Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản sát

Tiểu thuyết gốc · 2358 chữ

Sở Quân lúc này giả vờ ôm ngực đau đớn gào thét, đầu cúi xuống đất thở hổn hển, hắn tập trung cảm nhận từng tiếng bước chân đang dần tiến lại gần, ánh mắt hắn hiện lên một tia quyết liệt, tàn nhẫn.

Trong khoảnh khắc, Sở Quân ngửa đầu nhìn lên, một đường đao sắc bén hướng về phía hắn vung tới, hắn không vội phản kháng, vẫn cắn răng chờ đợi, ngay lúc mũi đao sắp đâm vào bả vai hắn, Sở Quân thẳng tắp người bật lên, tay trái chụp về phía đoản đao, không chút do dự để mặc đoản đao đâm xuyên lòng bàn tay, bàn tay bị đâm xuyên giống như không có chuyện gì tiếp tục với tới tóm chặt lấy tay đang cầm đao của Lữ Tấn.

Sở Quân lúc này nở nụ cười, gạt bỏ vẻ ngoài đau đớn trước đó:

- Bây giờ ngươi tránh thế nào?

- Ngươi..

Lữ Tấn cả kinh, hắn hô lên một tiếng, đằng sau còn muốn nói gì đó, chỉ là chưa kịp nói thì một nắm đấm như trời giáng đánh thẳng vào mặt hắn, âm thanh đùng đùng liên tục vang lên.

Sở Quân giống như một người điên liên tục giáng những cú đấm vào mặt Lữ Tấn, kì thật hắn cũng không điên, hắn đang rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giết người cũng không làm trái tim hắn lay động, hắn chỉ cần biết là hiện tại nếu mình khống giết đối phương, thì mình sẽ là người phải chết.

Cảm giác tử vong ập đến khiến Lữ Tấn tràn ngập hối hận, trong đầu hắn theo bản năng muốn nói ra cái tên Hùng bang uy hiếp Sở Quân, chỉ là đối phương liên tục tấn công không cho hắn cơ hội mở miệng, hắn không lường trước được trước mắt một Luyện Khí kì tu sĩ lại có man lực bá đạo như vậy, hắn hối hận vì quá tự tin vào tu vi và pháp bảo của mình.

Chỉ là trên đời không có thuốc chữa hối hận.

Sau một hồi tiếng vang, cảm nhận được đối phương đã không còn phản kháng, Sở Quân tiếp tục dùng hết sức giáng thêm vào đầu Lữ Tấn ba quyền, rút đoản đao ra khỏi bàn tay, đâm vào cổ Lữ Tấn, sau đó mới thở hồng hộc đứng dậy,hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây, ngộ nhỡ đối phương còn có đồng bọn.

Chỉ là đi được hai bước, Sở Quân nghĩ tới điều gì, lại quay lại xác Lữ Tấn, hắn cúi xuống tháo nhẫn trữ vật đối phương ra, đưa vào một chút linh lực, sau đó tập trung suy nghĩ nhìn vào bên trong, phương pháp xem nhẫn trữ vật này là điều cơ bản tu chân giới ai ai cũng biết.

Bên trong nhẫn trữ vật của Lữ Tấn cũng không có nhiều đồ, Sở Quân chú ý có một quyển công pháp, hai quyển võ kĩ, lại thấy những viên tinh thạch màu trắng ngà, thứ này Sở Quân từng nhìn thấy trong tay Hàn Mộng Dao, gọi là Hạ phẩm linh thạch, khoảng ba trăm viên, ngoài ra chỉ còn mấy bộ quần áo.

Sở Quân động ý niệm, lấy ra một bộ quần áo nhanh chóng mặc vào, lại nhìn một chút vết thương trên cơ thể, đã ngừng chảy máu, tình trạng này có lẽ chỉ một hai canh giờ liền khôi phục hoàn toàn, Hỗn Độn thể khí huyết hồi phục chính là khủng bố như thế.

Sở Quân do dự không biết có nên lấy thanh đoản đao kia đi không, hắn lo sợ nếu mình sử dụng thứ này sẽ dễ dàng gây thù chuốc oán, dù sao tên Lữ Tấn này vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, kẻ thù chắc chắn không ít, hơn nữa đồng bọn của hắn biết mình sử dụng thanh đao này chắc chắn sẽ truy sát.

Nghĩ ngợi một hồi Sở Quân cũng quyết định thu lấy thanh đao, dù sao không dùng cũng có thể đem bán đi, Hoàng giai Thượng phẩm pháp khí chắc chắn bán được không ít linh thạch đi.

Sở Quân lấy đá nhét đầy quần áo Lữ Tấn, lại kéo thi thể hắn xuống sông, làm như vậy đồng bọn hắn cũng phải mất kha khá thời gian mới phát hiện ra, xong xuôi, đang định quay đi, ánh mắt hắn lại bị thu hút bởi một vật thể màu đỏ nằm ở vị trí xác chết Lữ Tấn vừa mới đè lên.

