Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm sự.

Tiểu thuyết gốc · 2112 chữ

Thời gian đúng với câu nói, không chờ đợi ai bao giờ.

Chớp mắt một cái, thì một ngày nữa đã sắp kết thúc. Chút ánh sáng hiếm hoi của chiều tà đã bị cuốn đi mất, thay vào đó là một màu đen kịt. Trời vừa tối thì cũng là lúc Đế Đô thắp lên một màu sáng rực rỡ không thua gì vầng thái dương phát quang trong đêm đen hay nói một cách khác Đế Đô là một ngọn hải đăng trên cạn.

Nguồn sáng đó lớn mạnh đến mức hơn 10 dặm đường vẫn có thể nhìn thấy được ánh sáng phát ra từ nó.

Cách Đế Đô chừng hai dặm về phía Đông Nam có một ngọn đồi nhỏ. Tại nơi đó vào lúc này có một ngọn lửa được thắp nên, soi rọi nguồn sáng hiếm hoi cho khu vực lân cận.

Dưới ánh sáng yếu ớt có thể thấy hai đạo nhân ảnh một nam một nữ đang ngồi quanh. Họ là Trương Vệ cùng với người tên Linh Ngọc.

Trương Vệ đang cùng nữ nhân quay dở một con vịt quay với đầy đủ gia vị đẹp mắt đủ khiến những ai chứng kiến phải thèm thuồng. Có thể do bản thân đã nhịn đói trong suốt quảng thời gian dài, nên chàng đã tiện tay cầm lên một chiếc đùi mà gặm lấy nó.

Dù hành động này có vẻ khá là khiếm nhã, tuy nhiên đối với nữ nhân lục y kia. Dường như nó là điều bình thường đối với nàng, nàng đã quá quen thuộc với biểu hiện này của Trương Vệ nên có vẻ nàng rất lấy làm vui.

Nàng tên đầy đủ là Lý Linh Ngọc, là trưởng nữ của đại trưởng lão Lý Gia Trang "Lý Bá". Có một điều đáng nói là mối quan hệ của nàng cùng với Trương Vệ không phải ai cũng biết.

Bởi vì rất hiếm khi nàng lưu lại Lý Gia quá lâu, bởi vì nàng thường ra ngoài lịch luyện. Đến cả những tộc nhân trong gia tộc còn chưa từng nhìn được dung mạo của nàng thì dân chúng Đế Đô này sao có thể biết được nếu nàng không tự nói ra.

"Nhìn đệ xem, lâu ngày không gặp vẫn như thế không thay đổi được."

Lý Linh Ngọc dịu dàng vén tóc mái qua một bên, rồi cười nói. Nghe vậy, Trương Vệ cười hì một cái, rồi gặm thêm một miếng thịt khá lớn. Rồi mới chậm rãi đáp:

"Tỷ đừng trêu đệ. Vốn dĩ chúng ta là người một nhà cơ mà..." Vừa nói chàng vừa phẫy tay thoái thác.

"Mấy cái lễ nghi phiền phức nhã nhặn như đàn bà đó phiền chết đi được. Đệ thích làm chính mình hơn." Nói đoạn chàng khẽ nhìn dáng ngồi của Lý Linh Ngọc, nàng ngồi khép nép, đưa hai chân về một phía. Người thì nghiêng về phía chàng. Như một thói quen chàng bất giác hỏi:

"Lần này tỷ sẽ ở lại trong bao lâu?"

Nhận được câu hỏi từ Trương Vệ, Lý Linh Ngọc không một giây suy nghĩ, ôn nhu đáp:

"Có lẽ ta sẽ ở lại đặng chứng kiến xong đại hội Tam Minh Tranh Bá rồi mới tính đến chuyện rời đi." Nói đến đây, nàng đưa mắt nhìn Trương Vệ đầy thâm tình nói tiếp: "Ta muốn xem tiểu đệ của mình đã trưởng thành đến mức độ nào."

Nghe được câu nói ấy, khuôn mặt của Trương Vệ khẽ trở nên tươi rói. Chàng hào hứng đáp ngay.

"Thế thì hay quá!" Vừa nói chàng tiện tay đưa bàn tay hữu hãy vẫn còn cầm lấy khẩu phần ăn dở của mình mà đưa lên ra hiệu. "Tỷ cứ chờ mà xem, đệ sẽ cho tất cả những con người ở đây thấy thực lực thực sự của đệ."

Sự tự tin của Trương Vệ lúc này, đã khiến Lý Linh Ngọc trơ người một lúc. Trương Vệ mà nàng biết, trước đây chưa bao giờ tự tin đến như vậy. Khiến nàng bất giác cười hừ một cái:

"Xem ra... đệ đã có một người dẫn đường tốt đấy! Khí lực của đệ đã cường hãn hơn trước rất nhiều."

