Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Tông phiệt chủ

Phiên bản Dịch · 5708 chữ

Tháng 8, Trung Nguyên chiến loạn khốc liệt.

Đại quân của Trần Thắng Ngô Quảng liên tiếp giành thắng lợi, như thể càn quét. Đồng thời nghĩa quân khắp nơi lần lượt hưởng ứng, chiến tranh lan đến đại lục Thần Châu.

Nhưng Ly Sơn ở miền trung vẫn đang say ngủ dưới màn đêm.

Ngàn sao lấp lánh, vũ trụ huyền bí và bao la, phóng mắt nhìn không thấy ranh giới.

Dưới chân Ly Sơn, doanh trại quân Tần đèn đuốc sáng choang, phía sau doanh trại là dãy núi chập chùng như một con quái thú.

Hùng Bá từ xa phóng mắt nhìn về phía doanh trại quân Tần, thầm tính toán cách vượt qua, vào trong Hoàng Lăng ở Ly Sơn.

Doanh trại gồm mười khu nối tiếp nhau, khoảng cách không xa lắm, có thể xông qua từ khoảng giữa, nhưng dù qua được thì cũng thương vong rất nhiều.

Ông ngoảnh lại nhìn chín người trong sơn động, lòng hết sức rối rắm.

Hùng Bá sinh ra ở Hội Kê, thuộc vương thất nước Sở thời chiến quốc. Sở Hoài vương hiện nay cũng là cháu của ông, có uy tín rất cao trong quân nam, được gọi là Hiệp vương. Thủy hoàng Doanh Chính bệnh chết trên đường tuần du, đế quốc Tần lập tức chia rẽ sụp đổ, sau đó quần hùng thiên hạ cùng nổi dậy.

Hùng Bá nhận định chuẩn xác thời cơ, đã liên kết với Hạng Lương, một quý tộc nước Sở ở Hội Kê, giết chết quận thủ Hội Kê, đưa cháu trai lên làm Sở Hoài vương, khởi binh tạo phản.

Đầu năm nay, có sứ giả của triều đình Trương Sở do Trần Thắng Ngô Quảng thành lập phái đến, nói là đã phát hiện long mạch của nước Tần, mời Hùng Bá cùng đến đó.

Đang là lúc chiến sự gay go, Hùng Bá nhận thấy việc phá long mạch nhà Tần cũng là một cách hòa giải chiến sự, nên đã đồng ý kiến nghị của Trần Thắng. Nhưng trong thâm tâm thì Hùng Bá rất khinh thường triều đình Trương Sở của Trần Thắng, một bọn chân bùn sao thể làm nên đại sự? Thất bại là điều sớm hay muộn mà thôi!

Nào ngờ, người mà Trần Thắng Ngô Quảng phái ra lại là Hoàng Công Thạch hiệu xưng Kiếm Tiên ở miền bắc, khiến Hùng Bá hết sức đau đầu.

Nay trong sơn động có chín người, bốn là thủ hạ của Trần Thắng, ba là người của ông, còn hai người là đại diện của nghĩa quân khác.

Nhưng mười người này đại diện cho bốn thế lực, hẳn lòng dạ cũng không giống nhau.

Nghĩ đến đó, Hùng Bá chợt động tâm, quay người đi đến trước sơn động, nói:

- Tiểu Đào, ra đây chút!

Một thanh niên anh tuấn đang lau chùi ngọn đoản mâu bên đống lửa, nghe gọi liền đứng lên, giắt ngọn đoản mâu vào sau lưng, sải bước đi ra khỏi sơn động.

Vừa nhìn thấy thanh niên này, Hùng Bá liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhỏm.

Trời không diệt Sở!

Sau khi nhà Tần thống nhất thiên hạ, các đại thần dưới trướng Sở vương khi xưa hầu hết đã biệt tích, nào ngờ tại nhà họ Hạng ở Hội Kê còn có một huynh đệ thế này?

Huynh trưởng Hạng Tịch rất giỏi võ, một mình có thể đương cự hằng vạn người, người thanh niên trước mắt này là Hạng Đào, em cùng cha khác mẹ của Hạng Tịch.

Chàng võ nghệ tuy không bằng Hạng Tịch, nhưng mưu trí thì hơn Hạng Tịch gấp trăm lần, được Hạng Lương gọi là quản lý của nhà họ Hạng.

Trong thành Hội Kê có câu “Vũ thành hổ, ngọc là hồ”, “hồ” (con cáo) đây chính là chỉ thanh niên anh tuấn này.

Hạng Đào khom mình thi lễ nói:

- Tướng quân, có việc gì vậy?

