Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khó đối phó

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Xem xong tư liệu Thiên Cơ lâu cung cấp, Giang Ly đã biết rõ đầy đủ về bí cảnh Huyền Diệu.

Dù lúc đầu hắn chỉ muốn biết bí cảnh Huyền Diệu nằm ở đâu.

Người sáng lập bí cảnh Huyền Diệu danh hào là Đại Mộng Cư sĩ, là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, 800 năm trước độ Thiên Kiếp lực kiệt mà chết, có lẽ là minh minh trung cảm ứng được không qua được kiếp nạn này, nên trước khi độ kiếp để lại bí cảnh Huyền Diệu, cho đời sau vài thứ và những Trúc Cơ trẻ tuổi một ít cơ duyên để kết thiện duyên.

Bí cảnh Huyền Diệu mười năm mở một lần, mỗi lần mở ra khảo nghiệm đều khác nhau, có khi là khảo nghiệm ngộ tính, khảo nghiệm chiến lực, có khi là khảo nghiệm sức chống cự đối với tiền tài mĩ sắc, dù là Thiên Cơ lâu cũng không tìm được quy luật, chỉ xác định được bí cảnh Huyền Diệu tổng cộng có hai tầng, tùy theo biểu hiện, phần thưởng nhận được sẽ khác nhau.

Ví dụ như 500 năm trước bí cảnh Huyền Diệu khảo nghiệm là liên quan đến chiến lực, mỗi người có một tấm bài, có thể cướp bài của người khác, ai lấy được nhiều nhất thì chính là người đứng thứ nhất.

Bí cảnh Huyền Diệu ở biên cương phía Nam Hoàng triều Đại Chu, mỗi lần mở ra đều sẽ cử mấy môn phái trong phủ gần đó tới, trong môn phái này có Hóa Thần kỳ hay không thì không chắc, sao họ lại từ chối bí cảnh mà một vị đại năng gần Độ Kiếp kỳ để lại chứ.

...

Giang Ly thay hình đổi dạng đến gần bí cảnh Huyền Diệu.

Lúc này đã có rất nhiều môn phái đưa đệ tử hạch tâm đến đây chờ bí cảnh mở ra.

Tuy tu vi Giang Ly đã trên Trúc Cơ kỳ, không đủ tiêu chuẩn đi vào bí cảnh nhưng tu vi hắn cũng hơn hẳn Đại Mộng Cư sĩ.

Bí cảnh Huyền Diệu mở ra với miền Nam Đại Chu mà nói, là một sự kiện nhỏ, đến lúc đó mấy cái phủ miền Nam Đại Chu, những môn phái có tên tuổi đều đến tham dự, khoe đệ tử ưu tú của nhà mình.

Giang Ly nhìn một vòng, không gọi được tên một môn phái nào, đúng như hệ thống vậy, ở đây phần lớn đều là Trúc Cơ Hậu kỳ, chỉ lác đác vài người Trúc Cơ Trung kỳ, đương nhiên môn phái Trúc Cơ Hậu kỳ sẽ chỉ trỏ môn phái Trúc Cơ Trung kỳ.

Giang Ly không đa sự, ngụy trang mình thành Trúc Cơ Hậu kỳ, đứng ở trong đám Trúc Cơ Hậu kỳ không chút nào thu hút.

Hắn cũng có thể lộ thân phận: Không giả vờ nữa, ta chính là Nhân Hoàng, cho chút mặt mũi để ta vào bí cảnh lấy hạng nhất.

Đúng là Giang Ly không coi trọng tín ngưỡng, nhưng hắn cũng cần mặt mà.

Đường đường Đại Thừa kỳ xông vào bí cảnh Hợp Thể kỳ, cướp cơ duyên với một đám tiểu tử Trúc Cơ kỳ, nói ra chắc mấy tên bằng hữu của hắn cười rụng răng.

“Này huynh đệ, sư môn nhà ngươi cũng không có ai đến à?” Có một tên dễ thân tới gần Giang Ly. “Khéo quá, sư môn nhà ta cũng không phái người đến đây.”

Đại đa số người đều có trưởng bối nhà mình đến áp trận, để hậu bối khỏi bị bắt nạt, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như người bên cạnh Giang Ly.

Hắn nói mình tên là Tần Loạn, là đại sư huynh và đệ tử quan môn của Định Phong quán, sư phụ hắn bây giờ dạo chơi tứ phương, đã hơn mười năm chưa trở về, hắn làm đệ tử cũng vui vẻ thanh nhàn, tự tu luyện vui không biết trời trăng.

“Chịu thôi, sư môn nhà ta chỉ có ta vai vế lớn nhất, không ai đến cùng ta.”

Giang Ly nói cũng không phải là giả, sư môn hắn là Nhân Hoàng điện, hắn làm Điện chủ Nhân Hoàng điện, đương nhiên bối phận lớn nhất.

Nhưng Tần Loạn thì nghĩ Giang Ly nói vậy không khác gì đang nói trưởng bối sư môn bọn họ chết hết, chỉ còn lại mình hắn.

Hắn cứ nghĩ Định Phong quán mình chỉ có hai người đã là môn phái thảm nhất rồi, không ngờ còn có môn phái thảm hơn cả mình, tức khắc lòng bỗng thấy cảm thương.