Nói đoạn nàng xích người lại gần Trương Vệ, đồng thời đưa khuôn mặt xinh đẹp đến gần gương mặt chàng rồi cười nói:

"Người đó là cao nhân phương nào có thể cho ta biết được không?"

Đứng trước yêu cầu này, bất chợt khiến Trương Vệ lưỡng lự.

"Người đó..."

Lời vừa thốt ra, chàng liền đưa gương mặt suôi theo chiều của Lý Linh Ngọc đặng tránh né nàng. Hành động này đã gián tiếp nói lên sự khó xử đang hiện hữu bên trong tâm khảm của chàng lúc này.

Dù cho có thân thiết với nhau như tay với chân. Tuy nhiên vấn đề này lại khiến chàng cực kỳ khó xử. Vì chàng đã từng đứng trước mặt của Kinh Như Tuyết mà tuyên thệ sẽ giữ bí mật này đến cùng dù cho có là người thân cũng vậy.

Cho nên chàng không biết sẽ phải giải thích thế nào với người mà chàng coi là quan trọng bậc nhất trong cuộc đời mình đang ở phía đối diện.

Cảm xúc của chàng đan xen lẫn lộn, bờ môi thì nhấp nháy liên tục. Như thể một nữa muốn nói, bên còn lại thì kiên quyết chối từ.

Những thứ đó, đã hiện rõ mồn một trong đôi mắt của Lý Linh Ngọc. Nàng thấy vậy thì thở dài một hơi rồi đưa ánh mắt về hướng khác. Dáng ngồi cũng đã trở về bình thường. Sau đó nàng nói trong sự từng trãi của chính mình.

"Khi chúng ta trưởng thành sẽ có những lời nên nói và có những điều không thể thốt ra dù bản thân rất muốn. Dù cho đó có là một chút nổi niềm tâm sự..."

Nói đến đây, nàng nghiêng đầu nhìn Trương Vệ và híp mắt cười.

"Phải không?"

Đứng trước tình cảnh này, Trương Vệ nhất thời cảm giác như những lời đó như thể Lý Linh Ngọc đang tự nói với chính mình vậy. Dù có là vậy chàng cũng phải cho nàng một câu trả lời chứ không thể nín lặng như thế.

Khuôn mặt đang cứng đờ, thoáng chốc đã trở lại bình thường. Trương Vệ nghiêm nghị đáp:

"Thứ lỗi cho đệ, quả thật đệ đã tuyên thệ là giữ bí mật này đến giây phút cuối cùng..."

Nói đoạn chàng hạ thấp giọng, anh mắt có lỗi nhìn xin sự tha thứ đến từ chỗ Lý Linh Ngọc.

"Tỷ không vì thế mà giận đệ đó chứ!"

Nhìn thấy gương mặt non nớt của Trương Vệ vì biểu hiện của mình mà thoáng chốc đã trở nên đáng thương đến như vậy. Khiến Lý Linh Ngọc không kiềm chế được mà cười duyên:

"Hì! Đệ vẫn như xưa, vẫn rất sợ làm mất lòng người khác. Chuyện này vốn dĩ không thể trách được đệ mà." Nói đoạn Lý Linh Ngọc chuyển dịch ánh nhìn về không gian xung quanh ngọn đồi này. Mặc dù trời tối đã che đi hầu hết những cảnh vật, nhưng trong lòng nàng cùng Trương Vệ đều đã hiện lên mồn một từng hình ảnh khi xưa. Cái thời bọn họ vô lo vô nghĩ, cùng nhau chơi đùa tại nơi này.

Cùng nhau họ không có bất cứ điều gì che giấu, những chuyện thường ngày đã được bọn họ vô tư nói hết ra. Nhìn lại khoảng thời gian ấy mới thấy rằng cái tuổi thơ ấy quả thật không sao có thể sánh bằng. Điều đó đã khiến Lý Linh Ngọc chạnh lòng mà tâm trạng bất giác bị chùn xuống. Khuôn mặt theo đó mà trở nên buồn bã.

Bắt được biểu cảm đó của nàng, làm cho Trương Vệ cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. Nên buộc miệng chàng đã không thể tự chủ mà thốt ra một câu:

"Đệ hứa, sau sự kiện Tam Minh Tranh Bá sẽ kể lại hết mọi điều với tỷ. Tuyệt đối không một chút giấu diếm."

"Khi đó sao?"