Sở Quân lại gần quan sát, đồng tử hắn co rút, thứ này... yêu đan Tứ giai yêu thú? Không đúng, chỉ là sắp bước vào Tứ giai, có điều như vậy đã vô cùng đáng giá, thứ này đối với yêu thú có sức hấp dẫn vô cùng lớn, đối với nhân tộc có thể dùng để luyện đan, luyện khí, bày trận, còn đối với hắn, đây chính là tu vi.

Sở Quân cầm lấy yêu đan, đây là một món hời lớn, không ngờ Lữ Tấn một Trúc Cơ kì lại sở hữu thứ này, hắn vội vàng cất vào nhẫn trữ vật, yên lặng quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai theo dõi mới nhanh chóng rời đi.

Thú Cảnh sơn mạch, trời một lần nữa về đêm, Sở Quân chạy dọc theo bờ sông tiến về phía trước, hắn đối với nơi này hoàn toàn xa lạ, muốn thoát khỏi sơn mạch này chỉ có cách tìm thấy người hỏi đường, có điều hiện tại trời đã tối mịt, trước hết hắn cần một nơi trú ẩn nếu không muốn làm mục tiêu cho yêu thú vây công.

Chạy được một đoạn, Sở Quân dừng bước lại vì thấy phía trước có một hang động, hắn cẩn thận bước tới dò xét, Hỗn Độn chi nhãn có thể nhìn xuyên màn đêm, hắn cũng không cần phiền phức sử dụng hoả linh lực để phát sáng, vô cớ dẫn tới yêu thú thì không hay.

Sau một hồi cẩn thận dò xét, chắc chắn hang động không có gì nguy hiểm hắn mới tiến vào, bên trong hang động có bếp củi đã cháy hết, hiển nhiên có người từng tới đây, hơn nữa còn chưa lâu, nhìn tình trạng than củi có lẽ đối phương đã rời đi được vài ngày rồi.

Sở Quân còn chú ý thấy mặt đất bên cạnh bếp củi có vẽ mấy đường nguệch ngoạc, có vẻ bọn họ lúc đó đang bàn bạc về lộ trình, dựa theo nét vẽ Sở Quân có thể đại khái đoán được hướng đi của bọn họ, chẳng phải hắn đang tìm người hỏi đường sao, vừa hay gặp phải.

Tìm được một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, Sở Quân lúc này lấy ra "chiến lợi phẩm" hôm nay, hắn cầm lên ba cuốn sách, một quyển Tiên Thiên Thổ Nạp Pháp, một quyển võ kĩ Hùng Trảo và một bộ thân pháp Lưu Thủy Bộ, hắn nhìn qua một chút rồi ném cuốn Tiên Thiên Thổ Nạp Pháp với võ kĩ Hùng Trảo sang một bên.

Tiên Thiên Thổ Nạp Pháp là công pháp thổ nạp phổ thông lưu hành trong tu chân giới, tu sĩ chỉ cần bỏ ra một hạ phẩm linh thạch là có thể mua tới, công pháp này chỉ có thể tu luyện đến Tiên Thiên cảnh, thứ này không đáng giá, so với Huyền Băng quyết Hàn Mộng Dao đưa cho hắn ngày trước còn kém xa, với lại hắn Hỗn Độn thể tu luyện không cần thổ nạp pháp, trực tiếp thôn phệ linh khí là được.

Về phần võ kĩ Hùng Trảo, Sở Quân có chút xem thường, Hoàng cấp Trung phẩm võ kĩ mà thôi, còn không uy lực bằng nắm đấm của hắn, Hỗn Độn thể man lực cũng không thích hợp dùng Trảo pháp, thứ làm Sở Quân chú ý là bộ pháp quỷ dị mà Lữ Tấn thi triển trước đó.

Cầm cuốn Lưu Thủy Bộ lên xem qua một lượt, Sở Quân phát hiện ra cuốn thân pháp võ kĩ này không có trang bìa, phía sau cũng bị rách mất, đây hẳn là tàn thứ võ kĩ, mất đi trang bìa nên hắn cũng không biết tên cùng với cấp bậc bộ võ kĩ này, Lưu Thủy Bộ chỉ là tên của thức thứ nhất, nửa sau cuốn sách này còn có một thức nữa gọi là Tùy Phong Bộ, có điều phải đạt tới Tiên Thiên mới có thể học.

Lưu Thủy Bộ, bộ như lưu thủy, nhẹ nhàng, mềm mại, lưu loát, giống như thả mình trong dòng nước để tự thân du đãng, không có quy tắc, khó dự đoán, cực kì quỷ dị.

Hỗn Độn Chi Nhãn bao quát lấy từng dòng pháp quyết Lưu Thủy Bộ, Hỗn Độn thể tự chủ dẫn lấy linh khí từ trong đan điền quán thâu vào từng đường kinh mạch đối ứng pháp quyết, não hải Sở Quân giờ khắc này diễn hoá vô số lần Lưu Thủy Bộ, tất cả chỉ diễn ra vỏn vẹn một canh giờ, Sở Quân đã đem Lưu Thủy Bộ nhất thanh nhị sở nắm giữ được, Hỗn Đỗn Thể thiên phú chính là khủng bố như vậy.