“Khổng Ly huynh đệ yên tâm, thấy chúng ta đều là đồng bệnh tương liên, đến bí cảnh Huyền Diệu, huynh đệ tráo ngươi!” Tần Loạn vỗ ngực nói.

Giang Ly không dụng tên giả “Trương Ly”, mà lại đổi họ mình, gọi là “Khổng Ly”.

Giờ hắn vừa nghe Trương Ly liền nhớ tới cái mặt tiểu nhân đắc chí của Tông chủ Đạo tông, tức đến hắn nghiến răng nghiến lợi.

“Mong là lần này không có người thiếu đạo đức.” Tần Loạn là người không chịu ngồi yên được, thấy Giang Ly ít nói, hắn liền dùng sức một người mà nói.

“Khổng huynh biết không, lần trước có tên cố ý áp chế bản thân, mãi đến khi vào bí cảnh mới đột phá Kim Đan, lấy được thứ nhất. Người như thế rất thiếu đạo đức . Nếu ta gặp được loại người đó, nhất định thừa dịp hắn đột phá cho hắn hai cước, ai bảo hắn chơi xấu.”

Giang Ly nghĩ có lẽ không phải hắn muốn tìm đồng bạn mà là muốn tìm người nghe.

Trên đầu hai người đột nhiên hơi tối lại, một con ưng vô cùng khổng lồ đậu ở gần đó, mắt ưng sắc bén, dường như chứa kiếm khí.

“Là chim ưng có một dòng huyết mạch của Kim Điêu, là người nhà ai đến?” Tần Loạn hô to gọi nhỏ, tận tâm làm tốt thuyết minh.

Hai người đi xuống từ lưng chim ưng, lưng đều mang trường kiếm, mặc bạch bào sạch sẽ đến không dính một hạt bụi, mắt nhìn phía trước, hoàn toàn không có để ý mọi người hô to gọi nhỏ.

“Là người Vong Tình tông, người tông môn này không có tình cảm, không tin một ai, chỉ tin thanh kiếm trong tay.” Tần Loạn một câu vạch trần thân phận hai người này. “Là Thất Sát Đạo tử và trưởng bối của y.”

Tần Loạn nhíu mày nghiêm trọng: “Là kẻ khó đối phó, ta đã giao thủ với y, mười trận ta chỉ thắng tám trận.”

Giang Ly hơi giật mình: “Lấy Thất Sát làm danh hào, y có quan hệ gì với Thất Sát Bi Tiên giới?”

Người như thế mình phải nghe thấy mới đúng, sao trước giờ chưa nghe ai nói.

“Không, y lấy Thất Sát chỉ vì thấy giác danh hào Thất Sát ngầu thôi.”

“...”

“Hử? Cánh hoa đâu ra đây?” Tần Loạn ngẩng đầu, thấy hai vị nữ tử mặc quần lụa hồng nhạt phiêu nhiên rơi xuống, cách hoa hồng nhạt biến mất theo. Nữ tử tuổi nhỏ hơn đáng yêu hoạt bát, tính cách dễ thương, tuổi hơi lớn hơn một chút thì mặt mày lãnh đạm, làm mấy tên ái mộ không dám đến gần.

“Là người Lạc Anh Tân Phân tông!” Có người thay Tần Loạn hô lên lai lịch.

“Là Tống Dĩnh sư phụ và sư phụ nàng.” Tần Loạn lại nhíu mày nghiêm trọng: “Là kẻ khó đối phó, ta đã giao thủ với nàng, mười trận ta chỉ thắng sáu trận.”

Tống Dĩnh vừa rơi xuống đất liền nhìn chung quanh, thấy Tần Loạn sắc mặt nghiêm trọng, liền tung tăng chạy tới chào hỏi.

“Hì hì, Tần Loạn, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần này ta sẽ không thua ngươi nữa đâu.”

Nói xong, nàng còn giơ lên nắm đấm xinh xinh.

Nhưng Tần Loạn không phản ứng nàng mà là nhắc nhở Giang Ly.

Sắc mặt Tần Loạn càng nghiêm trọng hơn: “Phải cẩn thận Tống Dĩnh, nàng thấy đánh không lại ta liền tưởng dùng mĩ sắc loạn Đạo Tâm ta, tâm cơ vô cùng nặng!”

Giang Ly thầm nghĩ mù như ta cũng nhìn ra người ta có ý với ngươi, không thấy sư phụ nàng hận không thể rút kiếm chém chết tên ngốc tử nhà ngươi sao.

“Biết đâu là người ta thích ngươi thật?” Giang Ly nhịn không được hỏi.

“Không thể nào.” Tần Loạn chắc như đinh đóng cột. “Có lần ta hỏi nàng, có phải ngươi thích ta không, nàng nói ai lại thích tên ngốc nhà ngươi!”

Giang Ly nhẹ gật đầu, hình như Tống Dĩnh không thích Tần Loạn thật.

“Ngươi phải cẩn thận hai người này, bọn họ sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.”

Lúc này Giang Ly không gật đầu, hắn thì thấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất lần này là người khác.

Hắn đưa mắt nhìn một đệ tử không có gì nổi bật.

Thân thể Trúc Cơ Hậu kỳ nhưng bên trong lại là linh hồn Hóa Thần.

Đoạt xá.

Bạn đang đọc Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập của Tối Bạch Đích Ô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytvang012
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 228

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.