Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Tiểu thuyết gốc · 5059 chữ

Nhìn ngắm những con đường quanh co của thành Thăng Long trên chiếc xe ngựa được cấp riêng cho mình, Đông thẩn thờ nhìn trời nhìn đất nhìn mây, lòng rối bời chất chứa nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Từ rất lâu rồi, kể từ cái ngày Tuyết An rời xa anh, anh mới lại có cảm giác này. Và không biết từ bao giờ, chiếc xe ngựa ấy đã đưa Đông, Nam và A Tiêu đến trước cửa Đại Hình Bộ.

Một “nha môn” hoang sơ, khắp nơi đều là bụi bẩn ngỡ như một căn miếu hoang hàng trăm năm nay chưa ai ghé tới. Khắp nơi trong Đại Hình Bộ là cảnh ngổn ngang chưa được dọn dẹp sau cuộc đổ bộ vào thành Thăng Long. Chiếc trống ở phía ngoài thì lủng lỗ chỗ. Cửa chính thì không cần phải bàn, không còn từ nào để chê vì nó quá tồi tệ với vị thế là nơi sắp tới sẽ mang những án oan ra ánh sáng.

“Đây có phải chỗ cho người ở không vậy? Khắp nơi toàn bụi bẩn. Cố tình làm khó chúng ta hay sao vậy” - Nam đi dạo một vòng với vẻ mặt khó chịu.

Phủ Đại Hình Bộ rộng chưa bằng hậu viện của Phủ Phạm Ngũ Lão, có 3 gian với cả thảy gần chục căn phòng lớn nhỏ. Bước vào bên trong cửa chính là một khoảng sân rộng hình vuông, hai bên là hai gian phòng Đông và Tây. Chính diện là một căn phòng rộng nhất của phủ này.

“Chỗ đó sẽ là nơi xử án của chúng ta” - Đông đưa tay chi về căn phòng rộng nhất đó và nói.

“Vậy chúng ta phải làm sao với đống ngổn ngang này bây giờ Đông đại ca?” - A Tiêu thở hổn hển sau khi đi dạo một vòng phủ.

“Dọn dẹp thôi chứ chúng ta làm được gì bây giờ. Đây là nơi mà nhà vua ban cho chúng ta, chúng ta không làm tức là kháng chỉ. Là bay đầu đó” - Nam từ phía bên trong vọng ra tiếng nói.

“Đúng. Chúng ra bắt đầu ngay thôi” - Đông vỗ tay tán đồng với ý kiến của Nam.

Ba người bắt đầu hì hục dọn dẹp chỉnh trang lại phủ Đại Hình Bộ. Khối lượng công việc khá nhiều nên không thể làm trong một sớm một chiều được.

“Chúng ta dọn dẹp căn phòng phía sau trước. Chỗ đó sẽ là chỗ chúng ta qua đêm vì không thể lãng phí quá nhiều thời gian được. Thời gian tới chúng ta sẽ ở đây”

Nam và A Tiêu gật gù nghe theo sự sắp xếp của Đông. Cả ba cũng bắt tay dọn dẹp từ phía hậu viện trước. Phía sau có 5 căn phòng được xây dựng thành một hình ngũ giác. Đông chỉnh trang nó thành phòng bếp, phòng kho chứa vật tư, nhà tắm, nhà nghỉ của quan binh trong phủ và căn phòng nhỏ nhất là phòng để các tài liệu liên quan đến công việc sau này.

Phía trước cũng có năm căn phòng với căn phòng to nhất để xử án, và bốn căn phòng chia đều cho hai bên. Đông phá cánh cửa phòng to nhất, làm cho nó thông thoáng để tiện bề xử án. Hai căn phòng phía Đông là thư phòng của Đông và phòng của Nam, A Tiêu. Còn hai căn phòng đối diện sẽ là phòng dùng để khám nghiệm tử thi và phòng giam tạm thời của tội phạm trước khi giao cho Hình bộ xử lí.

“Bản thiết kế” đã được lên xong, cả ba bắt tay nhau dọn dẹp từ phía sau hậu viện, dọn dẹp căn phòng để cả ba có chỗ nghỉ ngơi.

