Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn bệnh lạ-Phế Vật

Tiểu thuyết gốc · 2261 chữ

Trời tờ mờ sáng, một buổi sớm mùa Đông, nhìn bầu trời qua cửa sổ vẫn còn xám xịt, gió lạnh len qua khe cửa sổ thổi vào trong phòng, lật tung vài trang sách trên mặt bàn.

Sở Quân gấp cuốn sách lại, với tay đóng kín cửa sổ. Hắn lại ngồi ngay ngắn trước bàn, lấy chiếc điện thoại đời cũ ra, nhìn thời gian trên điện thoại, hắn thở dài, rồi lại tắt máy, đi vào phòng tắm.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, bên ngoài còn chưa thấy bóng dáng người qua lại, Sở Quân mở cửa, bước ra ngoài với bộ đồ thể thao mùa đông, như thường lệ, hắn sẽ chạy bộ vài vòng quanh khu dân cư nhỏ này.

Tính toán cũng mười năm rồi, hắn đã bắt đầu rèn luyện cơ thể kể từ cái ngày Diệp lão nói cho hắn phương pháp chữa bệnh, thế nhưng mọi nỗ lực hắn bỏ ra chỉ như muối bỏ biển, hắn vẫn luôn là một cái phế vật yếu đuối trong mắt mọi người.

Sở Quân sinh ra đã trong trạng thái cực kì suy yếu, thân mẫu cũng ra đi ngay sau khi hạ sinh hắn, dù nhìn ngoại hình của hắn sẽ chẳng ai nói hắn yếu đuối, ngược lại thân hình còn có chút giống các soái ca đẹp mã trên mạng xã hội, nhưng kì lạ là hắn chẳng thể sử dụng ra hết sức lực trong những khối cơ bắp của mình, việc người khác phải dùng sức một thì hắn phải bỏ ra nỗ lực gấp bội.

Gia cảnh nhà hắn vốn có chút khá giả nhưng cha hắn vì chạy vạy khắp nơi tìm thuốc chữa cho hắn mà trở nên túng thiếu, chỉ là những thứ thuốc đó cũng chẳng đem lại hiệu quả gì.

Cho đến mười năm trước, cha đưa hắn đến ngôi miếu trong khu phố để tế bái, đấy cũng là lần đầu hắn gặp Diệp lão, hắn còn nhớ, Diệp lão đã nhìn hắn thật lâu, cuối cùng nói hắn hãy rèn luyện cơ thể mười năm, sau mười năm Diệp lão sẽ chữa bệnh giúp hắn.

Tuy khu phố này không lớn nhưng Sở Quân thường cũng chỉ chạy được hai, ba vòng, cơ thể hắn còn xa mới đạt đến cực hạn nhưng tinh thần lại cảm giác vô cùng mệt mỏi, ý chí của hắn trèo chống, điều khiển cơ thể hoàn thành vòng chạy cuối cùng, điểm dừng chân cũng là ngôi miếu cũ kĩ.

Sở Quân ngồi nghỉ trên bậc thang đá ngoài cửa miếu, hắn nhìn lại ngôi miếu, thật kì lạ, dường như khi đến đây, hắn cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, bao nhiêu mệt mỏi trước đó như được một dòng nước ấm gột rửa đến không còn.

Hắn nghĩ thầm: "ngôi miếu này thật không tầm thường".

Hắn nhớ ông nội từng kể rằng, trước đây khi khu phố này vẫn chỉ là một ngôi làng nhỏ thì cái miếu này đã tồn tại, người dân di cư dựng làng quanh miếu để được phù hộ bình an.

Cái miếu này không có tên, tượng thờ bên trong cũng rất lạ, chẳng giống vị thần linh nào trong sách cả, lúc đầu người ta chỉ nghĩ có thể đây là miếu thờ tổ tiên do một vị phú hào nào đó xây lên.

Nhưng đến khi lãnh đạo khu phố định phá hủy ngôi miếu để xây dựng công trình khác thì lại xảy ra rất nhiều biến cố, nhiều lần muốn phá đi đều không thành công, thậm chí muốn tu sửa đều không được, từ đó mọi người cũng hiểu được ngôi miếu này không tầm thường, lâu dần chẳng còn ai đánh chủ ý gì lên nó.

Sở Quân đang ngồi trầm tư, bỗng nhiên có ánh sáng chiếu lên bậc đá trước mặt, hắn quay ra sau nhìn, thấy một bóng người gầy gộc, lưng hơi cúi, một tay cầm chổi, tay còn lại cầm chiếc đèn pin chiếu về bậc thềm phía trước.

- Diệp lão, người dậy thật sớm.

Sở Quân cũng không biết tên đầy đủ của Diệp lão, người chỉ nói người họ Diệp. Lão sống trong một căn nhà nhỏ tồi tàn cách miếu không xa, hằng ngày chỉ nuôi gà, chăm rau, đến sáng lại ra miếu quét dọn.