- Tiểu Đào, sáng sớm mai chúng ta phải chiến đấu, ngươi phải theo sát ta, không được rời hàng ngũ. Ngoài ra, ta biết đoản mâu trong tay người tuy không bằng huynh trưởng, nhưng cũng là thiên hạ nhất tuyệt. Nhưng khi vào đến Ly Sơn sẽ gặp rất nhiều hung hiểm, rất có thể xuất hiện nhiều chuyện ngươi không tưởng tượng nổi, bằng vào võ lực không thể giải quyết. Khi nãy ta đã hỏi Lôi Tông phiệt chủ lấy một phần khẩu quyết và ba miếng Kinh Thần điệp (đĩa), hãy cầm lấy nghiên cứu.

Hạng Đào gật đầu:

- Đa tạ tướng quân!

Rồi đón lấy khẩu quyết và ba miếng ngọc thạch cỡ ngón tay cái, quay người trở vào sơn động, ngồi xuống bên đống lửa tiếp tục lau chùi đoản mâu.

Đêm, càng lúc càng sâu.

Một người trung niên từ trong sơn động đi ra, đến phía sau Hùng Bá.

- Hùng huynh, chuyện có chút quái lạ!

- Sao cơ?

- Hoàng Công Thạch trước nay rất cao ngạo, ngay cả Doanh Chính cũng chẳng làm gì được. Ông ấy là truyền nhân Mặc Môn, và còn là một người nổi tiếng, sao dễ dàng dấn thân vào vòng nguy hiểm? Còn tên họ Lưu kia cũng không đơn giản, thanh kiếm của y dường như là một danh khí, không nhận ra được y là người thế nào.

- Lôi huynh muốn nói là giống Lôi huynh chứ gì?

- Không phải vậy, có điều là trên người y có một làn khí rất quỷ dị, giống như khi gặp Doanh Chính lần đầu, chỉ khác là yếu hơn nhiều, yếu đến mức nếu không quan sát kỹ, khó thể nhận ra được. Tướng cách của y rất là phú quý!

Hùng Bá biến sắc mặt:

- Lôi huynh, khi vào núi hãy phái người hỗ trợ tiểu Đào, y sẽ là hy vọng của đại Sở chúng ta trong tương lai. Tên họ Lưu giao cho Hùng mỗ, Hùng mỗ sẽ tìm cách trừ khử. Nhưng còn Hoàng Công Thạch thì phải cần Lôi huynh đích thân ra tay, chúng ta e không phải là đối thủ của y.

Người trung niên gật đầu:

- Việc này Lôi mỗ sẽ tự lo liệu!

Giờ Dần, trời đã sắp sáng.

Dưới Ly Sơn nổi cơn dông gió, đèn đuốc trong doanh trại quân Tần chợt tối, liền theo đó tiếng ngựa hí từng hồi vọng đến. Nhưng tiếng hỗn loạn chỉ kéo dài trong chốc lát, doanh trại quân Tần lại trở về với sự tĩnh lặng, không còn chút tiếng động gì nữa.

Nhóm Hùng Bá mười người nhân lúc hỗn loạn đã lẻn vào trong doanh trại quân Tần, trên đường không hề gặp trở ngại. Hùng Bá dẫn đầu, Hạng Đào theo sau, bên cạnh còn có một cao thủ Lôi Tông, hành động hết sức thận trọng.

Ngay khi họ băng qua doanh trại tiền quân, khi đến doanh trại trung quân, tiếng tù và đột nhiên vang lên.

Hùng Bá giật mình, vừa định nhắc nhở mọi người cẩn thận, doanh trại quân Tần đang tĩnh lặng bỗng sôi sục, từ bốn phương tám hướng xông ra vô số binh sĩ áo giáp đen. Những binh sĩ giáp đen này khác hẳn quân binh thông thường của nước Tần, thảy đều mặc giáp mềm, tay cầm kiếm sắt và đeo mặt nạ đen.

Dưới ánh lửa, những binh sĩ ấy như quỷ dữ xông ra, bao vây mười người vào giữa, nhưng không một ai lên tiếng.

Phía sau binh sĩ giáp đen là quân binh nước Tần toàn võ trang, đao kiếm thương kích ánh lên ghê rợn dưới sự soi chiếu của đuốc và đèn lồng.

- Hắc Băng Đài, kiếm sĩ Cốt!

Hùng Ba thầm kêu không ổn, biết là hành tung sớm đã bị bại lộ.