“Có cần giúp đỡ một tay không. Chỗ này cũng không tệ đâu” - Từ phía ngoài cổng phủ, tiếng của Phạm Ngũ Lão đã vọng vào bên trong.

“Phạm huynh, sao huynh lại đến đây. Anh Di tỉnh rồi à?” - Đông vừa nghe tiếng Phạm Ngũ Lão đã vội chạy từ phía hậu viện.

“Tỉnh rồi, cô nương ấy tỉnh rồi. Đang nghỉ ngơi ở phủ của ta. Các đệ cứ yên tâm”

Đông tính chạy về thăm Anh Di nhưng bị Phạm Ngũ Lão ngăn lại.

“Đệ đừng nên về thăm cô nương ấy vào lúc này đâu. Để cô nương ấy có thời gian để bình tĩnh trở lại. Giờ đệ về, cô nương ấy lại kích động rồi ngất xỉu nữa thì phải làm sao” - Phạm Ngũ Lão giữ Đông lại và trấn an anh.

“Huynh nói cũng đúng. Tạm thời đệ cứ ở lại đây đã. Khi nào xong công việc ở đây, đệ về thăm cô nương ấy cũng chưa muộn” - Đông gật gù, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.

“Chỗ này cũng không tệ nhưng cần chỉnh trang kha khá đấy. Ta sẽ cho người đến giúp các đệ. Chứ ba người các đệ dọn dẹp chỗ này xong chắc cũng tới Trung Thu mất.” - Phạm Ngũ Lão vừa cười vừa đi một vòng phủ.

Không lâu sau, hơn chục người của phủ Phạm Ngũ Lão cũng đã tới phủ Đại Hình Bộ giúp đỡ ba người dọn dẹp phủ của họ. Chưa đầy nửa ngày, phía sau hậu viện đã dọn dẹp đâu vào đó. Đồ dùng cho mỗi căn phòng cũng đã được bày trí đâu vào đó.

“Phạm huynh, đệ có thể nhờ huynh một chuyện được không?” - Đông thỏ thẻ vào tai Phạm Ngũ Lão.

“Đệ nói đi”

“Huynh có thể ghé phủ, mang giúp đệ cái giường qua đây được không. giường ở đây cứng quá, ta ngủ không quen” - Đông chậm rãi

“Được chứ, đệ chờ ta nhé. Lát ta bảo người mang sang cho đệ” - Gật gật vài cái, Phạm Ngũ Lão đáp lời Đông.

“Phạm huynh, cả hai người bọn ta nữa” - Nam và A Tiêu đang xới đất làm một mảnh vườn nhỏ cho phủ nghe thấy vậy cũng lên tiếng.

“Được, được. Ta mang luôn cho hai đệ nữa.” - Phạm Ngũ Lão cười, lớn tiếng về phía Nam và A Tiêu.

Nói tới đây, Phạm Ngũ Lão chào tạm biệt vì bản thân có việc bên phủ Chiêu Minh nên chỉ ghé sang đây một lát. Ngài nhanh chóng lên ngựa phi về phía phủ Chiêu Minh. Quay qua quay lại thì mặt trời cũng đã lên cao, lượng công việc lúc này cũng tạm ổn, cả đám người của Đông nghỉ ngơi trong căn phòng lớn nhất của phủ. Phía trước còn rất nhiều việc để làm, trong đầu anh cũng tạm vơi đi sự lo lắng với tình trạng của Anh Di hiện nay.

“Có Phan đại nhân ở đây không?” - Đang nghỉ ngơi thì ở đâu vọng vào một tiếng gọi lớn.

Đông đứng dậy, hướng mắt về phía cổng phủ. Ở đó, một ông lão, ăn mặc tươm tất, nom trông như nhà quyền quý đang đứng phía trước cổng phủ. Phía sau ông lão là hơn chục con người đang vác trên vai cả đống thứ.

“Xin hỏi lão đây kiếm tại hạ có điều chi không ạ?” - Đông bước đến, ân cần lễ phép chào ông lão.

