Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con đường ta đi

Tiểu thuyết gốc · 2383 chữ

Đan điền sụp đổ, kinh mạch phá toái, Lăng Hổ đã hoàn toàn bị phế, hắn phát điên kêu gào thảm thiết, quay ra ôm lấy chân Chúc đoàn trưởng, gào khóc:

- Chúc đoàn trưởng, không, Chúc đại nhân, ta biết ngươi công tích không nhỏ, tích lũy hùng hậu, ngươi làm ơn giúp ta đổi Phục Linh Thảo từ chỗ Bang Chủ, gốc linh thảo kia chẳng phải Bang Chủ hứa cho ngươi nếu làm xong vụ này sao? Ta nguyện sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi.. có được không?

Chúc đoàn trưởng đá Lăng Hổ sang một bên, ánh mắt trở nên sắc bén, lạnh lùng nói:

- Hừ, thứ đồ vô dụng, ngươi đã là một phế nhân, tài nguyên quý trọng của Hùng Bang sẽ để cho ngươi sử dụng sao? Trong lúc này ngươi nên tỏ ra một chút tác dụng, dù sao cũng chết, làm vũ khí trong tay ta mà chết thì Bang Chủ sẽ khen ngợi ngươi mà thôi.

Nghe lời nói lạnh lùng của đối phương, Lăng Hổ sợ hãi chống tay bỏ lết về sau, miệng run cầm cậm nói không ra lời:

- Ngươi.. ngươi muốn làm gì ta?

Chúc đoàn trưởng cười độc ác:

- Khặc khặc, làm gì? Hiến tế cho pháp khí của ta đi!

Dứt lời, Chúc đoàn trưởng nhanh tay túm lấy đầu của Lăng Hổ, mặc cho hắn kêu gào dãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay kia, Chúc đoàn trưởng bóp chặt bàn tay, năm móng tay dài nhọn cắm vào não bộ Lăng Hổ, từ năm lỗ máu chảy ra năm cột khói xanh, đầu lâu há miệng ra hút khói xanh vào, khí tức của nó ngày càng tăng lên.

Chúc đoàn trưởng quay sang nhìn Sở Quân, cười nói:

- Khặc khặc, ngươi ta đều tu luyện tà công, mặc dù công pháp của ngươi lợi hại nhưng tà tâm của ngươi còn quá yếu, ngay từ khi ngươi cứu Lam Hà ra khỏi Thiên kiếp ta đã biết ngươi tà tâm còn chưa đủ, kẻ như ngươi không thể thắng nổi ta, ngươi..

Chưa đợi hắn nói xong câu, lôi điện loé lên, Sở Quân dùng tốc độ cực nhanh lao tới, Chúc đoàn trưởng chỉ nhìn thấy Sở Quân để lại bóng mờ cùng lôi điện lập loè, ánh mắt hắn không bắt kịp tốc độ của Sở Quân.

Chúc đoàn trưởng vội vã tế ra đầu lâu, từ mi tâm Chúc đoàn trưởng chui ra một giọt máu nhỏ lên trên đầu lâu, giọt máu nhanh chóng khắc lên trên đó những văn tự, đầu lâu ngay lập tức bốc lên lửa xanh, những văn tự bằng máu phát ra ánh sáng đỏ chói lập loè, ngọn lửa chui vào bên trong văn tự khiến máu trên đó bốc cháy, từ trong đó vang ra những tiếng kêu gào thảm thiết.

Đầu lâu bốc cháy dữ dội, dần biến thành một hoả nhân cao lớn, hoả nhân đứng chắn trước người Chúc đoàn trưởng bảo vệ hắn.

Xoẹt một tiếng, lôi điện loé qua, Sở Quân lướt qua hoả nhân cùng Chúc đoàn trưởng trước sự ngỡ ngàng của hắn, mục tiêu của Sở Quân không phải Chúc đoàn trưởng mà là Lăng Hổ.

