Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phật Quốc Trong Bàn Tay

Phiên bản Dịch · 1542 chữ

Thế nhân ai cũng toàn dân Nhạc Thiện quốc tin Phật, là nước đứng đầu ủng hộ Phật môn lại không biết đất nước có 9000 năm lịch sử này chỉ là một đạo thần thông, thậm chí đến dân chúng trong nước cũng không biết mình không hề có thật!

Tay Tu Di Lão Phật lớn đến vô biên vô hạn, vân tay như khe sâu, dù là Giang Ly cũng không thấy điểm cuối, chữ “Vạn” màu vàng đập xuống mặt, bao lại Giang Ly.

Thức thứ nhất của Phật Quốc Trong Bàn Tay - Luân Hồi.

Giang Ly trở thành Quốc vương Nhạc Thiện quốc, như trải qua luân hồi chuyển thế quên hết tất thảy, tận tâm hết lòng thực hiện trách nhiệm của một quốc vương, hắn liêm chính uỷ quyền, gương mẫu, chọn lựa người tài giỏi, được dân chúng kính yêu, quốc lực phát triển không ngừng, quốc gia quanh đó ai cũng thần phục.

Nhưng người có tuổi thọ, hắn cũng già đi, bị bệnh, nằm trên giường hấp hối.

Có đại thần ra ngoài xin thuốc vui mừng nói cho Giang Ly.

“Đức vua, thần xin được bài thuốc từ Phật môn, chỉ cần ngài giết mười ngàn người là có thể nghịch chuyển sinh tử kéo dài thọ mệnh.”

Nhạc Thiện quốc dưới sự cai trị của Giang Ly, đêm không cần đóng cửa, người người làm việc thiện, trong tù lao không có một bóng người, nào có người mà giết?

“Đức vua, ngài có thể giết dân chúng, chết mười ngàn người là đổi được một vị minh quân, làm Nhạc Thiện quốc ta càng mạnh hơn.”

“Khi ta giết mười ngàn người thì ta đã không còn là minh quân nữa.”

Giang Ly từ chối đề nghị của đại thần, cũng lệnh đại thần không được truyền phương thuốc ra, nháy mắt buông tay từ trần, cả nước đau thương.

Giang Ly lại chuyển thế thành một dân chúng bình thường của Nhạc Thiện quốc, không nhớ mình là Nhân Hoàng chỉ nhớ kiếp trước mình là Quốc vương.

Hắn kinh ngạc phát hiện Nhạc Thiện quốc không còn như trong trí nhớ, mọi người thay đổi hoàn toàn, ai cũng muốn giết nhau.

Tên đại thần đó không vâng lệnh Giang Ly, lan truyền phương thuốc ra ngoài, Quốc vương đương nhiệm sắp chết tin phương thuốc, giết mười ngàn người, quả thực quay lại là thanh niên.

Dân chúng thấy phương thuốc linh nghiệm với Quốc vương cũng không cam tâm chết, muốn giết người để trường sinh, Nhạc Thiện quốc loạn hết cả lên.

Quốc vương quyền cao chức trọng, cần giết mười ngàn người mới nghịch chuyển sinh tử, còn dân chúng bình thường chỉ cần giết một người là có thể sống thêm trăm năm.

Giang Ly đi trong Nhạc Thiện quốc, thấy cha giết con, con giết mẹ, vợ chồng phản bội, láng giềng xa cách.

Hắn không nói một lời cũng không làm cái gì, chỉ là bước đi.

Đột nhiên một ông lão kéo ống tay áo Giang Ly, run rẩy cầm con dao giết heo cầu xin: “Chàng trai trẻ, xin thương xót, để ta giết ngươi.”

Ông lão già quá rồi, lão chẳng giết được ai, chỉ có nước bị giết. Lão trốn trong chỗ tối, nhìn thấy Giang Ly quen mặt nên xin hắn giúp đỡ.

“Lão bá, vì sao muốn sống lâu?”

Lão tẩu trước giờ không nghĩ tới vấn đề này, lão sững người.

Thấy lão không đáp Giang Ly liền tự trả lời: “Thứ tốt đẹp trên đời này có rất nhiều, tình thân, tình yêu, tình bạn, tiền tài, phụ nữ, quyền lực... Cố mấy đời cũng không hưởng thụ hết.”

“Ta muốn hưởng thụ những thứ đó, ta muốn sống lâu, chàng trai trẻ, ta có thể giết ngươi không?”

Giang Ly mỉm cười, lại hỏi: “Lão có thể hưởng thụ những thứ đó ở đâu đây?”

Ông lão ngỡ ngàng, dưới sự cai trị của Quốc vương đời trước, những thứ tốt đẹp đó có thể thấy được khắp nơi, mà dưới cai trị của Quốc vương đương nhiệm, nơi này chỉ có chết chóc và phản bội.

Đúng thế, dù lão được sống thêm thì có thể làm gì?

Sống được rồi sau đó thì sao?

Giang Ly thở dài: “Giết người lại trường sinh, thế đạo này đã loạn rồi.”

“Vậy phải làm sao đây?”

Thật ra ông lão cũng không thích Nhạc Thiện quốc bây giờ, sống thế này còn không bằng chết rồi yên tâm.