“Ngài đừng hành lễ như vậy. Lão đây tên Phúc, quản gia của phủ Chiêu Minh Vương. Hôm nay biết Phan đại nhân ngày đầu tiên mở cửa phủ, lão nhận lệnh của tiểu thư, mang đến phủ một chút quà mọn” - ông lão ân cần đáp lời

“Thì ra là Phúc quản gia. Tiểu thư nhà ông có phải là Lan Chi tiểu thư không?”

“Đúng vậy. Tiểu thư đang mua một ít đồ, ra lệnh cho lão mang những món đồ này sang trước cho đại nhân. Tiểu thư sẽ sớm đến phủ ngay thôi.” - Lão Phúc vừa cười vừa ra hiệu cho đám gia đinh mang đồ vào bên trong phủ.

Mặc dù phủ Đại Hình Bộ còn thiếu thốn nhiều nhưng Đông lại có ý định không nhận những món đồ này vì nó quá giá trị. Mặt khác, vua Trần Nhân Tông cũng đã phát cho phủ một số tiền để sắm sửa những vật dụng trong phủ. Nhận quà của Lan Chi tiểu thư trong lòng Đông thật sự áy náy.

“Phúc quản gia. Ông hãy mau mang gửi trả những món đồ này giúp ta. Thực sự ta không thể nhận những món quà này được. Huống hồ chi bệ hạ cũng đã cấp cho ta một số tiền để sắm sửa rồi. Nhận thêm như này, kẻ nói ra người nói vào, không tốt lắm”

“Chuyện này, thật sự lão đây không thể giúp được đại nhân rồi. Lệnh của tiểu thư, lão nào dám không nghe. Đại nhân hãy đi thương lượng với tiểu thư đi” - Lão Phúc nở một nụ cười phúc hậu, đáp lại lời thỉnh cầu của Đông.

“Chuyện này, chuyện này thật sự là không được….” - Đông ấp úng.

“Chuyện gì mà không được?”

Lan Chi từ ngoài cửa phủ bước vào. Người đầu tiên cô nhìn chính là Đông. Vừa thấy Đông, Lan Chi liền nở một nụ cười “tươi rói”. Cô tiến đến chỗ Đông, phong thái của cô khác hẳn hôm dự yến tiệc trong hoàng cung, từ một cô nương đài các, thanh tú với những bộ tranh phục thanh lịch tao nhã trở thành một cô nương hoạt bát, tươi tắn ngày hôm nay.

“Tại sao huynh lại không cần đồ mà ta tặng huynh. Phủ này của huynh cần chỉnh trang lại nhiều thứ. Huynh chuyển tới đây cũng không nói cho ta biết, nếu hôm nay Phạm tướng quân không nói thì chắc ta cũng không biết huynh đang ở đây” - Lan Chi giọng điệu trách “yêu” Đông.

“Tiểu thư xin thứ lỗi. Tại hạ không thể nhận được những lễ vật này. Bệ hạ đã ban cho thần một số tiền để mua những thứ đồ cần thiết trong phủ. Nếu bây giờ còn nhận những món quà này nữa sẽ lãng phí. Người ác ý sẽ đồn thổi rằng tại hạ chưa làm quan mà đã tham ô. dựa vào mối quan hệ để thăng tiến. Thật sự là không nên.” - Đông ân cần đáp lời của Lan Chi một cách nhẹ nhàng.

“Ta không biết tham ô hay không. Ta tin vào nhân phẩm của huynh nên hôm nay ta muốn bỏ ra một ít tâm ý để giúp huynh. Còn số tiền đó huynh cứ giữ lấy mà dùng cho công việc sau này trong phủ”

Mặc cho Lan Chi thuyết phục, Đông vẫn một mực từ chối. Những lí do anh đưa ra chỉ đơn giản là cái cớ. Anh hiểu tâm ý của Lan Chi, nhưng nếu anh nhận những món quà này, trong lòng anh sẽ càng không yên, cảm thấy áy náy với những gì Lan Chi làm cho anh.

“Lão Phúc, ông mau mang những thứ đồ này vào bên trong cho tôi.” - Lan Chi gạt đi những lời thuyết phục của Đông.

“Thực sự là không thể nhận những món đồ này của tiểu thư, mong tiểu thư hiểu cho” - Đông vẫn một mực nhẹ nhàng ngăn cản lão Phúc.

