Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi có biết ta là ai không?!

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Khi Giang Ly đến bên cạnh Hồng Trần Tiên tử, nàng đang che mình kín mít, toàn thân không có chỗ nào lộ ra ngoài, tay đeo bao tay tơ đen, ngay cả đôi mắt đẹp trong trẻo cũng dùng mũ vành lụa đen che lại.

Giang Ly nhìn ra được bộ đồ này đều là Hồng Trần Tiên tử đã dùng tiên lực tế luyện, giảm bớt độ tồn tại của bản thân cao nhất, còn có thể không bị thần thức phát hiện ra.

Đương nhiên, Giang Ly thần thức quá mạnh, không ở trong phạm vi đó.

Nếu không phải là Hồng Trần Tiên tử, đổi là người khác mặc vào y phục này có thể không bị ai nhìn thấy, dù la to trên đường cái cũng không ai để ý ngươi.

Phản ứng đầu tiên của Giang Ly là, y phục này rất thích hợp ám sát.

Hồng Trần Tiên tử mặc y phục này vào vẫn rất hấp dẫn người, dù mọi người không chú ý dung mạo và hình thể của nàng, cũng sẽ chú ý tư thế đi đường, giọng nói êm tai của nàng.

Thế này đã tốt hơn nhiều so với ảnh hưởng tạo thành khi lộ mặt.

Giờ nàng cùng lắm chỉ là một người đẹp khá là làm người ta chú ý.

Xem ra Hồng Trần Tiên tử làm không ít chuẩn bị để cho mình bỏ nhà đi, Giang Ly hơi yên tâm, nếu Hồng Trần Tiên tử không che giấu xuất hiện ở trong thành, hắn quả thật là có hơi khó xử lý.

“Con rối này không nhiều tiền đến thế.” Hồng Trần Tiên tử đang tức giận trả giá với người bán, định thuyết phục đối phương qua đạo lý, nhưng thật rõ ràng, đối phương không tính nói đạo lý với nàng.

Cái quán nhỏ trưng bày mấy con rối gỗ rất đáng iu, làm rất khéo léo, bên trong do bánh răng, đưa vào chút linh khí là có thể cử động một thời gian dài, Hồng Trần Tiên tử thích một con khỉ đội trái đào lên đầu, nhưng nàng chỉ còn lại chút linh thạch, mua con rối thì nàng không còn linh thạch nữa.

Con rối quả thật không đáng giá nhiều tiền như vậy, nhưng chủ quán rất khôn khéo, gã liếc một cái liền nhìn ra mĩ nữ bọc người kín mít này thích con rối đó không muốn rời tay, dù gã có nâng giá cao mấy cuối cùng cô ta cũng sẽ mua thôi.

Hơn nữa giọng người đẹp này nghe rất hay, nghe thêm một chút cũng tốt, chủ quán trầm mê quá trình mặc cả với Hồng Trần Tiên tử.

Cùng lắm thì tự làm một cái.

Hồng Trần Tiên tử nghĩ vậy, nhưng nàng nghĩ đến những lời hậu bối mình dặn dò, nói mình tuyệt đối đừng lãng phí tiên lực, nói dùng tiên lực tế luyện quần áo để dễ bề ra ngoài, cũng tạm nghe được nhưng nếu nói dùng tiên lực làm một con rối nhỏ, nàng có thể tưởng tượng ra được những hậu bối đó sẽ càm ràm nàng thế nào.

Nàng ra ngoài không chỉ là lén đi chơi, còn muốn chứng minh với các hậu bối mình đã độc lập, có thể tự đi ra ngoài được rồi.

“Một viên linh thạch hạ phẩm.” Giang Ly ném cho chủ quán.

Chủ quán nhìn thấy nụ cười chẳng thân thiện gì mấy của Giang Ly, nhìn ra được đối phương kẻ không dễ chọc, gã lo mình đi đêm sẽ gặp chuyện không may, vội vàng đưa con khỉ rối gỗ vào tay Giang Ly.

Thấy con rối gỗ bán cho mình mười viên linh thạch hạ phẩm bị Giang Ly lấy một phần mười giá mua được, Hồng Trần Tiên tử thấy Giang Ly thật lợi hại.

“Tiên tử, chơi đã chưa?”

Hồng Trần Tiên tử nhìn ánh mắt Giang Ly, lấy dũng khí: “Ch- chưa.”

“Vậy trong người ngươi còn linh thạch không?”

“H- hết rồi.”

“Không có linh thạch, ngươi định làm thế nào?”

“T- ta hát rất hay, ta có thể nhờ ca hát kiếm linh thạch.” Hiển nhiên là Hồng Trần Tiên tử đã đắn đo suy nghĩ, muốn lợi dụng sở trường nuôi sống mình.

Giang Ly đỡ trán, may mình đến sớm, nếu chậm một chút là có thể nhìn thấy một vị tiên nhân lưu lạc đến hát rong ở đầu đường.

Nếu chuyện này truyền ra, chắc Trường Tồn Tiên Ông sẽ tìm mình liều mạng, sau đó bị mình đánh một trận nhừ đòn.

“Đừng đưa ta về có được không?” Hồng Trần Tiên tử cầu xin, dù cách tấm sa đen,Giang Ly vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đáng thương của Hồng Trần Tiên tử.