Hắc Băng Đài là một tổ chức bí mật của nhà Tần, được bí mật thành lập bởi Công Tôn Ưởng từ đời Tần Quốc Công. Công Tôn Ưởng là người đã giúp nhà Tần hưng thịnh. Về sau, Hắc Băng Đài thuộc sự chỉ huy trực tiếp của Tần vương, ngay cả phủ Quốc Úy cũng không có quyền điều động. Trong hai trăm năm qua, Hắc Băng Đài chuyên trách xử lý những việc khó khăn cao độ, nhà Tần sở dĩ có thể thống nhất thiên hạ là nhờ công lao của Hắc Băng Đài hơn hết.

Hắc Băng Đài có 24 Thiên Quan, cũng được gọi là 24 Sát.

Những kiếm sĩ lúc này chính là thủ hạ của Cốt Cưu (chim tu hú) thiên quan, một trong Ngũ Cưu thiên quan trong 24 thiên quan.

Trong cuộc chiến nhà Tần thống nhất lục quốc, chuyên đối phó với nước Sở chính là các kiếm sĩ Cốt dưới trướng Cốt Cưu thiên quan. Hùng Bá từng tiếp xúc nhiều với bọn kiếm sĩ Cốt này, nên gặp là nhận ra ngay.

- Đại vương sớm đã biết bọn dư nghiệp lục quốc các ngươi không thành thật, chẳng ngờ các ngươi lại tự đến nộp mạng. Hắc hắc… Tuyệt, thật là tuyệt vô cùng, vậy cũng tiện cho bọn ta khỏi phải đi tìm, hôm nay quyết phải giết sạch các ngươi.

Trên không doanh trại vang lên một tiếng nói u ám, tiếng ồn ào tuy rất to, nhưng nhóm người Hùng Bá nghe rõ mồn một.

Hùng Bá cười não nề, quay sang lão nhân tóc bạc bên cạnh nói:

- Hoàng công, hiện chỉ còn một cách là hai ta liên thủ chiến đấu!

- Tuân mệnh tướng công!

Chưởng 1: Lôi Tông phiệt chủ (2)

Xương cốt khắp người Hoàng Công Thạch kêu răng rắc liên hồi, thốt nhiên quát to, liền tức trong tay áo trượt ra một thanh kiếm dài ba tấc, ánh vàng kim tỏa rộng đến ba thước, tạo ra một luồng cương khí lạnh thấu xương và cực kỳ uy mãnh, trong thoáng chốc đã bao quanh ông và xô giạt không ngừng.

Hùng Bá một ngựa dẫn trước, lẹ làng rút lấy trường mâu giắt chéo sau lưng, vung động trong tay, rít gió vụt vù, dấy lên từng đợt sóng to.

Ông dồn chân khí vào trường mâu, mỗi lần vung ra là có người gục ngã, kẻ địch bất luận trúng vào đâu cũng hẳn ngũ tạng vỡ nát mà chết. Mâu pháp của Hùng Bá có được từ kinh nghiệm chiến trường, có tên là mười bước giết một người, chiêu pháp cương mãnh, vật cứng rắn đến mấy cũng vỡ nát. Và phía sau ông có Hoàng Công Thạch và Lôi Tông phiệt chủ hỗ trợ, không cần lo lắng, mâu pháp càng phát huy đến tột bậc, uy lực khôn cùng.

Người thanh niên họ Lưu ở giữa vung động trường kiếm, chiêu thức kỳ ảo.

Thoạt nhìn, kiếm pháp của y cực kỳ hung mãnh, như thể trong tay không phải một thanh kiếm, mà là một chiếc rìu to. Trường kiếm phát ra ánh sáng đỏ rực, rít gió vụt vù, tựa như ngọn lửa rực cháy, khiến không khí trong vòng ba thước nóng khủng khiếp.

Còn Hạng Đào cùng một cao thủ Lôi Tông đi sau cùng.

Hai người một mâu một đao, trong lúc đao bổ mâu đâm, phát ra chân khí cuồn cuộn, hung mãnh khôn tả, hệt như binh khí sắc bén.

Đao và mâu vung đến đâu, các kiếm sĩ Cốt lần lượt ngã xuống. Hai người phối hợp hỗ trợ nhau, hết sức công hiệu, không hề kém những người phía trước.

Trong chốc lát, mười người đã xông đến nửa phần đường.

Tuy nhiên, những kiếm sĩ Cốt ngăn chận trước mặt cực kỳ hung hãn, đang hăng máu giẫm đạp lên xác đồng bọn lao tới, và mỗi lúc càng đông, khiến nhóm người Hùng Bá tốc độ tiến buộc phải chậm lại.

Trận chiến quyết liệt, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ một khoảng đất rộng.