Đến lúc này, Lan Chi cũng chấp nhận nhường Đông, nhưng lệnh ái của Chiêu Minh Vương đâu dễ chịu thua như vậy.

“Được, nếu huynh đã không nhận những món đồ này thì ta không ép huynh nữa. Lão Phúc mang ra trước cửa cho ta”

Cả đám người của lão Phúc tay xách nách khiêng những món đồ cồng kềnh ấy đi ra phía ngoài cổng phủ. Lan Chi cũng theo đó mà ra khỏi phủ. Nhưng nào ngờ, một cú xoay người của Lan Chi và một câu nói của cô khiến Đông không thể không nhận đồ của cô.

“Phủ Đại Hình Bộ hôm nay mở cửa. Ta thay mặt Chiêu Minh Vương mang lễ vật đến chúc mừng. Hình trưởng giám Phan đại nhân mau ra nhận thành ý của Chiêu Minh Vương” - Lan Chi dõng dạc, cất cao giọng nói của mình hướng về phía Đông.

“Thôi xong rồi, lần này Đông ca chịu thua cô nương đó rồi. Phải nhận thôi, sao dám đắc tội với Chiêu Minh Vương được” - Nam và A Tiêu xì xầm, trêu chọc Đông ở phía bên trong.

“Có thôi đi không. Mau ra cùng ta nhận đồ” - Đông quay mặt về phía Nam, gằn giọng hay người em của mình.

Điệu bộ “nhận thua” của Đông khiến Lan Chi không nhịn được cười nhưng vẫn ráng không cười lớn. Đông đành miễn cưỡng chấp nhận những món đồ mà Lan Chi đưa tới. Chưa hết, cô còn mua riêng cho Đông vài bộ trang phục mới để anh thay phiên nhau mặc khi đi thực hiện công vụ. Nhìn nét mặt cô nàng ấy mới biết được sự hạnh phúc khi làm một điều gì đó cho người mình thương. Tuy có hơi “bá đạo” nhưng ít ra cô cũng thấy hạnh phúc vì điều đó. Lan Chi không những mang đồ dùng thiết yếu đến cho phủ Đại Hình Bộ mà cô còn nán lại đó, một tay phụ giúp anh dọn dẹp phủ làm việc của mình.

Trời cũng dần dần về tối, mọi người nghỉ tay khi một nửa Đại Hình Bộ đã tươm tất. Bữa tối hôm nay, Nam chính tay chuẩn bị cho mọi người món thịt nướng “BBQ” chuẩn thời hiện đại.

“Đây là món gì” - Lan Chi một tay nướng thịt trên bếp lò được chuẩn bị vội vừa hỏi Đông.

“Đây là một món ăn phổ biến ở quê tôi. Tên là thịt nướng BBQ” - Anh vừa nói vừa chỉ dẫn Lan Chi cách nướng.

“BBQ? Cái tên nghe lạ quá. Chắc chỗ các huynh sống có nhiều thứ hay lắm có đúng không? - Ánh mặt Lan Chi khi thì nhìn số xiên thịt đang thơm phức, khi thì ngước nhẹ lên nhìn Đông.

Đông gật đầu một cái thật nhẹ, mỉm cười, mắt anh hướng lên bầu trời đầy sao.

“Vậy có cơ hội, tôi cũng muốn được đến thăm chỗ đó. Chỗ các huynh sống đó.” - Lan Chi nở nụ cười, nhìn Đông.

“Cô nương không đến chỗ đó được đâu” - Đông thở dài, nhìn Lan Chi.

“Tại sao lại vậy?”

“Vì đó là một nơi rất xa, đến cả tôi còn không biết đi về đó như thế nào thì làm sao dẫn cô nương đi được. Huống hồ chi, chúng ta là người không ở cùng một thế giới thì làm sao cô nương có thể bỏ hết tất cả mọi thứ ở đây mà theo chúng tôi được chứ” - Đông nhẹ nhàng nở một nụ cười, lắc đầu, thở dài.

“Ý của huynh là sao. Ta đây là tiểu thư phủ Chiêu Minh Vương. Có nơi nào mà ta không thể đến chứ.” - Lan Chi đứng dậy, vỗ ngực và đáp.

