ lâu, phía trước hoả diễm đồ đằng đã không còn toả ra uy áp, Sở Quân tâm niệm vừa động, hoả diễm đồ đằng liền chui xuống hồ dung nham.

Hắn đã hiểu, cái gọi là Hoả Tích Di Vật chính là sự lĩnh ngộ từ đạo quả Phần Thiên Tiên Đạo này, mang theo lĩnh ngộ đi tới Hoả Tích Di Địa có thể đổi tới truyền thừa, lĩnh ngộ ra thứ càng tốt thì đổi được truyền thừa càng lớn, sau đó đạo quả lại một lần nữa rơi vào ngủ say, cách một thời gian dài nữa mới tiếp tục xuất thế, chủ nhân của truyền thừa này làm vậy là để tìm ra những người thừa kế có thiên phú nhất.

Sở Quân thầm nhủ không biết bản thân mình lĩnh ngộ ra Phần Thiên Quyết từ trong đạo quả thì sẽ đổi được loại truyền thừa nào, Hoả Tích Di Địa, hắn nhất định phải đi một chuyến.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.