Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26

Tiểu thuyết gốc · 1610 chữ

“XÔNG LÊN!!!”

Tiếng hét vang dội từ phía ngoài cổng thành, quân nhà Trần ồ ạt xông lên, hướng về phía Cổ thành. Dưới sự dẫn đầu của Chiêu Minh Vương, cho dù số lượng quân ít hơn hẳn so với đám người Nguyên đang run rẩy phía bên trong thành.

“Các ngươi đứng dậy cho ta. Nắm chặt vũ khí. Chẳng có gì đáng sợ cả.”

Đại Mã túm lấy cổ áo của tên lính bên cạnh, hét thẳng vào mặt tên lính ấy, như muốn dằn mặt những tên còn lại đang rụt rè, tây chân như hóa đá.

“Cả bốn các ngươi nữa. Các ngươi là Tứ đại hộ pháp của ta, một địch trăm người chẳng ăn thua, vì sao phải chùn bước trước đám người hạ đẳng kia.”

Trạng thái lúc này của đám người Nguyên chỉ gói gọn trong hai chữ “sợ sệt”, sợ vì khí thế của đoàn quân nhà Trần do Chiêu Minh Vương dẫn đầu đang hùng hục xông thẳng về phía mình, sợ vì cả đám người ấy vẫn đang choáng váng sau hàng loạt tiếng nổ lớn.

Điều đáng nói hơn nữa, bọn chúng bị cái trò “quái dị” của Đông hù cho thần hồn điên đảo. Không điên đảo sao được khi tận mắt chứng kiến “sức mạnh của ông trời” giáng xuống đầu mình như vậy.

Tiếng hét lớn ấy của Đại Mã cũng chẳng giúp đám người Nguyên ấy lấy lại sự tự tin có thể nói là thái quá lúc nãy. Đội quân nhà Trần càng tiến đến gần, đám người ấy càng tỏ ra sợ hãi.

Và với thái độ đó, chẳng có gì khó hiểu khi Chiêu Minh Vương vừa tiến đến cổng thành, bên trong chẳng khác đám ong vỡ tổ, bọn chúng đạp lên nhau để có thể tìm cho mình một cơ hội trốn thoát, vũ khí, quần áo thậm chí cả những người đồng hương bị bọn chúng để lại Cổ thành.

Hơn phân nửa số quân nằm lại Cổ thành, đám còn lại “cong chân” lên mà chạy, Đại Mã cùng Chu Tước và Huyền Vũ bị bắt sống. Bạch Hổ thì bị Đông cho “lên đường” bằng một nhát kiếm. Còn Thanh Long, hắn trốn chui trốn lủi trong đám tàn quân, trốn thoát khỏi Cổ thành.

Chiến thắng đến chóng vánh, nguyên cả một đại quân đóng ở Cổ thành bị quân nhà Trần quét sạch trong chưa tới nửa canh giờ. Đại Mã cùng hai thuộc hạ của mình bị bắt sống cùng với đó là cả trăm tù binh, không kịp chạy trốn.

“Các ngươi nói đi, tại sao lại đến nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì? Các ngươi thực chất đang có âm mưu gì?”

Chiêu Minh Vương trói đám tù binh của mình giữa trời trưa nắng, tra khảo từng tên từng tên, bắt đầu là Đại Mã. Tên cầm đầu mặc dù đã bị trói lại, chẳng khác nào “cá nằm trên thớt” nhưng hắn vẫn tỏ thái độ chống đối, mặc cho Chiêu Minh Vương có hỏi gì, hắn vẫn đưa ánh mắt giương giương tự đắc, vẫn tự cho mình là thượng đẳng.

“Ngươi là gì mà ta phải trả lời ngươi. Ngươi muốn thì cứ giết ta đi, không cần nhất thiết phải dài dòng như vậy.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ giết ngươi một cách dễ dàng như vậy hay sao? Ngươi bắt cóc con gái ta, giờ bảo ta cho ngươi chết một cách dễ dàng hay sao?”

“Chiêu Minh đại vương, ngài tới đây mà xem.”

Từ xa xa, Nam đang đứng trước một căn nhà lụp xụp. Nhìn bề ngoài, đây chẳng khác những căn nhà ở xung quanh là mấy. Nhưng nó lại nằm ở vị trí hết sức đặc biệt, nằm ngay trung tâm của Cổ thành, ở đây còn nóng một cách kì lạ. Chính điều đó đã thu hút sự chú ý của Đông và Nam.

Đông tiến vào trước, cảnh tượng trước mắt anh trông không có gì đặc biệt. Xem xét xung quanh một lượt, càng đi vào trong, anh càng cảm thấy nơi này càng hơn, khói bốc lên nghi ngút từ phía dưới nền nhà. Dò la một hồi, anh tìm thấy cánh cửa bí mật nằm ngay phía dưới chiếc giường bằng gỗ đã cũ.

Đông và Nam từng bước, từng bước, từ từ xuống căn hầm bí mật này. Dưới hầm dường như là một thế giới hoàn toàn khác, nó khiến anh phải kinh ngạc về mức độ rộng lớn và hoành tráng. Nói không ngoa khi dưới căn nhà ngỡ như lụp xụp ở trên thì phía dưới này chẳng khác nào là một thế giới hoàn toàn khác.

