Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giác Ngộ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

Người như Trương đại soái có rất nhiều, triều đình đã quá mục nát không còn đủ sức khống chế địa phương, quan lại, quý tộc thay nhau chèn ép nông dân và bình dân.

Người như Trương đại soái gọi là quân phiệt, các địa phương có quân phiệt cũng thường hay thảo phạt lẫn nhau nhưng thủy chung vẫn bảo trì một làn ranh giới cuối cùng, chỉ cần không phải kẻ ngu ai cũng đoán được loạn thế sắp đến, và làn ranh giới mỏng manh này tùy thời đều có thể tan vỡ.

Nhưng lập thành quân đội dễ, muốn quốc tế công nhận quân phiệt là một quốc gia thì khó, điều kiện đầu tiên và cũng bắt buộc là phải chiếm được Bắc Kinh.

Bắc Kinh là thủ đô của Trung Quốc, không những nó tập hợp mọi tinh hoa của đại lục mà còn là nơi quân đội ngũ quốc trú đóng.

Sau đại chiến năm 1888, ngũ đại đế quốc lấy cớ an toàn cho nhân viên, người dân, đại sứ quán nên trú đóng quân gần phụ cận Bắc Kinh, triều đình tuy vẫn còn ở đây nhưng lại kiêng kỵ phương Tây nên không dám làm gì trái với hòa ước.

Trong nhà hoang, chỗ ở tạm thời của Lâm Quốc Tuấn.

Lâm Quốc Tuấn nằm như chó chết trên giường, hai mắt hắn nhắm nghiền lại cũng không biết là đã ngủ hay chưa, cả người hắn co cụm lại, thi thoảng sẽ run rẩy.

Chiếc giường làm bằng đá, không có ga trải giường hay gối nằm, trên giường được phủ một lớp bụi dày cộc.

Lâm Quốc Tuấn cảm thấy cả người như thoát lực, bây giờ hắn ngay cả đứng cũng không được, thậm chí ngón tay cũng chẳng muốn động.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên gương mặt tái nhợt của hắn, tuy cơ thể này cũng tên là Lâm Quốc Tuấn nhưng lại cao tới 1m75, mà kiếp trước hắn cao có 1m60 thôi, cũng coi như là lùn rồi.

Thời loạn có quy tắc của thời loạn, muốn tham gia quân đội cần phải có cơ bắp cường tráng, khí lực lớn mạnh mới có thể cầm đao chém địch, nhưng ở kiếp trước chỉ cần một khẩu súng là được.

Tuy hiện là năm 1915, súng ống tuy đã được các quân phiệt phổ biến trong quân đội nhưng đại đa số quân lính triều Thanh vẫn còn dùng đao, thương, kiếm, kích.

Mà súng kíp Flintlock Musket là loại súng được phổ biến nhất tính đến thời điểm hiện tại, nên nhớ chiến sự năm 1888 quân phương Tây đều dùng Flintlock Musket, hiện đã trôi qua 27 năm nhưng loại súng này mới được phổ biến ở Trung Quốc, đủ thấy trình độ lạc hậu của nước này.

Lâm Quốc Tuấn nhớ rõ năm 1895 loại súng Mosin Nagant đã được sử dụng rộng rãi trên toàn quân đội phương Tây, nếu đem so sánh giữa hai loại sùng này thì Flintlock Musket có xách dép chạy cũng không bằng Mosin Nagant.

Chênh lệch vũ khí ở thời đại này như trời với đất, ban đầu là súng hỏa mai với vũ khí lạnh, sau này là súng trường với súng kíp, cả hai căn bản không cùng một đẳng cấp.

Lâm Quốc Tuấn biết được điều này là do thỉnh thoảng hắn cũng đi xung quanh nơi đóng quân của Trương đại soái, hắn biết rõ nếu đem so sánh thì quân của Trương đại soái kém mười vạn tám ngàn dặm so với quân đội chính quy phương Tây.

Khác chưa nói, chỉ riêng về tính kỷ luật quân của Trương đại soái tựa như một đám ô hợp vậy.

Là một thanh niên 18 tuổi ở thế kỷ 21, Lâm Quốc Tuấn biết rõ tính kỷ luật, quy trình huấn luyện, tố chất binh sĩ là 3 yếu tố quan trọng nhất của quân đội, đó cũng là ranh giới giữa quân ô hợp với quân chính quy, tùy tiện 1 quân chính quy có thể không đánh lại 5 quân ô hợp nhưng 100 quân chính quy có thể đập tan 1000 quân ô hợp.

Đây gọi là sự phối hợp trong quân đội, trong quân đội không có yếu tố cá nhân, tập thể mới là ưu tiên hàng đầu, là một người lính cần phải tin tưởng giao cho đồng đội phía sau lưng, lại tin tưởng đồng đội, kề vai sát cánh chiến đấu, hỗ trợ lẫn nhau bất cứ lúc nào chứ không phải tham chiến công, thích thể hiện.

Đáng tiếc, tuy quân đội của Trương đại soái đang có xu thế hiện đại hóa theo phương Tây nhưng chính ông ta cũng không hiểu rõ tinh túy trong quân đội phương Tây, giống như một người bình thường nhìn thấy một họa sĩ lâu năm vẽ một bức tranh, hắn ta thấy vậy cũng lấy giấy bút ra vẽ, căn bản chính là thấy xác mà không thấy hồn, vẽ có thể giống hệt nhưng hồn trong đó thì người thường không thể nhận ra được.

Mà quân đội phương Tây có đầy đủ yếu tố của quân đội hiện đại nhưng còn kém một chút, sau này một chút đó mới dần được các nhà tiến sĩ nghiên cứu ra, bổ sung cho quân đội hiện đại.

Quân triều đình thua cũng không oan uổng, chưa nói đến vũ khí nóng và vũ khí lạnh, chỉ riêng việc bản tính ô hợp, thối nát từ trong ra ngoài của triều đình nhà Thanh là đủ nhận rõ song phương chênh lệch.

Lâm Quốc Tuấn tin tưởng quân của Trương đại soái kém hơn chí ít 2 lần quân chính quy phương Tây nhưng nhiêu đó cũng đủ đánh tới Bắc Kinh rồi, chỉ là 2 vạn quân có hơi ít, điều mà Trương đại soái hiện cần làm là chiêu mộ binh sĩ, khuếch trương thế lực của ông ta, nhưng Quốc Tuấn tin tưởng dù Trương đại soái có làm gì đi nữa cũng không là đối thủ của phương Tây, chí ít về vũ khí là như thế.

Bạn đang đọc Đại Thời Đại sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.