Đừng xem Hồng Trần Tiên tử mị lực vô hạn, trên bản chất nàng là tiên thi sinh linh, không có ký ức trước kia tựa như một đứa trẻ, trong 3 năm qua đa phần đều ngủ say, tâm lý hầu như chưa trưởng thành.

Tịnh Tâm Thánh Nữ nói là hậu nhân của Hồng Trần Tiên tử nhưng trong mắt Giang Ly, Hồng Trần Tiên tử có lẽ cho rằng Tịnh Tâm Thánh Nữ mới là trưởng bối của mình.

Không thì chỉ dựa một đám hậu bối thì khó mà khuyên nhủ tổ tông của mình.

Chính là vì Hồng Trần Tiên tử đặt vị trí mình rất thấp mới nghe lời như thế.

Giang Ly âm thầm thở dài, hắn cũng biết cho Hồng Trần Tiên tử ở Hồng Trần Tịnh Thổ không phải kế lâu dài, bảo là nàng an tâm ở lại, đừng đi ra, kỳ thực là giam lỏng.

Cũng không thể để Hồng Trần Tiên tử ở Hồng Trần Tịnh Thổ cả đời, tóm lại là phải giải quyết vấn đề này.

Nhân cơ hội này Giang Ly định cho Hồng Trần Tiên tử ra chơi nhiều chút, xem thử làm vậy có được không.

Nếu cứ nhốt Hồng Trần Tiên tử ở Hồng Trần Tịnh Thổ, khó đảm bảo đối phương giận dữ làm ra chuyện gì đó, dù là lộ mặt tức giận lượn quanh Cửu Châu một vòng cũng sẽ xảy ra không ít vấn đề.

“Thôi, vậy chơi thêm mấy ngày nữa.” Giang Ly nói làm Hồng Trần Tiên tử vui vẻ.

Có Đương đại Nhân Hoàng chống lưng, Hồng Trần Tiên tử rõ ràng chơi bạo hơn trước, Giang Ly sẽ tri kỷ nói cho nàng cái gì chơi được, cái gì không thể chơi.

Ví dụ như có thể tới quán trà, không được uống trà, có thể nghe Bình thư, không thể đi thanh lâu, có thể dạo hàng quán, giá có thể mặc cả.

Thấy không trả giá được, Hồng Trần Tiên tử sẽ tức giận tìm Giang Ly lấy linh thạch, mua cả cái quầy hàng, mình làm bà chủ muốn lấy cái gì thì lấy cái đó.

Dạo một con phố, Hồng Trần Tiên tử đã là phú bà nhỏ sở hữu mấy cái quầy hàng.

Sau đó Giang Ly bán quầy hàng đi.

“Muốn ăn đồ?”

Giang Ly thấy Hồng Trần Tiên tử cứ nhìn phía tửu lâu hoặc tiệm ăn vặt.

Giang Ly tỏ vẻ đã hiểu, Hồng Trần Tiên tử đương nhiên là Tích Cốc, nhưng ăn đồ không chỉ có nghĩa no bụng, chính hắn cũng thường mua đường hồ lô ăn.

Giang Ly không cho Hồng Trần Tiên tử uống trà là sợ nàng lộ ra nửa khuôn mặt dưới, gây rắc rối không cần thiết nhưng nếu nàng muốn ăn cái gì đó cũng không phải không được.

Giang Ly thuê một gian phòng chữ Thiên bảo Hồng Trần Tiên tử vào trọ rồi đặt rất nhiều đồ ăn ngon từ tửu lâu tốt nhất, bảo bọn họ đưa đến quán trọ, mình thuận tiện mua rất nhiều ăn vặt, chuẩn bị mang cho Hồng Trần Tiên tử.

Hắn nhìn thấy dưới lầu quán trọ có người cãi nhau.

“Cái gì? Không có phòng chữ Thiên? Chẳng lẽ ngươi muốn thiếu gia nhà ta ở phòng chữ Hào? Ngươi có biết thiếu gia nhà ta là ai không?!”

Có người nắm cổ áo chủ quán, thái độ hung hăng.

Có tráng hán nhìn không được thái độ hung hăng của đối phương, vỗ bàn đứng dậy hét lớn: “Da thiếu gia nhà ngươi làm bằng linh thạch cực phẩm hay thịt làm bằng linh thạch cực phẩm hả?”

Còn có một thiếu nữ xinh đẹp cũng phụ họa: “Đúng thế, đúng thế, chẳng lẽ thiếu gia nhà ngươi sinh từ trong linh thạch cực phẩm à?”

Mặt người tức giận, đe dọa nói: “Có giỏi báo tên tuổi!”

“Thống lĩnh Nhân Hoàng điện, Trương Khổng Hổ.”

“Hành Tẩu Pháp Thân tông, Lý Niệm Nhi.”

Người nọ vẫn không e sợ, cười lạnh nói: “Các ngươi biết ta là ai không?!”

Trương Khổng Hổ và Lý Niệm Nhi cùng lắc đầu: “Không biết.”

Đồng thời trong lòng thấy lạ, chẳng lẽ còn có thế lực mạnh hơn cả Pháp Thân tông và Nhân Hoàng điện?

Người nọ vội vàng rời quán trọ.

Chuồn lẹ, may mà không biết mình.

Bạn đang đọc Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập của Tối Bạch Đích Ô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytvang012
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.