“Nam, cậu lên mời Chiêu Minh Vương xuống dưới này xem chúng ta tìm được gì.”

Chiêu Minh Vương cùng đám người Đại Hình Bộ từng người từng người bước xuống căn hầm. Ai nấy đều ngạc nhiên trước những gì trước mắt mình. Và cái nóng đang bao trùm lấy họ là từ chính những lò rèn vẫn còn đang rực lửa ở một góc của căn hầm.

Nếu như tầng đầu tiên của căn hầm chất đầy những cái rương gỗ với mọi kích thước lớn nhỏ khác nhau thì tầng thứ hai lại là nơi đặt những lò rèn, lò nung. Và tầng cuối cùng, cũng là tầng rộng nhất của căn hầm khi nó dường như được xây dựng để có thể làm chỗ ở cho một lượng lớn nhân công làm việc tại đây.

“Bọn chúng đang làm gì ở đây vậy?” - Chiêu Minh Vương đang ở tầng thứ hai, trông thấy những cảnh tượng trước mắt cũng tỏ ra kinh ngạc.

“Thần đã xem xung quanh một lần, dường như bọn chúng đang đúc một thứ gì đó. Và ở phía trên kia, chính là thứ mà bọn chúng đang đúc. Mời ngài lên xem.” - Đông từ tầng thứ ba, bước lên.

Trong những cái rương lớn nhỏ ấy, Chiêu Minh Vương phát hiện ra một lượng lớn đồng xu giả đang được cất giấu. Đem so sánh với những đồng xu mà Đại Hình Bộ phát hiện trong suốt những ngày vừa qua, thì có thể chắc chắn, tiền giả được đưa vào thành Thăng Long là được đúc từ đây.

Phát hiện lớn này cũng chứng tỏ người đứng sau vụ án tiền giả không ai khác chính là Đại Mã và triều đình phương Bắc. Những cái rương được đặt ngay ngắn trước mắt Đại Mã, trời mỗi lúc một nắng hơn khiến Chiêu Minh Vương cũng không giữ nổi bình tình.

“Ngươi mau nói đi, ngươi có mục đích gì?” - Chiêu Minh Vương bước tới, nắm lấy cổ áo của Đại Mã, hét thẳng vào mặt hắn.

“Vì Đại Nguyên” - Đại Mã nở nụ cười mỉa mai về phía Chiêu Minh Vương.

Vừa dứt câu, Chiêu Minh Vương ném hắn xuống đất, tay rút thanh kiếm, kê vào cổ của hắn. Đại Mã từ trước giờ vẫn như vậy, thái độ của hắn càng lúc càng kênh kiệu hơn.

“Nhưng, ta sẽ nói cho ngài một bất ngờ.” - Đại Mã nhìn thấy sự nổi nóng ấy của Chiêu Minh Vương mà càng cảm thấy đắc ý.

“Ngươi….”

Chiêu Minh Vương vung kiếm lên thì từ trên tường thành, hơn chục tên lính bắn tên về phía ngài. Đông nhanh trí, lao tới, kéo Chiêu Minh Vương vào chỗ an toàn. Tên vẫn tiếp tục bắn về những người ở dưới, lúc này, hai tên mặc áo đen xuất hiện, chạy đến giải cứu cho Đại Mã và đám tùy tùng của hắn. Nhưng vừa lúc dây thừng được nới lỏng thì quân nhà Trần đã bắn tên đáp trả đám lính phía trên tường thành.

“Đại Mã, cứu tôi với.” - Chu Tước và Huyền Vũ trông thấy Đại Mã được cứu nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ cứu mình nên hét lớn cầu cứu.

Còn tên Đại Mã ấy, mặc cho đám thuộc hạ có kêu gào như thế nào giữa cơn mưa tiễn thì hắn vẫn không hề quay đầu lại, vẫn tiếp tục chạy về phía trước và không quên nói những lời sau cùng với đám thuộc hạ của mình.

“Giết hết bọn chúng. Không chừa đường sống cho bất kì một tên nào cho dù đó có tứ đại hộ pháp.”

Nói xong hắn quay lưng bỏ chạy để lại đám thuộc hạ đang kêu gào thảm thiết khi tính mạng đang bị đe dọa. Nhưng đó cũng là lúc, quân nhà Trần cũng đã giải quyết xong đám lính bắn tên phía trên tưởng thành. Đại Mã cũng nhân cơ hội ấy mà cao chạy xa bay.

“Nam, đưa ta cung tên. Không thể để hắn chạy trốn một cách dễ dàng như vậy được.”

Đông giương cung tên, bắn về phía Đại Mã đang chạy, cung tên găm thẳng vào lưng của tên hèn nhát đó khiến hắn ngã xuống đát. Và lúc này, chiếc mặt nạ trên mặt hắn rơi xuống, một thoáng hắn bất cẩn đã vô tình làm bại lộ thân phận thật của chính mình.

“Đại ca. Tại sao lại là huynh ấy?” - Đinh Vũ đứng từ xa trông thấy, thốt lên.

Trước mặt Đinh Vũ lúc này là gương mặt của người đại ca hiền lành, thật thà của mình - Đinh Thiên, người mà anh luôn kính trọng trong cả phủ Đinh gia. Sự thật đằng sau là gì? Tại sao Đinh Thiên lại là Đại Mã?

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007

Truyện Đại Trần Ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.