Đặt xuống cuốn võ kĩ, Sở Quân cũng không lười biếng, hắn tiếp tục tu luyện, trải qua những ngày này, hắn đối với thực lực có mãnh liệt truy cầu, nếu hắn không yếu đuối thì liệu có phải rơi vào hoàn cảnh này không? Nếu hắn mạnh mẽ như Sở Du Thiên thì liệu có người dám đối với hắn nảy sinh ý đồ xấu sao?

Sở Quân không lấy ra yêu đan, bản thân tu vi hiện tại chỉ mới Luyện Khí nhị tầng hắn còn chưa dám thôn phệ thứ này, trước hết cứ thôn phệ linh khí tự nhiên để tu luyện, dù sao tốc độ đó đã tính rất nhanh.

Hôm sau, mặt trời đã lên cao, Sở Quân đánh gãy tu luyện, hắn mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, một đêm tu luyện không ngủ nhưng tinh thần Sở Quân lúc này không có một chút nào mệt mỏi, ngược lại tinh thần hắn đang rất thoải mái, chỉ trong một đêm hắn đã vượt qua hai tiểu cảnh giới đạt tới Luyện Khí tứ tầng, hắn có thể cảm nhận được lực lượng dâng trào trong cơ thể, so với hôm qua đã mạnh hơn mấy phần.

Sở Quân theo thói quen đứng dậy duỗi thẳng lưng, hắn bước ra ngoài hang động, tìm đến bờ sông uống một ngụm nước, đã hơn một tuần không ăn uống gì làm hắn cảm thấy đói bụng, hắn còn chưa đến giai đoạn ích cốc, nhu cầu ăn uống vẫn phải có.

Dùng tay xốc lên một ngụm nước lớn uống vào, lại lấy nước rửa trôi bụi bặm trên khuôn mặt, lúc này Sở Quân lộ ra đặc biệt anh tuấn, do in vết linh hồn mà ngoại hình hắn lớn lên giống hệt với kiếp trước vốn đã khá đẹp trai, trải qua Hỗn Độn thể thuế biến, vẻ đẹp đó lại trở lên càng hoàn mĩ hơn, lại thêm những gì xảy đến những ngày qua, Sở Quân trên khuôn mặt đã không còn dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối, thay vào đó là nét kiên nghị, trưởng thành.

Đang dùng nước gột rửa qua chân tay, Sở Quân chợt cảm nhận được một tia nguy hiểm, Lưu Thủy Bộ lấy một góc uốn lượn nhẹ nhàng tránh đi đòn tấn công ập đến từ phía sau.

Hắn khẽ nhíu mày nhìn lại, đối phương là một đầu yêu thú, hắn đối với yêu thú cũng là tương đối hiểu biết, trước đó tại Sở gia hắn cũng hay tìm tòi đọc qua nhiều cuốn sách về tu chân giới, trong đó có không ít kiến thức về yêu thú, do đó hắn một chút liền nhận ra chủng loại lẫn cấp bậc yêu thú trước mắt, một đầu tam giai sơ kì Tử Giác Ngưu.

Đối mặt cấp bậc này yêu thú, Sở Quân không hề lo ngại, yêu thú thường có sức lực lớn hơn phổ thông tu sĩ đồng giai, có nghĩa con Tử Giác Ngưu này đòn tấn công uy lực còn mạnh hơn Lữ Tấn, tuy nhiên nó là yêu thú, phương diện tư duy giai đoạn hiện tại chưa thể bằng nhân loại, chiến đấu với nó đơn giản hơn so với Lữ Tấn nhiều, lại nói Sở Quân cũng không tính là tu sĩ phổ thông.

Tử Giác Ngưu tấn công thất bại liền tỏ ra tức giận, tứ chi giậm nát mặt đất bên dưới, một lần nữa lao tới tấn công Sở Quân, không hiểu sao một loài yêu thú thiên tính ôn hoà như nó lại đối với nhân loại trước mặt sinh ra cực kì chán ghét, bản năng thôi thúc nó phải diệt trừ bằng được đối phương.

Thấy đầu Tử Giác Ngưu đỏ mắt lao như điên về phía mình, Sở Quân sử dụng Lưu Thủy Bộ một lần nữa nhẹ nhàng tránh đi công kích, lướt sang bên cạnh Tử Giác Ngưu, lật tay lấy ra đoản đao chém một đường sắc ngọt qua yết hầu nó, Tử Giác Ngưu gầm to một tiếng đau đớn, cước bộ lảo đảo vài cái liền ngã xuống, cặp mắt đỏ lừ vẫn oán giận trừng Sở Quân, sinh cơ dần tắt.

Sở Quân cũng không có tâm tình thương hại đối phương, dù sao đối phương là chủ động tấn công hắn, vả lại hắn còn đang rất đói a, hắn từ trong sách biết được thịt Tử Giác Ngưu đem đi chế biến ăn rất ngon, vừa nghĩ đến là cơn đói lại dâng lên, Sở Quân kéo xác Tử Giác Ngưu vào sơn động, chuẩn bị mổ thịt.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.