Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trẻ con mất tích

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

-Đại đường Giang gia và hành lang vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ có người hầu đang quét rác, Luyện Võ trường so tài đấu dũng khi xưa cũng không một bóng người, nhưng từ độ mài mòn của Luyện Võ trường nhìn ra được là đã được dùng rất nhiều lần.

Giang Ly giống như hồn ma dạo chơi Giang gia.

Hắn theo ký ức đi qua nhiều nơi, nhưng 500 năm trôi qua, Giang gia hiện giờ đã khác xa so với trong trí nhớ của Giang Ly.

Gần giống với ký ức nhất, chính là căn phòng nhỏ mới ở lúc xuyên qua, giống được tám phần.

Hắn đoán có lẽ là mình đi rồi thì có người vào ở, sau khi mình trở thành Nhân Hoàng thì Giang gia lại nhanh chóng dọn dẹp lại phòng, cố gắng trả nó về hình dáng ban đầu.

Giang Ly hơi đáng tiếc lắc đầu, đi tới từ đường.

Giang gia tế tổ, do người già nhất quỳ ở từ đường, khẩn cầu tổ tiên phù hộ. Những người còn lại thì ở trong phòng tích cốc chín ngày, không nói được lời nào để tỏ thành kính.

Trong từ đường, ông lão tuổi già sức yếu đang quỳ, từng lớp nhăn trên mặt sắp che cả đôi mắt.

Giang Ly đi tới trước mặt lão, khẽ thi pháp thuật, nhìn mặt mũi khi còn trẻ của ông lão, ánh mắt mặt mũi giống Giang Nhất Tinh ba bốn phần, không phải con Giang Nhất Tinh thì chính là cháu Giang Nhất Tinh, hoặc tiểu bối nhỏ hơn.

Mà cung bài Giang Nhất Tinh thì đặt rõ ràng ở ngay dưới cùng trong đám cung bài.

Giang Ly khẽ thở dài, xoay người rời Giang gia.

Giang Nhất Tinh cuối cùng vẫn là chết rồi.

Mặc dù ở trong dự đoán, nhưng hắn vẫn hơi mất hứng.

Giang Ly bước chậm ra Giang gia, lòng đang thổn thức thì bị một tiếng nói thê lương ngắt ngang.

“Đại nhân, đã tròn mười ngày rồi, tại sao ngài vẫn không chịu phái người tìm con bọn ta!”

“Bọn ta muốn gặp Thành chủ!”

Đối diện Giang gia chính là phủ Thành chủ, mấy cặp vợ chồng đang đau khổ cầu xin hộ vệ phủ Thành chủ, muốn gặp Thành chủ nhưng hộ vệ lại thờ ơ, như không nghe thấy những người này cầu xin.

“Chưa được Thành chủ cho phép, kẻ nào cũng không được gặp Thành chủ, mời ngươi đi nhanh cho.”

Một hộ vệ khác không nhẫn tâm nhìn, kiên nhẫn giải thích: “Các vị, phủ Thành chủ luôn thiếu người, mà mọi người lại chỉ nói con mình bị người ta bắt cóc rồi phát hiện tung tích đi theo tới Thanh Thành thì mất dấu. Thanh Thành mỗi ngày bao nhiêu người tới người đi, không chừng bọn buôn người chỉ là đi ngang qua, dù bọn ta muốn tìm, cũng không biết phải tìm thế nào.”

“Mấy thành quanh đây đều có trẻ con mất tích, tất cả dấu vết đều biến mất ở Thanh Thành, con của bọn ta chắc chắn ở trong này!” Có người tức giận nói.

Hắn đeo cho con bùa hộ mệnh có pháp thuật định vị, sau khi con mất tích, hắn theo dấu vết pháp thuật đuổi tới Thanh Thành thì mới biến mất, hắn còn gặp những phụ mẫu khác, tình cảnh không khác mình là mấy, thậm chí còn có người mất con ở ngay Thanh Thành.

Nếu nói Thanh Thành không có vấn đề, hắn nhất định không tin!

“Con bọn ta mất ngay ở Thanh Thành, buôn người làm sao chỉ đi ngang qua được!”

Một hộ vệ khác mặt lạnh tanh nói: “Các vị cũng thông cảm một chút bọn ta không đủ người, nếu các vị chứng minh được bọn buôn người ở Thanh Thành, bọn ta nhất định phái người đi tìm thế nào?”

“Ăn nói kiểu khốn nạn gì vậy!”

“Bọn ta muốn gặp Thành chủ!”

“Con bọn ta mất tích ở đây, quan chức lại không làm gì, đây là cách làm của quê hương Nhân Hoàng à!”

“Con nhà ta mất ngay ở Thanh Thành, lại còn muốn chứng minh, có chuyện vô lý thế sao!”

Tiếng hộ vệ và mấy vị phụ mẫu ngày càng lớn dần, cuối cùng cãi nhau, làm mấy vị hộ pháp Giang gia chú ý.

“Đang ngày Giang gia tế tổ, cãi nhau ra thể thống gì!” Một vị hộ pháp bước ra từ Giang gia, lớn tiếng quát bọn họ.