Sở Quân biết lão lâu rồi, nhưng vẫn chưa từng thấy thân nhân nào của lão, hắn thường xuyên qua bầu bạn với Diệp lão, lâu ngày, hắn đã coi lão như người thân của mình.

- Tiểu tử ngươi còn nói được, chẳng phải ngươi đang ngồi đây sao.

- Ta cũng vừa mới qua đây thôi, để ta giúp lão một tay.

Sở Quân quay lưng đi thẳng vào trong miếu, không để ý được đằng sau Diệp lão đang nhìn hắn thật sâu, như là đang quan sát tận sâu bên trong linh hồn của hắn vậy, hắn chỉ thoáng có cảm giác lạnh sống lưng, thầm nghĩ kì lạ, ta đã kéo khoá áo kín cổ rồi mà nhỉ?

Sở Quân cầm chổi lau, cánh tay khua múa, thoáng chốc đã quét dọn sạch sẽ cả bức tượng, nhìn đi nhìn lại hắn cũng chẳng thấy bức tượng này có gì đặc biệt, không oai hùng lẫm nhiên, cũng chẳng giống hiền nhân uyên bác, càng nhìn càng thấy giống một người bình phàm, thậm chí hắn còn cảm thấy quen mắt như là đã gặp ở đâu đó rồi.

Sở Quân quay sang hỏi Diệp Lão đang đứng bên cạnh:

- Diệp lão, lão nói trên thế giới này có thần tiên hay không?

Diệp lão không nhìn hắn, tay vẫn đưa chổi quét, một lúc lâu sau mới trả lời:

- Thế giới này hiện tại không tồn tại Thần Tiên.

- Vậy quá khứ có sao?

Sở Quân bắt đầu cảm thấy chủ đề này thú vị, mấy người già cả như Diệp lão đa phần đều tin vào Thần Tiên a.

- Quá khứ cũng không có.

Diệp lão trả lời, lúc này lão đã ngừng quét dọn.

Sở Quân ngồi xuống cạnh lão, hỏi tiếp:

- Vậy chẳng phải là không có Thần Tiên, như thế người ta lập đền, miếu để thờ những thứ không tồn tại a, vậy sao lão vẫn kiên trì mỗi ngày đến đây quét dọn.

- Ta cũng không nói là Thần Tiên không tồn tại, chỉ là thế giới này không có mà thôi.

Sở Quân nghe cảm thấy thật hồ đồ rồi, Diệp lão già rồi nên lẩn thẩn chăng.

Diệp lão không nhìn Sở Quân, nói ra:

- Ta biết tiểu tử ngươi nghĩ gì trong đầu, ta còn chưa già đến mức lẩm cẩm a, có những chuyện, sau này tự nhiên ngươi sẽ biết.

Nghe lão nói vậy, Sở Quân cũng không nói tiếp câu chuyện. Hắn chuyển chủ đề, cũng là vấn đề hắn quan tâm nhất

- Diệp lão, ta rèn luyện cơ thể cũng gần mười năm rồi, cơ thể cũng khôi ngô ra không ít, mà sức lực lại chẳng thêm ra được thêm bao nhiêu, có chăng chỉ là không còn cảm thấy đau nhức như ngày đó. Thời hạn mười năm người nói cũng tới rồi, người thực sự có cách giúp ta chữa khỏi bệnh chứ.

Diệp lão nhìn hắn gật đầu nói

- Ta đương nhiên không lừa ngươi. Chọn ngày không bằng gặp ngày, ta xem thời gian cũng không sai biệt lắm, vậy thì hôm nay luôn đi. Ngươi về nghỉ ngơi cho tốt, cũng không cần quá lưu ý, cứ sinh hoạt bình thường là được.

Sở Quân có chút ngoài ý muốn, hôm nay sao? Hôm nay hắn cũng có chuyện quan trọng cần giải quyết, sẽ không trùng thời gian chứ?

- Diệp lão, ta hôm nay quả thật có chuyện quan trọng, chuyện chữa trị cho ta, có thể rời đến hôm sau được không? Dù sao ngài muốn chữa cũng cần chuẩn bị thuốc thang a.

- Chữa cho ngươi cũng không phải dùng thuốc là được. Ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi, còn nữa, chuyện nam nữ cũng không phải một bên cưỡng cầu là được. Người trẻ tuổi, chỉ cần có thể buông bỏ sẽ thấy được bầu trời rộng lớn hơn.

- Người.. Sao người lại biết chuyện của ta

Sở Quân triệt để phục rồi, người già có ánh mắt thật tinh a

- Được rồi, về đi

Diệp lão phất tay đuổi

- Vậy ta về đây, người nghỉ ngơi a.

Diệp lão nhìn bóng lưng Sở Quân dần khuất đi, ánh mắt như phát hiện được bảo bối.

- Tính toán thời gian, cũng đến lúc đưa chúng đi rồi!

Khách sạn Thiên Hào, đây là nơi ăn chơi khá có tiếng ở khu trung tâm thành phố.

Sở Quân mặc bộ vest mà hắn cho là "đàn ông" nhất trong tủ đồ của mình, bây giờ hắn đang lo lắng đứng ngồi không yên ở khuân viên trước khách sạn.