Đông đáp lại câu nói của Lan Chi bằng một nụ cười đầy ẩn ý, cái lắc đầu và một tiếng thở dài.

Lan Chi định đáp lại thái độ đó của Đông thì phía bên trong, đồ ăn mà Nam và A Ly chuẩn bị cũng đã được dọn ra. A Tiêu cũng vừa mua rượu từ ngoài về đến phủ. Một bữa tiệc “BBQ” linh đình, đủ màu sắc, hương vị được bày ra trước mắt. Mùi thơm ấy hấp dẫn Lan Chi đến mức, cô chỉ chăm chú vào đồ ăn mà quên đi cuộc nói chuyện vừa rồi với Đông.

Bỏ qua những sự mệt nhọc, ngổn ngang với hàng đống công việc chưa làm xong, Đông cũng các huynh đệ của mình đã có được một bữa ăn tối thật sự vui vẻ. Và ngày hôm nay, đối với Lan Chi là một ngày thực sự ý nghĩa, cô được ở cả ngày với người mình thương, được ăn, được chơi, được làm việc chung với Đông, và còn đặc biệt hơn nữa là được chính Đông đưa về tới phủ của mình.

Suốt cả chặng đường đi, Đông và Lan Chi dường như không nói với nhau một tiếng nào hết nhưng đối với Lan Chi, cô mong đoạn đường này sẽ kéo dài mãi mãi để cô được đi bên cạnh Đông nhiều hơn, lâu hơn. Nhưng “cuộc vui nào cũng phải có lúc tàn”, khi Lan Chi vừa bước chân qua khỏi cánh cửa lớn của phủ Chiêu Minh cũng là lúc Đông quay về Đại Hình Bộ. Cô quay đầu nhìn, hình bóng của Đông cũng khuất dần vào trong màn đêm bao trùm thành Thăng Long.

Tiếng thở dài đi cùng sự tiếc nuối, Lan Chi lặng lẽ bước vào căn phòng của mình, lặng lẽ nhìn Đông qua bức tranh cô treo trong phòng.

Ánh trăng càng tỏ, lòng cô càng nhớ về Đông nhiều hơn.

Sáng hôm sau,

Công việc dọn dẹp, tân trang chỗ làm việc vẫn tiếp tục diễn ra, và nhưng ngày hôm qua, Phạm Ngũ Lão cũng đã cho người đến phụ giúp Đông làm việc, và ngày hôm nay cũng có sự góp mặt của chính Phạm Ngũ Lão. Không khí làm việc cũng trở nên vui tươi hơn, nhiều tiếng cười hơn.

“Nghe đâu, ngày hôm qua tiểu thư Lan Chi đến đây cùng đệ, đệ còn đưa cô nương ấy về phủ đêm qua đúng không. Sao nào, cảm xúc như nào?” - Phạm Ngũ Lão bắt đầu trêu chọc Đông.

“Sao cái gì mà sao Phạm huynh. Đệ đã từ chối đồ vật mà cô nương ấy mang tới rồi nhưng cô ấy vẫn một mực muốn đưa cho đệ, còn lấy Chiêu Minh Vương ra dọa đệ nữa. Huynh nói xem đệ phải làm sao” - Đang cúi mình quét đống củi tối qua đốt, Đông đứng bật dậy, chống hông đáp lời Phạm Ngũ Lão.

“Cái đó không trách đệ được. Nhưng còn chuyên đệ đưa cô nương ấy về phủ. Người ta có xe ngựa mà, sao lại thành ra là đi bộ vậy. Chẳng lẽ có ý gì với người ta hay sao?” - Phạm Ngũ Lão vỗ vai Đông, vừa hỏi vừa cười, trêu chọc Đông.

“Đúng là có xe ngựa, nhưng cô nương ấy uống rượu say, đệ nghĩ cô nương ấy đi bộ sẽ tốt hơn. Với lại khi đệ đề nghị như vậy, cô nương ấy cũng không lên tiếng phản bác thì sao lại nói là đệ có ý gì với cô ấy”

Mặc cho Đông ra sức phân bua nhưng Phạm Ngũ Lão vẫn không chịu để yên, anh ra sức trêu chọc, khiến Đông trước bối rối, sau ngại ngùng.