“Bọn ngươi thân thân là hộ vệ phủ Thành chủ, lại để một đám điêu dân tụ tập gây rối trước phủ Thành chủ, không sợ Thành chủ xuống trách cứ à!”

Mấy hộ vệ vừa nghe, vội vàng muốn xua đuổi đám người đi. Giang Ly nhìn không được liền bỏ pháp thuật ẩn mình, đứng một bên cười lạnh.

“Giang gia oai phong thật đấy, các ngươi còn quản được trước cửa phủ Thành chủ, nếu thích xen vào chuyện người khác như vậy thì vệ sinh trước cửa phủ Thành chủ cũng cho các ngươi xử lý luôn thế nào?”

Hộ pháp nghe vậy giận dữ: “Dám nói năng lỗ mãng với Giang gia, đúng là to gan!”

Mấy vị phụ mẫu mất con và hộ vệ phủ Thành chủ cũng kinh ngạc. Nhân Hoàng đương nhiệm xuất thân từ Giang gia, đừng nói là ở Thanh Thành, dù là cả Hoàng triều Đại Chu, cũng không có ai dám nói Giang gia như vậy, vị này chẳng lẽ là một kẻ không có đầu óc?

Đột nhiên có một nam tử trung niên từ bên cạnh nhảy ra, vội vàng kéo Giang Ly, vừa cười làm lành với hộ pháp Giang gia vừa âm thầm truyền âm cho Giang Ly.

Tiểu tử, mới vào giang hồ liền chống đối Giang gia, chán sống rồi à, mau đi, chuyện này liên quan đến Giang Nhân Hoàng, đừng có dính vào!

Nam tử trung niên vội vàng kéo Giang Ly đi.

Những người khác còn chưa kịp phản ứng gì, hai người đã mất hút không thấy tăm hơi.

“Người đâu rồi?”

“Ngươi là con cái nhà ai, trước khi đi không ai nói với ngươi đừng có đụng tới thế gia à!”

Nam tử trung niên kéo Giang Ly tới một góc hẻo lánh quở trách.

Hắn thấy Giang Ly mặt có vẻ ngây ngô, hành động thiếu suy nghĩ, mặc quần áo lại là chất lượng thượng thừa, tất nhiên là con đại gia tộc nào đó chạy ra rèn luyện.

“Nếu là Hoàng triều khác, đương nhiên ta không dám đụng tới thế gia không nói lý lẽ. Nhưng đây là Đại Chu, lấy luật trị nước, thế gia cũng không dám xem thường luật pháp.”

Nam tử trung niên vừa nghe, liền càng chắc chắn suy nghĩ của mình hơn. Tiểu tử này nhất định là người của tông môn hay gia tộc lớn nào đó, nếu không hiểu biết sẽ không rộng như vậy, mở miệng liền so sánh với những Hoàng triều khác.

Phải biết là Hoàng triều Đại Chu diện tích rộng lớn, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cả đời cũng chưa chắc từng rời Hoàng triều Đại Chu, nên đừng nói là lấy Hoàng triều Đại Chu và những hoàng triều khác ra so.

“Lấy luật trị nước, câu này của ngươi có thể dùng bất cứ nơi nào ở Đại Chu, trừ Giang gia ra.” Nam tử trung niên dừng một lát rồi nói tiếp: “Giang gia có Giang Nhân Hoàng chống lưng, ở Đại Chu ai dám nghiêm phạt bọn họ, nói là Giang Nhân Hoàng chí công vô tư, nhưng ai dám bảo đảm hắn không có tư tâm với gia tộc mình?”

Giang Ly nghe vậy nhíu mày: “Theo ta được biết, Giang Nhân Hoàng rời Giang gia 500 năm, trong thời gian đó chưa từng về Giang gia một lần, như vậy không chứng minh hắn và Giang gia quan hệ lạnh nhạt à?”

Nam tử trung niên cười nhạo nói: “Mấy cái đó chỉ là Giang Nhân Hoàng tuyên truyền để xây dựng hình tượng chí công vô tư của mình thôi. Máu mủ tình thâm, chẳng lẽ hắn không lén về Giang gia một lần?”

“Đi ra ngoài, đừng nghe được cái gì cũng đều tin, thế giới này không tươi sáng như ngươi nghĩ đâu.”

Nam tử trung niên làm ra vẻ thấy rõ mặt tối của thế giới.

Giang Ly thầm nghĩ ta về đây khi nào, sao chính ta không biết?

“Ngươi nói có chứng cứ gì không?” Giang Ly hơi có ý chất vấn, nhưng nam tử trung niên đang dương dương đắc ý, không nghe ra giọng Giang Ly không tốt.

“Đương nhiên là có.” Nam tử trung niên tự tin nói. “Ta từng nghe trộm gia chủ Giang gia và Thành chủ Thanh Thành nói chuyện với nhau, lời nói cử chỉ của gia chủ Giang gia đều ám chỉ Giang Nhân Hoàng thường lén về nhà hỏi thăm hậu bối.”

Bạn đang đọc Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập của Tối Bạch Đích Ô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytvang012
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 640

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.