Hạng Đào thi triển mâu pháp gia truyền, hạ gục một kiếm sĩ Cốt võ nghệ cao cường. Chưa kịp thở, một luồng kình lực cuồn cuộn xô đến. Quay đầu nhìn, chỉ thấy một kiếm sĩ Cốt mặc áo giáp, dáng người mảnh khảnh phi thân lao đến, tay cầm một đoản mâu màu xanh rờn rất quái dị.

- Tiểu Đào, tránh mau!

Hùng Bá vừa nhìn thấy đoản mâu xanh rờn, liền kinh hoàng tái mặt.

Nhưng lúc này Hạng Đào sao thể khống chế được cục diện?

Đoản mâu ấy đến nhanh như tia chớp, không để cho Hạng Đào có thời gian né tránh, tuy nghe tiếng cảnh báo của Hùng Bá, nhưng chẳng thể không vung mâu lên đón đỡ.

- Hi hi, gan dạ lắm!

Đối phương phát ra tiếng cười con gái, hai đoản mâu chạm nhau, “keng” một tiếng khẽ, Hạng Đào liền tức miệng phún máu tươi và đoản mâu cũng vuột tay bay đi. Đoản mâu của đối phương ngoài phủ một lớp sáng xanh rờn, nhưng khi xuống đến đất thì lớp sáng ấy đã biến mất, đoản mâu đã trở lại bình thường.

Hạng Đào là cao thủ lớp trẻ nhà họ Hạng, ngoài huynh trưởng Hạng Tịch, cơ hồ chưa từng gặp địch thủ.

Y đâu biết lại gặp phải tình huống như vậy, cho dù gặp phải cao thủ nước Tần cũng chẳng thể xuất hiện tình trạng quái dị thế này.

Cao thủ Lôi Tông đỡ lấy Hạng Đào, trao đại đao vào tay chàng và khẽ nói nhanh:

- Hãy giao yêu nữ này cho ta, huynh đệ hãy đến bên phiệt chủ… Xem ra 24 thiên quan đã toàn bộ xuất động, huynh đệ không phải địch thủ của họ đâu.

Rồi liền vung tay, một quyền đón lấy đoản kích của đối phương.

Mấy mươi luồng sáng từ kẽ ngón tay y bắn ra, tiếng ì đùng vang lên liên hồi, kình khí xô ra tứ phía, cực kỳ khủng khiếp.

Trong khi đó, Hạng Đào đã thừa cơ lao đến bên cạnh thanh niên họ Lưu và hét to:

- Huynh đài cẩn thận!

Đồng thời vung đao, một kiếm sĩ Cốt ngã gục. Thanh niên họ Lưu nhẹ gật đầu với chàng, không nói gì, trường kiếm trong tay vung động, tạo ra ánh kiếm rợp trời, lại thêm vài kiếm sĩ Cốt gục ngã.

- Ha… Không ngờ Xích Tiêu kiếm cũng xuất hiện, vậy là hôm nay có được nhiều thu hoạch rồi!

Một tiếng nữ từ trong đoàn quân Tần vọng đến, liền theo đó một luồng ánh kiếm từ trong đám đông vọt lên, đâm thẳng vào thanh niên họ Lưu.

Một kiếm kinh thiên động địa, hệt như ác long phi đằng.

Ánh kiếm chóa lòa, không nhìn thấy bóng kiếm, hai cao thủ Trương Sở đang đứng cạnh thanh niên họ Lưu liền tức đón cản, nhưng chỉ nghe hai tiếng rú thảm thiết, ánh kiếm đột nhiên biến mất. Hai cao thủ Trương Sở đứng yên tại chỗ, máu tươi từ lưng eo phún ra như mưa.

Chỉ một chiêu, hai cao thủ Trương Sở đã bị chém ngang lưng táng mạng.

Hạng Đào và thanh niên họ Lưu thậm chí ngay cả bóng người của đối phương cũng chưa nhìn thấy, lập tức vẻ mặt trở nên hết sức nặng nề.

Trong trận chiến này lại còn tiềm ẩn cao thủ như vậy, thật quá khủng khiếp.

Lúc này mọi người chỉ còn cách cổng trại trung quân chừng một dặm, nhưng mười cao thủ đã có ba người táng mạng, cao thủ Trương Sở chỉ còn lại mỗi mình Hoàng Công Thạch. Tuy nhiên, Hoàng Công Thạch như không hề lo lắng, Hoàng Kim kiếm trong tay vẫn vung động linh diệu. Nhưng Hùng Bá thì đã thở hổn hển, cuộc chiến đã khiến ông tiêu hao quá nhiều chân lực, nếu không nhờ Lôi Tông phiệt chủ hỗ trợ, ông e đã táng mạng từ lâu.