Sở Quân thôi động lôi đình chi lực vào nắm đấm đánh bay Lăng Hổ đi, Lăng Hổ hiện tại làm sao chịu nổi một kích từ hắn, đầu bị đánh nát bấy chết bất đắc kì tử.

Chúc đoàn trưởng quát lên:

- Ngươi..

Sở Quân ngắt lời:

- Ngươi nghĩ ta không biết rằng ngươi đang kéo dài thời gian sao? Cái hiến tế gì đó, mặc dù ta không sợ nhưng cũng sẽ không để ngươi hoàn thành.

Dứt lời, Sở Quân ngay lập tức tấn công Chúc đoàn trưởng, nhị sắc lôi điện quấn quanh nắm đấm mà giáng tới, hoả nhân cao lớn ngay lập tức đứng chắn phía trước, đánh ra một quyền đối một quyền của Sở Quân.

Lửa cùng lôi va chạm vang lên tiếng nổ ầm ĩ, Sở Quân bị phản chấn lui về sau một bước, hoả nhân bị đánh bay kéo theo Chúc đoàn trưởng đằng sau cũng ngã văng ra.

Sở Quân có chút kinh ngạc, không ngờ hoả nhân này lại có thể chống đỡ được hắn mà không hỏng, nghe âm thanh thảm thiết vang vọng bên trong hoả nhân, Sở Quân nghĩ thầm hẳn nó phải được thiêu đốt từ oán linh của vô số người, tên này thật ác độc.

Hoả nhân ngay lập tức đứng dậy tiếp tục lao vào tấn công Sở Quân, cứ như vậy đến nửa canh giờ, nó như không biết mệt mỏi, mặc cho bị Sở Quân đánh bay bao nhiêu lần vẫn có thể đứng lên tiếp tục tấn công, Chúc đoàn trưởng ở một bên điều khiển hoả nhân, sắc mặt đã tái nhợt vì mệt mỏi, hắn cười lớn, nói:

- Ngươi không cách nào thắng được nó đâu, đợi ngươi tiêu hao hết linh lực thì chính là lúc ngươi phải chết.

Sở Quân mỉm cười, nãy giờ hắn chỉ đang cảm thấy hứng thú với hoả nhân mà thôi, muốn dùng hoả nhân để thoả sức tôi luyện chiến đấu một lần, muốn phá hỏng hoả nhân này cũng không phải không thể.

Nhị sắc lôi điện có thể đánh tan oán linh bên trong hoả nhân, nhưng ngọn lửa của hoả nhân lại có thể bảo vệ oán linh khỏi nhị sắc lôi điện, mặc dù chống đỡ một đòn từ nhị sắc lôi điện sẽ làm ngọn lửa suy yếu nhưng nó sẽ ngay lập tức thiêu đốt oán linh mà cháy lại, cứ như vậy mới tạo nên cảnh tượng dây dưa không dứt vừa rồi.

Có điều Sở Quân đã nghĩ ra cách phá hoả nhân từ lâu, hắn chỉ cần kết hợp nhị sắc lôi linh lực cùng thủy linh lực là có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của hoả nhân, ngọn lửa màu xanh kia không phải lửa tầm thường nhưng thủy linh lực được thúc dục từ Hỗn Độn Thể Cực cảnh đan điền thì chỉ có hơn chứ không thể kém.

- Có thật thế không?

Sở Quân trào phúng hỏi một câu, sau đó hắn cùng một lúc thúc dục thủy linh lực và nhị sắc lôi linh lực trong cơ thể vào nắm đấm, lần này cũng là một quyền đối một quyền, có điều kết quả đã khác biệt, hoả nhân bị đánh tan mất một cánh tay khiến Chúc đoàn trưởng cũng hộc ra một ngụm máu lớn, hắn liên kết bản thân với hoả nhân, đối phương chịu thương tổn thì hắn cũng chịu thương tổn, Chúc đoàn trưởng kinh ngạc há hốc miệng.