“Thiên Đạo muốn loạn trần gian, bên trên không làm, không có cách nào.” Giang Ly lắc đầu. "Nếu ta là một cường giả, ta sẽ lấy cường quyền, thủ đoạn cứng rắn cai trị quốc gia, khôi phục trật tự, mà ta bây giờ chỉ có thể nói thôi.”

“Vậy nếu ngươi sắp chết, không chọn giết người để được sống sao? Ngươi đã là người mạnh nhất, cao quý nhất thế gian, không thấy không cam lòng sao?”

“Không cam lòng?” Giang Ly cười hỏi. "Mục đích ta trở thành cường giả là gì?”

“Khôi phục trật tự.”

“Vậy giết người để sống là gì?”

“...Phá hư trật tự.”

“Đúng thế, nếu ta giết người, vậy không phải ta thay đổi trật tự mà là trật tự thay đổi ta.”

Ông lão nghe vậy cúi đầu về phía Giang Ly: “Thụ giáo.”

“Làm một chuyện giúp ta đi.” Giang Ly nói.

“Mời tiên sinh nói.” Ông lão thay đổi thái độ cực kỳ cung kính với Giang Ly.

“Giết người có thể trường sinh, kết quả tự sát thì thế nào? Là sống lại hay tử vong?”

“ …Không biết.”

Giang Ly gật đầu: “Ta cũng không biết. Không ngại thử một lần, nếu ta tự sát xong còn sống vậy ông không cần làm gì, nếu ta tự sát xong thì chết vậy xin lão bá nói chuyện này cho mọi người, cũng nói trời cao muốn con người nội đấu mà chết.”

Ông lão còn chưa phản ứng lại, Giang Ly lấy con dao trong tay ông lão, nhắm ngay tim không chút do dự đâm vào.

Trút hơi thở bỏ mình.

Nhìn Giang Ly nằm dưới đất, ông lão thất hồn lạc phách theo ý Giang Ly lan truyền chuyện này ra ngoài.

Ông lão tuổi già sức yếu nhanh chóng bị người theo dõi, giết.

Nhưng tuy ông chết, chuyện này vẫn truyền ra ngoài, giống như lửa cháy đồng cỏ truyền khắp Nhạc Thiện quốc.

Có người tri thức nhận ra, người sẽ sinh sôi, người giết người chẳng thể chứng minh là trời cao muốn hủy diệt trần gian, tự sát thì không sống lại có thể chứng tỏ ông trời muốn trần gian điên loạn rồi hủy diệt trần gian.

Trời cao muốn giết hết người trần, không có nghĩa là trần gian sẽ ngồi chờ chết.

Có người thành lập quân đối kháng, muốn trả lại một thiên hạ đất trời trong sáng.

Quân đối kháng sẵn sàng, tổ chức bữa tiệc, mổ trâu ăn thịt, uống rượu thêm can đảm, xuất chinh lật đổ Quốc vương đương nhiệm khôi phục lại trật tự.

Trong số trâu quân đối kháng giết, có một con là Giang Ly chuyển thế.

Giang Ly chuyển thế là trâu, vô tri vô giác, quên hết tất cả, chỉ có bản năng, cuối cùng bị người giết.

“Làm vương công quý tộc là Thiên Nhân đạo, làm dân chúng là Nhân đạo, là bò dê là Súc Sinh đạo, ba đạo này tạo thành một tiểu luân hồi.” Giang Ly đi ra bàn tay Tu Di Lão Phật, thần trí thanh tỉnh.

Tu Di Lão Phật muốn dùng Luân Hồi làm thần trí Giang Ly lạc lối, lão thất bại.

Lão còn muốn để Giang Ly trong luân hồi tự giết người, thừa nhận giết người trường sinh là đúng, như thế Giang Ly rời khỏi luân hồi sẽ không ra tay với lão nữa, nhưng lão vẫn thất bại, thậm chí còn bị Giang Ly lên lớp.

“Ta luyện Phật Quốc Trong Bàn Tay chín ngàn năm, chưa bao giờ thi triển, tự tin dù Độ Kiếp kỳ vào Phật quốc cũng phải đánh mất chính mình. Giờ ta đã thành tiên, uy lực còn mạnh hơn trước nhưng không nghĩ vẫn vô dụng với ngươi, chỉ qua một lần luân hồi là tìm lại được chính mình.”

Tu Di Lão Phật không thừa nhận mục đích thứ hai của mình.

Lão công phá Đạo Tâm Giang Ly không thành công, liền hai tay biến to lớn, hướng Giang Ly khép lại, hai tay cứ như hai thế giới, không gian bên trong vô cùng vô tận.

Giang Ly lại trở về Nhạc Thiện quốc, nhưng lần này không cho hắn vào luân hồi mà là gặp không gian vô tận của Nhạc Thiện quốc.

Thức thứ hai của Phật Quốc Trong Bàn Tay thức thứ hai - Vô Tận.

Lúc này Giang Ly không mất đi tu vi, hắn không thấy phần cuối, hét lớn một tiếng, lấy tay thay rìu, dùng man lực chém ra không gian.

Bạn đang đọc Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập của Tối Bạch Đích Ô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytvang012
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.