Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Có Mình Ngươi

Phiên bản Dịch · 1121 chữ

Nhưng hắn làm như thế cũng không phải vì để hả giận hoặc là tu hành. Tiếng kêu rên ngày càng vang thì Quỷ Hỏa lại càng ngày càng mạnh, chỉ thấy hắn lấy một tấm linh vị màu đen ra rồi đi tới thần án trước đại điện. Phía sau tầng tầng lớp lớp màn che màu vàng là một bức tượng ông lão đứng thẳng, mặt mũi nhăn nheo với khe rãnh ngang dọc, bộ râu cũng đã bạc trắng, cái lưng khom khom, tay chống một cây gậy gỗ Hồ Dưỡng mà nhìn thẫn thờ về phía trước.

Không hiểu sao ánh mắt kia lại khiến Minh trưởng lão thấy căm ghét, nghĩ đến chưởng môn Sa Chu phái đời thứ nhất đã diệt cả nhà hắn mà càng không để pho tượng này vào trong mắt. Chỉ thấy hắn vung tay áo lên, pho tượng lập tức bay ra ngoài, va vào vách tường rồi chia năm xẻ bảy. Sau đó Minh trưởng lão lại cung kính đặt linh vị màu đen trong tay lên trên mặt đất, bên trên viết một đống chữ rất nhỏ - “Lý Muội Tử” tông chủ Huyền Âm tông đời thứ ba.

Các đời tông chủ Huyền Âm tông và Thái Thượng trưởng lão đều để lại một linh vị như vậy trước khi tiến vào Ngạ Quỷ môn, bất kể là do phi thăng hay hóa quỷ. Trong đó có để lại một chút linh tính, được bảo vệ ở trong Tổ Linh điện của Huyền Âm tông. Minh trưởng lão là người phụ trách trấn thủ Tổ Linh điện, lúc cần thì sẽ phụ trách chủ trì nghi thức, tế luyện sinh hồn, triệu hồi tổ linh.

Chỉ là, đa số linh tính của linh vị sẽ bị mai một trong phút chốc, thậm chí vừa cung phụng mấy ngày thì linh tính đã biến mất rồi. Những đại tu sĩ hống hách lộng hành ở Cửu Châu cũng khó thoát kết cục bị thôn phệ, thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Vì thế nên nếu không phải không còn cách nào khác thì Minh trưởng lão cũng tuyệt đối không chịu tiến vào trong Ngạ Quỷ đạo, muốn tiến vào cũng phải vào bằng phương thức phi thăng, tựa như vị “Ly Muội Tử” này.

Tiếng gào khóc trong bão cát càng ngày càng vang, chỉ thấy Minh trưởng lão quỳ gối xuống bái với vẻ mặt nghiêm chỉnh, tiếng lẩm bẩm trong miệng hắn dung hợp cùng với tiếng rên rỉ xảo diệu của hồn phách, dần dần loại bỏ tiếng gió thổi ở ngoài điện, sau đó lại khiến những sinh hồn kia đi vào trong linh vị. Chỉ thấy trong linh vị màu đen bỗng hiện ra một bóng dáng còn đen kịt hơn, vặn vẹo bất định tựa như người mà không phải người, trong phút chốc đã tràn ngập toàn bộ cung điện.

“Đệ tử tham kiến tông chủ!”

Minh trưởng lão dập đầu một cái thật sâu, chợt cảm nhận được sự ớn lạnh tận sâu trong xương tủy.

“Ngươi gọi ta ra có chuyện gì? Tìm ra truyền nhân Bạch Cốt kia rồi sao?”

Giọng nói này tựa như truyền đến từ nơi sâu trong sơn động, vang vọng trong bóng rối trống rỗng.

“Đệ tử đang muốn bẩm báo việc này…”

Minh trưởng lão kể rõ ràng mười mươi những chuyện xảy ra ở Huyền Âm Tông, đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho tông chủ Huyền Âm tông đã chết, nói rằng hắn chống lại truyền nhân Bạch Cốt nên mới dẫn tới họa diệt môn.

Bóng đen im lặng một lát tựa như cũng không ngờ sẽ có biến cố như vậy, đột nhiên bóng đen áp sát Minh trưởng lão rồi nói một cách uy nghiêm:

“Vì thế chỉ có mình ngươi trốn ra được? Tại sao ngươi không mở Ngạ Quỷ môn ra?!”

“Ta đang muốn bẩm báo chuyện này cho ngài! Ngọn lửa màu trắng kia không phải chuyện nhỏ, trăm vạn âm binh quỷ bị thiêu cháy trong nháy mắt, mấy chục quỷ vương cũng không phải đối thủ nữa. Nếu tùy tiện mở Ngạ Quỷ môn ra thì e là lại cung cấp “quân lương” cho nàng, càng khó đối phó hơn!”

Minh trưởng lão càng hạ thấp người hơn.

“Ta biết ngươi sợ chết nhưng ta cũng tha thứ cho ngươi, đợi khi đến Ngạ Quỷ đạo thì ta còn muốn thưởng cho ngươi. Nếu…hồn phách của ngươi không bị hủy diệt...Lâu rồi không gặp...Lão gù, ngươi vẫn chưa chết ư…”

Bóng đen thu vào trong linh vị, giọng nói dần trở nên mờ ảo, lại còn ẩn chứa ý cười nhạo ác độc, câu nói cuối cùng kia cũng không phải nói với Minh trưởng lão.

Minh trưởng lão ngạc nhiên rồi bỗng quay đầu lại, chỉ thấy một lão già cong lưng đang chống gậy đứng ngoài cửa lớn, nếu không có yêu khí như có như không kia thì hắn thật sự hoài nghi đó vẫn là một pho tượng.

“Ngươi là…”

Trong đầu Minh trưởng lão chợt hiện ra một cái tên:

“Cát Vương Bạch Đà!”

Vương của yêu tộc Xích Châu, một trong Thập Phương Yêu Vương.

Không giống như Thụ Vương Dại Dong và Long Vương Mặc Hải đều ở một chỗ ổn định, Cát Vương Bạch Đà này cứ đi dạo trong biển cát vạn dặm ở Xích Châu quanh năm, hành tung luôn bí ẩn nên rất ít người thấy được.

Truyền thuyết nói rằng hắn sẽ hóa thành con lạc đà màu trắng dẫn dắt những người lạc đường ở giữa bão cát, thậm chí dẫn sắt bão cát tránh né ốc đảo tụ tập sinh linh, được coi là biểu tượng của sự may mắn, vậy nên dường như càng ít khi gặp người khác.

Minh trưởng lão cũng chỉ nghe qua cái tên “Cát Vương Bạch Đà” mà thôi, chỉ thấy hắn hóa thành tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh rồi trốn đi không chút do dự. Tất cả quỷ vương trong tay hắn đều bỏ mạng trong trận chiến Huyền Âm tông, nên hắn đang trong trạng thái suy yếu nhất. Lại nói cho dù thực lực của hắn không bị giảm sút thì cũng khó mà chống lại Thập Phương Yêu Vương, chẳng qua hắn vẫn tự tin có thể thoát thân được.

Cát Vương Bạch Đà đứng im thẫn thờ , cây gậy gỗ Hồ Dương trong tay nhẹ nhàng khựng lại, chỉ thấy bão cát trở nên cuồng bạo hơn gấp trăm lần chỉ trong nháy mắt, bao phủ ngàn dặm, nuốt chửng mọi thứ.

Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện (Bản dịch) của Thuyết Mộng Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.