- Ngươi, ngươi lại có Thủy linh căn? Không chỉ thế thủy linh lực làm sao sẽ mạnh như vậy? Không phải Lăng Hổ nói ngươi chủ tu thổ linh lực cùng hoả linh lực sao? Ngươi còn có cả lôi linh căn nữa? Kẻ có nhiều linh căn như ngươi làm sao có thể tu luyện ra Cực cảnh được chứ?

Thực tế người có nhiều linh căn không phải là hiếm, ngược lại còn chiếm phần đông, tuy nhiên nhiều linh căn được coi là "tạp linh căn", phổ thông tu sĩ thường có ba linh căn, có bốn linh căn trở lên thì thiên phú sẽ cực kì kém cỏi, hai linh căn thì được tính kiệt xuất, đơn nhất linh căn được coi là thiên tài, trường hợp đơn linh căn biến dị như Tiêu Lạc - cháu gái của Tiêu Chiến Vương thì chính là nhân trung chi long.

Sở Quân được thế tấn công như vũ bão, chỉ vỏn vẹn mười hơi thở thời gian đã đánh cho hoả nhân hoàn toàn tan biến, đầu lâu nứt vỡ rơi xuống, vừa chạm đất chính là vỡ thành hàng trăm mảnh nhỏ, Chúc đoàn trưởng liên tục thổ huyết, hắn suy nhược đến mức mắt trắng dã ngã lăn ra, Sở Quân cười cười quay lại nói với Chúc đoàn trưởng:

- Điều ngươi không biết còn nhiều lắm, xuống Hoàng Tuyền tự tìm câu trả lời đi.

Chúc đoàn trưởng chỉ kịp thều thào một câu:

- Bang Chủ.. sẽ trả thù.. cho ta.

Sở Quân một cước dẫm xuống, man lực bá đạo dễ dàng dẫm nát đầu Trúc Cơ hậu kì tu sĩ này, từ đầu đến cuối Sở Quân còn không thèm hỏi tên đối phương, trong mắt Sở Quân hắn đã là người chết, người chết thì không cần khai tên.

Sở Quân cúi xuống lục lấy nhẫn trữ vật của Chúc đoàn trưởng, cũng không quên bỏ qua Lăng Hổ, tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kì cùng với hai tên tu sĩ Luyện Khí cửu tầng, còn lại đều đã bị lôi kiếp đánh cháy đen, đến nhẫn trữ vật cũng hỏng.

Sở Quân nhìn lại quang cảnh, xác chết nằm la liệt, toàn bộ đều do hắn gây ra, hình ảnh trong ký ức thoáng chốc hiện lên trong đầu hắn, hắn cũng từng có một giấc mơ như vậy, chỉ là lúc ấy người chết nhiều lắm, rất rất nhiều, so với tình cảnh bây giờ thì khủng bố gấp vô số lần.

- Ta, đang dần trở thành con người như thế sao? Những lời ngươi nói lúc đó...ta bây giờ có thể hiểu.

Kể từ lúc Sở Quân sống lại, tâm tính của hắn đã thay đổi rất nhiều, hắn giết người đã không còn cảm thấy ghê tay nữa, có lẽ đứng trước quỷ môn quan thì người ta đều sẽ thay đổi.

Hoặc có lẽ, hắn đã dần thay đổi từ rất lâu rồi, chỉ là trước đó do thực lực không đủ, không có tư cách để bộc lộ ra ngoài mà thôi.

- Chỉ là.. như vậy là tốt hay xấu? Hắn nói ta tu luyện tà công, mọi người đều sẽ nghĩ ta tu luyện tà công, nhưng ta biết ta không phải.

- Hỗn Độn Thể, trời không dung ta, vì ngươi, thế nhân ác cảm ta, vì ngươi, ta ghét bỏ ngươi, nhưng không có ngươi ta không thể báo thù, không có ngươi ta không có hi vọng trở mình.

Giờ khắc này Sở Quân cảm thấy trên người mình có vô số tầng xiềng xích, hắn bị vận mệnh trói buộc, hắn biết, nhưng hắn không thể thoát khỏi nó, Hỗn Độn Thể mang đến cho hắn thù oán, nhưng hắn lại không thể không dựa dẫm vào Hỗn Độn Thể.