- Tiểu Quân ngươi ngồi xuống có được không? Đi đi lại lại làm ta nóng mắt.

Người vừa lên tiếng là Lâm Vũ, bạn thân nối khố của Sở Quân, có thể nói là thân đến mức trên mông hắn có bao nhiêu nốt ruồi tên Lâm Vũ kia cũng biết được.

- Tại sao lại không cho ta vào chứ, không phải nói ta là bạn trai của Nguyệt nhi sao?

- Câu này ngươi nói đi nói lại mấy lần rồi đấy, còn không phải do tên Chu Thiên Hào kia làm trò? Hắn đây là muốn ngươi mất mặt.

- Đây.. ta phải gọi điện thoại cho Nguyệt nhi, hôm nay ta phải gặp được cô ấy.

Lâm Vũ vừa chán nản vừa thương cảm nhìn Sở Quân, tên ngốc này còn không hiểu sao, ngươi dây dưa huyên náo ở đây lâu như thế, người phụ nữ Cổ Nguyệt kia làm gì có chuyện không biết chứ, đã không ra mặt tức là cũng muốn làm khó ngươi.

Lúc này có hai bóng người tiến lại gần, vừa đi vừa cười hả hê như đang chứng kiến chuyện gì cực kì vui vẻ. Kẻ đi đầu đến trước mặt Sở Quân, nói với giọng điệu giễu cợt:

- Đây không phải Sở phế vật sao? Ngươi không đến mừng tiệc sinh nhật bạn gái mình còn đứng đây làm gì? a...ta thật vô ý, ngươi bây giờ đâu còn là bạn trai của Nguyệt nhi nữa.

Lúc này, kẻ đứng đằng sau cũng phụ hoạ theo:

- Chu thiếu gia, người đây là quên rồi sao, quy định của khách sạn Thiên Hào chúng ta là không cho những kẻ khố rách áo ôm đến quấy rối, gây ô nhiễm bầu không khí khách sạn. Có lẽ nhân viên hơi sơ ý, tưởng nhầm ai kia đến ăn chực.

- Hazz, việc này cũng không thể trách nhân viên được, ai nói trên người hắn lại toả ra cái mùi hôi của kẻ nghèo hèn chứ, dù có mặc vest, xịt nước hoa cũng không hết được mùi.

Đến đây Lâm Vũ không nghe được tiếp nữa rồi, hắn sắn tay áo lên muốn đánh cho hai tên khốn này một trận.

Còn ai vào đây nữa, hai tên đáng ghét này chính là Chu Thiên Hào thiếu gia phú nhị đại và con chó theo đuôi của hắn Từ Sơn.

Hai tên kia thấy Lẫm Vũ hùng hổ đứng dậy, bọn hắn nét mặt khó coi lùi về sau, tên Lẫm Vũ này mà  động thủ thì bọn hắn chẳng có quả ngon để ăn đâu, phải biết tên này được mọi người gọi là đại ma vương đấy!

Lâm Vũ chơi thân với Sở Quân từ nhỏ, Sở Quân lại yếu đuối hay bị bắt nạt, tên Lâm Vũ này luôn đứng ra bảo vệ cho Sở Quân, mười năm nay cũng là hắn chỉ dạy Sở Quân rèn luyện cơ thể.

Sở dĩ mang danh đại ma vương, cũng không phải do hắn làm chuyện thương thiên hại lí gì, chỉ là trong trường có mấy tên "ma vương" ra vẻ côn đồ bị hắn dạy dỗ một trận tơi bời, mấy tên "ma vương" này liền xưng hắn là "đại ma vương".

Từ Sơn ngoài mạnh trong yếu cắn răng quát:

- Ngươi...ngươi đây là muốn làm gì? Nơi này là địa bàn của Chu thiếu gia, không phải chỗ tên côn đồ nhà người làm càn. Ta..ta chỉ cần hô một câu là có người đến tống cổ ngươi ra ngoài đấy.

- Hừ, vậy ngươi hô thử, ta xem người của ngươi đến trước hay ta cho bọn ngươi ra bã trước.

Đúng lúc này từ bên cạnh xuất hiện một giọng nói thiếu nữ lạnh lùng

- Các ngươi lúc nào cũng gây chuyện chưa thấy chán sao, ngay cả trong tiệc sinh nhật của ta cũng gây chuyện phiền phức, là muốn ta ném mặt mũi đi sao? Chu Thiêm Hào, ngươi bớt gây chuyện lại cho ta, đừng tưởng nơi này là khách sạn của ngươi thì ta sẽ cho ngươi mặt mũi.

Nói xong nàng lườm Chu Thiên Hào một cái cảnh cáo, rồi nhìn về phía Sở Quân nói tiếp

- Chuyện của ta và ngươi ta đã nói hết, ta không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này, mong ngươi đừng tiếp tục làm phiền ta, ta hoan nghênh ngươi đến dự tiệc với tư cách là một người bạn.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.