“Mọi người có việc gì mà lại vui vẻ như vậy?” - Phía ngoài cửa phủ, một giọng nói mà chỉ nghe qua đã khiến Nam mỉm cười.

A Ly hôm nay đến khá muộn so với ngày hôm qua. một bên tay của cô là một giỏ trái cây đủ sắc hương vị và một bên là một hộp đựng đồ ăn được cô cẩn thận mang vào trong phủ Đại Hình Bộ.

“Hôm nay sao cô nương lại tới muộn vậy?” - Nam vừa trông thấy A Ly, đã vội vàng chạy đến, xách giỏ trái cây phụ cho cô.

“Tại vì cái này nè” - A Ly vừa nói vừa đưa hộp đựng đồ ăn lên và nói tiếp - “Vì cái này mà ta mới tới trễ đấy.”

“Đây là gì? Mà sao hôm nay cô chỉ đến có một mình vậy. Tiểu thư nhà cô đâu?” - Nam ngó nghiêng, hỏi A Ly.

“Tiểu thư nhà ta bị cảm phong hàn rồi. Tối hôm qua sau khi về phủ, người của tiểu thư đã nóng như lửa rồi. Đại phu bảo bị nhiễm phong hàn.” - A Ly vừa nói vừa hướng về phía Đông như thể muốn cho anh biết bệnh tình của Lan Chi.

“Mặc dù bệnh như vậy nhưng tiểu thư cũng không quên chuẩn bị thứ này cho Phan đại nhân. Tiểu thư còn dặn là nhớ trông Đông đại ca ăn hết chén cháo này rồi mới được về.” - A Ly tiếp lời.

Đến lúc này, ánh mắt của Đông hiện lên sự lo lắng, nhưng anh giấu những cảm xúc đó vào bên trong. Đông vẫn tiếp tục công việc của mình mặc dù tai anh vẫn đang nghe những thông tin về bệnh tình mà A Ly đang nói ngoài kia.

“Đông đại ca, huynh mau tới đây đi, ăn hết chén cháo của tiểu thư làm cho huynh đi chứ để nguội.” - A Ly giục Đông

Đông lặng lẽ, nét mặt không chỉ là sự mệt mỏi mà còn là một nét mặt đượm buồn. Có lẽ, anh hiểu những gì Lan Chi làm cho anh, nhưng với anh, anh không thể đáp lại được những gì mà Lan Chi đang làm cho anh vì Tuyết Lan, và tương lai anh có ở lại đây hay không đến chính bản thân anh còn không biết, còn Lan Chi có cuộc sống riêng của cô, gia thế còn hiển hách khó ai sánh bằng, anh không thể kéo cô vào vòng xoáy của cuộc đời anh như vậy.

“Gửi lời đa tạ của ta đến tiểu thư nhà cô” - Húp vội chén cháo, Đông lạnh lùng quay lưng đi trước sự kinh ngạc của mọi người. “Tảng băng” là từ miêu tả rõ nhất cử chỉ của Đông vào lúc này.

Vì thái độ đó, A Ly cũng lạnh lùng quay lưng đi, bước nhanh về phía cổng phủ với sự hặm hực, bực tức. Trước khi rời đi, cô cũng quay lại nói với Đông.

“Phan đại nhân, tiểu thư nhà ta dù có nằm liệt giường, người duy nhất tiểu thư quan tâm là đại nhân. Đại nhân đáp lễ tiểu thư như vậy hay sao?”

Nói xong, cô quay lưng đi và nhanh chóng mất dạng giữa dòng người đông đúc của thành Thăng Long. Để lại đó là những lời trách móc về thái độ của Phan Đông vì hành động lúc nãy của Đông. Nhưng đáp lại làm một tiếng thở dài và….

“Ngọn cỏ ven đường thôi mà làm sao với được mây. Đến cả ta còn không biết ta sẽ đi về đâu cơ mà” - Tiếng thở dài kết thúc, Đông trở lại công việc mà mình đang làm dang dở để sớm ngày hoàn thành phủ Đại Hình Bộ.

Phủ Chiêu Minh Vương.