Đúng lúc Sở Quân dần rơi vào mê mang, trái tim hắn loé lên ánh sáng nhu hoà, ánh sáng nhu hoà đó ổn định lại tâm thần hắn, Sở Quân chỉ cảm thấy như có gáo nước mát dội lên người, tâm tình bỗng nhiên buông lỏng, bàn tay siết chặt cũng đã thả ra.

- Thôi vậy, mặc kệ số phận, ta chỉ cần tiến về phía trước, con đường nào cũng được, miễn có thể trở về.

Cơn đau ê ẩm toàn thân truyền đến, Lam Hà mắt phượng khẽ động, mê dược đã hết tác dụng, nàng tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên mặt cỏ, nàng mệt mỏi chống tay ngồi dậy, đập vào mắt nàng là bóng lưng Sở Quân, nam nhân thẳng lưng đứng đấy nhìn bầu trời, y phục rách nát đang bị gió giày xéo nhìn có chút thê lương, bóng lưng cao gầy kia trong mắt nàng một lần nữa trở lên to lớn vô cùng, nhìn thấy hắn suy tư, nhìn thấy nét cô đơn, nét buồn bã trên bóng lưng kia, nàng tâm trạng cũng không tự chủ được mà đi theo buồn bã.

Lam Hà nhìn đến thất thần, mãi một lúc lâu nàng mới tỉnh táo lại, hai tay vỗ vỗ gò má đến ửng đỏ, xấu hổ nghĩ thầm, ta sao lại có ý nghĩ như vậy về hắn chứ? Một tên đáng ghét tu luyện tà công mà thôi, ta thế nhưng là chính đạo tu sĩ.

Thành công rời ánh mắt khỏi bóng lưng Sở Quân, Lam Hà lúc này mới chú ý được dưới mặt đất nằm la liệt xác chết, hơn phân nửa đều đã cháy đen, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, tay ngọc che đi khoé miệng há hốc, ánh mắt không tự chủ được một lần nữa nhìn lên Sở Quân.

Nghe âm thanh của nàng, Sở Quân lúc này quay lại, hắn biết nàng đã tỉnh, chỉ là do đang trầm tư nên không thèm để ý nàng.

- Ngươi tỉnh rồi.

- Ừ, cảm ơn ngươi.

- Vì cái gì?

- Ngươi đã cứu ta.

Sở Quân lắc lắc đầu, thở dài đáp:

- Bọn hắn cũng nhắm vào ta, ta chỉ tự cứu bản thân mình mà thôi.

Lam Hà lúc này đứng dậy, nàng kéo lại y phục ngay ngắn, đi đến bên cạnh Sở Quân, cười nói:

- Nhưng không thể xoá đi sự thật rằng ta được ngươi cứu, cha ta luôn dạy ta có ơn phải trả, cho nên ta nhất định sẽ trả ơn ngươi.

Sở Quân mỉm cười quay sang nhìn Lam Hà, ánh mắt hắn đảo qua nàng từ đầu tới chân, nói:

- Vậy ngươi định trả ơn ta thế nào đây? Ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp a.

Lam Hà sắc mặt trở nên đỏ ửng, tay đan chéo ôm lấy vai mình, lui lại lắp bắp nói:

- Tên xấu xa này, ngươi nghĩ gì thế? Ta..ta chỉ định giúp dẫn tiến ngươi vào Vân Kiếm Tông mà thôi, ngươi..ngươi thực sự muốn ta lấy thân báo đáp?

Sở Quân vui vẻ cười, trêu chọc nói:

- Ha ha, ta đương nhiên muốn, cơ mà so với việc để ngươi lấy thân báo đáp, ta vẫn muốn được dẫn tiến vào Vân Kiếm Tông hơn.

- Ngươi..

Lam Hà tức giận đến hít thở không thông, mặc dù biết Sở Quân chỉ đang đùa giỡn nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó mất mát, có được nàng thật sự không bằng được vào Vân Kiếm Tông sao? Hừ, nam nhân không có nhãn lực.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.