Câu nói của chàng đã khiến Lý Linh Ngọc bất ngờ mà đưa ánh mắt nhìn chàng một lúc. Rồi bỗng chốc cảm xúc của nàng bỗng trở nên tồi tệ hơn trước giống như nàng đang có một nỗi niềm tâm sự nào đó. Vốn dĩ nàng là một con người mạnh mẽ rất ít thể hiện ra sự yếu lòng đến mức độ này.

Thật trùng hợp khi nàng đang lúc dạt dào cảm xúc nhất thì đã bị Trương Vệ dội cho một gáo nước lạnh. Bời vì trong một khoảng khắc ngắn, Trương Vệ đã cúi người xuống mà thưởng thức tiếp phần thức ăn dang dở mà không để ý đến nàng. Đồng thời nói:

"Đệ chắc chắn với tỷ điều đó mà."

Lời nói đó dường như đã đánh thức một cái gì đó trong lòng của nàng. Khiến nàng mở một nụ cười buồn bả. Nhưng rồi cũng rất nhanh đã lấy lại dược dáng vẻ của trước kia mà nhìn Trương Vệ cười nói.

"Chậm thôi coi chừng mắc nghẹn."

Dù nói kiểu gì Trương Vệ cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn. Chuyện tinh tế đối với nhi nữ vốn không thể có trong một ngày một bữa được nên nàng cần gì phải trông chờ nơi chàng cơ chứ. Nàng chỉ đành phì cười vì đứa trẻ này vẫn chưa lớn mà thôi.

Thời gian trôi thêm một chút, phần thức ăn chỉ mình Trương Vệ độc chiếm, cũng đã vơi đi gần hết. Lúc này trời cũng đã khuya, có lẽ bọn họ cũng đã sắp phải nói lời từ biệt. Bỗng nhiên Lý Linh Ngọc lên tiếng:

"Với những gì mà đệ đang có, ta nghĩ đạt được thứ hạng cao trong Tam Minh Tranh Bá khi tới không phải là vấn đề. Chỉ sợ rằng đệ sẽ gặp phải Lý Tấn hoặc Từ Tử Sóc thôi. Nhất là Lý Tấn với võ kỹ Điêu Linh Thuật. Đệ có cần tỷ tỷ ta hướng dẫn cho cách khắc chế không?"

Vừa nghe đến đây, hành động của Trương Vệ bất chợt ngưng lại. Ánh mắt dường như có một sự đắn đo nhất định.

Đương nhiên là phải như vậy rồi, đúng thật là khả năng của Trương Vệ lúc này không thể nào so bì được với hai người mà Lý Linh Ngọc vừa nói.

Thứ hạng cao không phải là điều mà Trương Vệ cần, cái chàng cần chính là chiến thắng tuyệt đối, đứng đầu những con người trẻ tuổi trong thế hệ kế tiếp.

Chỉ có như vậy, chàng mới thực hiện được lời hứa bản thân đã hứa với một người cực kỳ quan trọng. Bên cạnh đó chàng lại không muốn biết cách khắc chế đối phương để mà chiến thắng.

Thế cho nên chàng bỏ qua hết những suy nghĩ muốn biết võ kỳ của Lý Gia Trang là gì.

"Đệ cảm ơn ý tốt của tỷ. Có lẽ lần này, đệ sẽ từ chối nó, đệ sẽ bằng khả năng của mình để giành chiến thắng."

Trong lời nói của mình, Trương Vệ đã thể hiện rõ sự quyết tâm cùng tấm lòng kiện định. Biểu hiện này của chàng khiến Lý Linh Ngọc nhìn thấy thì đơ hết một chốc.

"Quả nhiên là vậy...." Nói đoạn nàng cười đầy vui thoả.

"Đệ đã trưởng thành rồi."

Nụ cười của nàng như thể là mời chúc mừng cho Trương Vệ. Chàng đã quá khác với xưa để nàng có thể nhận ra, từ khuôn mặt cho đến tính cách.

"Xem ra trong khoảng thời gian qua, đệ đã thay đổi rất nhiều. Soái hơn đồng thời cũng đa tình hơn nữa."

Lý Linh Ngọc tiếu ý nói, khiến Trương Vệ bất giác đỏ ứng mặt. Chàng biết nàng đang nói đến chuyện gì liền nhânh chóng giải thích.

"Không đâu là chỉ vô tình thôi, chứ đánh chết đệ, đệ cũng không có ý trêu hoa ghẹo bướm."

Nói đoạn cả hai phá lên cười, khuấy động màn đêm yên tĩnh.

Cứ thể hai người họ tạm thời gạt bỏ qua những muộn phiền đã đeo bám hằng ngày mà dành một ít thời gian hiếm hoi đặng ôn lại chuyện xưa. Cho đến tận đầu giờ Tý thì cả hai đều ai về nhà nấy.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.