Lan Nguyệt Các - nơi ở của Lan Chi tiểu thư ngụ ý nét đẹp của Lan Chi tròn trịa như trăng rằm - hôm nay yên tĩnh đến lạ. Vốn bản tính tinh nghịch, thích sự nhộn nhịp nhưng hôm nay Lan Nguyệt Các trở nên vắng vẻ, loáng thoáng có người hầu dâng lên đồ ăn tối, thuốc uống chứ chẳng có bất kì tiếng động nào được phát ra.

Chiêu Minh Vương ra lệnh, chỉ có A Ly và một số người hầu túc trực tại Lan Nguyệt Các để chăm sóc cho sức khỏe của Lan Chi, còn lại tất cả phải lui ra sau hậu viện, không được làm kinh động Lan Chi tiểu thư.

Giờ Tuất tối hôm ấy, khi A Ly vừa đi ra khỏi phòng để mang cho Lan Chi chén thuốc cuối cùng trong ngày thì một bóng áo đen thoát ẩn thoát hiện phía trên Lan Nguyệt Các.

Hắn ta khẽ mở tung cánh cửa và đi vào phía bên trong căn phòng của Lan Chi. Không biết hắn là ai, cũng chẳng biết vì sao lại vào bên trong đó, có mang lại nguy hiểm gì cho Lan Chi hay không cũng chẳng ai hình dung được.

Tên áo đen vào được một lúc lâu thì A Ly quay trở lại, thoáng thấy bóng người bên trong thi cô liền hô hào lên. Chiêu Minh Vương nghe được tiếng hô của A Ly cũng tức tốc đến Lan Nguyệt Các, binh lính cũng được bố trí khắp phủ.

Tên áo đen nghe thấy điều chẳng lành liền nhảy ra khỏi phòng Lan Chi từ phía cửa sổ trước khi binh lính kịp tới Lan Nguyệt Các.

“Đuổi theo, bắt sống hắn cho ta” - Chiêu Minh Vương ra lệnh.

Nhưng với thân thủ hơn người của mình, chẳng mấy chốc không còn ai có thể thấy hình dáng của tên áo đen đó nữa.

Chiêu Minh Vương thấy vậy cũng không truy đuổi theo nữa, quay lại Lan Nguyệt Các xem tình hình của Lan Chi.

“Tiểu thư sao rồi? Không bị cho làm thức giấc đấy chứ”

“Con không sao. Làm ta sợ đến hết cả hồn” - Phụng Dương công chúa cũng ở đó từ bao giờ.

“Tiểu thư không có vấn đề gì cả, người cũng đã hạ sốt, sẽ sớm tỉnh lại thôi. Kì lạ thật, lúc nãy còn nóng sốt, đến giờ đã không còn nữa rồi” - đại phu vừa nói vừa lắc đầu, không hiểu vì sao sức khỏe của Lan Chi lại chuyển biến tốt lên nhiều như vậy.

Nói xong, đại phu cùng Chiêu Minh Vương và Phụng Dương công chúa nói chuyện thêm một hồi lâu sau đó lặng lẽ rời khỏi các. Ông cũng không quên dặn dò A Ly cũng như binh lính tăng cường canh gác.

Một canh giờ sau, Lan Chi cũng từ từ mở mắt, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi của những người vừa trải qua cơn bạo bệnh. A Ly ân cần đút một ít cháo, ít thuốc cho Lan Chi và kể lại chuyện có người lạ đột nhập vào phòng của mình.

Lan Chi lúc ấy cũng mơ mơ hồ hồ nhớ ra được một điều gì đó về chuyện lúc nãy.

“Lúc nãy ta có thấy một cái bóng áo đen đến trước giường của ta, hắn đặt tay lên trán của ta rồi đắp cái gì đó lên trên của ta. Ta không đủ tỉnh táo để nhìn kĩ mặt của hắn nhưng thứ hắn đắp lên lại khiến ta mê man đi rồi sau đó ta chẳng còn nhớ gì cả” - Lan Chi thều thào nói.

Ngay lúc này, A Ly phát hiện ngay phía dưới gối của Lan Chi có một thứ gì đó sáng lấp lánh.

“Tiểu thư, tiểu thư xem. Đây là thứ gì?” - A Ly đưa tay lấy từ trong gối của Lan Chi ra một miếng ngọc bội kèm theo đó là một cái túi thơm và một bức thư.

Cả hai giật mình khi phát hiện ra đây chính là Ngọc Tuyết Chi mà mấy hôm trước Lan Chi đã tặng cho Đông.

“Đây chẳng phải là Ngọc Tuyết Chi mà tiểu thư đã tặng Phan đại nhân hay sao? Nhưng tại sao ngọc bội lại xuất hiện ở đây” - A Ly trở nên kinh ngạc ngay sau khi nhận ra miếng ngọc trên tay Lan Chi.

“Tiểu thư, người mau mở thư ra xem sao đi” - A Ly đưa lá thư đính kèm miếng ngọc bội cho Lan Chi

“Lan Chi tiểu thư. Vừa nghe qua A Ly cô nương nói về bệnh tình của tiểu thư, lòng tại hạ lo lắng không yên. Tại hạ tài mọn sức kém, không có y thuật cao minh như các vị đại phu trong phủ nhưng cũng xin được mạn phép sử dụng cách hạ sốt ở quê tại hạ để giúp tiểu thư vượt qua cơn bạo bệnh.

Tại hạ không tiện xuất hiện nên đành chờ đêm tối để đến đây, tặng cho tiểu thư chiếc túi thơm, bên trong tại hạ có cho vào một ít hương liệu để tiểu thư dưỡng khí, tốt cho người đang dưỡng bệnh.

Phan Đông”

Đọc tới đây, mọi thắc mắc trong lòng hai người về sự xuất hiện của Ngọc Tuyết Chi tại căn phòng của Lan Chi cuối cùng cũng được giải đáp. Câu trả lời đó khiến người con gái đang mang bệnh trong người kia tươi tắn hẳn, hai mắt cô hạnh phúc đến suýt phát khóc, đôi môi trắng bệch ấy cũng chực nở ra một nụ cười.

Đó là Phan Đông, tuy bên ngoài lạnh lùng, hành động tối nay có thể nói là liều lĩnh nhưng chính những điều đó khiến cho Lan Chi cảm thấy hạnh phúc. Và cũng chính hành động đột ngột đó của Đông cũng giúp cho Lan Chi nhanh chóng vượt qua cơn bạo bệnh.

Cầm trên tay chiếc túi thơm, Lan Chi chợt hóa đứa trẻ được cha mua cho một món đồ chơi vậy, lúc cười tủm tỉm, lúc lại quay sang A Ly ngại ngùng. Cô nói rằng chiếc túi thơm đó, cô sẽ luôn mang theo bên mình mặc cho đây chẳng phải món quà đắt tiền gì nhưng đối với Lan Chi, nó mang ý nghĩa vô cùng lớn lao.

Trăng mỗi lúc một tỏ cũng là lúc đêm cũng dần về khuya. Lan Chi đang hạnh phúc vì món quà bất ngờ của Đông dành cho mình, còn Đông ở một góc Đại Hình Bộ, thổi sáo, uống rượu, trong lòng chất chứa nhiều xúc cảm khó tâm sự.

Và còn một người nữa, mặc cho sức khỏe của cô hiện tại, cô cần tịnh dưỡng nhiều hơn nhưng trong lòng cô lúc nào cũng thấp thỏm, lo âu. Vì hai đêm nay, người đàn ông bị cô mắng nhiếc không về phủ. Cô đi ra đi vào phủ, mắt lúc nào cũng hướng về cổng phủ để chờ hình bóng đó nhưng mãi vẫn không thấy. Cô hiểu rõ Đông làm như vậy là vì cô nhưng cô lại đáp lại tấm chân tình đó của anh bằng những lời lẽ không hay. Áy náy, lo lắng chính là cảm giác hiện nay của Anh Di.

Mối quan hệ của ba người sẽ đi về đâu? Sắp tới sẽ có những diễn biến gì xảy ra? Song song với đó, Đại Hình Bộ cũng hoàn thành xong phần chỉnh trang, đây cũng sẽ là bước ngoặc trong cuộc hành trình xuyên không về thời nhà Trần của Phan Đông.

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.