Đột nhiên, tiếng tù và vang lên, các kiếm sĩ Cốt lập tức dừng tay, tránh chừa ra một con đường.

Nơi cổng doanh trại, bốn thiếu nữ tuyệt sắc mặt giáp mềm ngồi sau một chiếc bàn dài, bên cạnh là một hàng 19 người.

- Tịnh Tịnh, thôi đừng đùa nữa!

- Vâng!

Người đang giao chiến với cao thủ Lôi Tông đáp lời, thân hình nhỏ nhắn đột nhiên mất dạng, trên không xuất hiện một đoản mâu xanh rờn, “ầm” một tiếng đâm thẳng tới. Cao thủ Lôi Tông tột cùng căng thẳng, y thấy rõ ngọn đoản mâu từ chậm biến nhanh đâm tới, khi đến trước mặt mới vang lên một tiếng như sấm rền.

Nhìn thấy rõ như vậy đó, nhưng không thể nào tránh né.

Cao thủ Lôi Tông lòng bàn tay lóe sáng, một quyền vung ra.

Quyền với mũi mâu chạm nhau, vang lên tiếng nổ liên hồi như thể sấm rền.

Đoản mâu xanh rờn “vù” một tiếng biến mất trên không, còn cao thủ Lôi Tông thì vẫn với tư thế vung quyền đứng bất động tại chỗ.

Bên cạnh bốn thiếu nữ tuyệt sắc đã có thêm một thiếu nữ, thiếu nữ này tuy không đẹp bằng bốn thiếu nữ kia, nhưng nụ cười trên môi rất ngọt ngào, mái tóc dài óng ả, chiếc váy dài xanh càng khiến thân hình mảnh mai của nàng ta nổi bật hơn.

- Tỷ tỷ, đó quả là một cao thủ!

Thiếu nữ lớn tuổi nhất vuốt ve mái tóc huyền của thiếu nữ có tên Tịnh Tịnh và nói:

- Đương nhiên rồi, có thể khiến cho Tịnh Tịnh phải thi triển thuật hóa thân, đương nhiên không phải người tầm thường. Thật không ngờ cao thủ Lôi Tông trước nay không màng sự đời, hôm nay lại xuất hiện dưới chân Ly Sơn. Dám hỏi, vị nào là Lôi Tiếu Thiên, phiệt chủ Lôi Tông.

Vừa dứt lời, thân người cao thủ Lôi Tông “đùng” một tiếng nổ tung, máu thịt văng tung tóe.

Hạng Đào giật mình thót tim.

Chương 1: Lôi Tông phiệt chủ (3)

Lôi Tông phiệt chủ tiến tới một bước, lạnh lùng nói:

- Lôi Tiếu Thiên đây! Dám hỏi năm vị cô nương có phải là Ngũ Điểu thiên quan của Hắc Băng Đài?

Hùng Bá đứng bên lặng người, thầm nhủ:

- Trời! Ngũ Điểu thiên quan sao lại ở đây? Họ chẳng phải đang ở Hàm Dương bảo vệ Hồ Hợi sao? Nếu họ là Ngũ Điểu thiên quan thì hôm nay hẳn dữ nhiều lành ít rồi.

Ông nép gần Lôi Tiếu Thiên, khẽ nói:

- Tiêu Thiên huynh, đừng quên điều đã hứa với Hùng mỗ, nhất định phải bảo vệ an toàn cho tiểu Đào nhé!

Lôi Tiêu Thiên hờ hửng gật đầu. Thiếu nữ lớn tuổi nói:

- Thiếp thân là Lam Lan, giữ chức Phụng Điểu thiên quan trong Ngũ Điểu thiên quan. Lôi phiệt chủ không ở nhà tu luyện lôi pháp, lại nhập chung với bọn nghịch đảng này, không sợ Tần hoàng nổi giận thiên oai, san bằng Lôi Công sơn trang sao?

Giọng nói rất bình thản, nhưng vẻ mặt không giận mà oai và thoáng lộ sát khí.

Hoàng Công Thạch cả giận quát:

- Tiểu nha đầu thật lớn lối!

Một thiếu nữ váy đỏ ngồi cạnh Lam Lan cười khảy nói:

- Tôn giá hẳn là Hoàng Công Thạch hiệu xưng Kiếm Tiên ở miền bắc, thiếp thân thấy Luyện Kim chỉ của tôn giá chỉ được chừng hai ba thành hỏa hầu mà cũng dám đến đây lộng hành, lại còn dám tự xưng là kiếm tiên, thật không biết xấu hổ.

Dứt lời, nàng ta đưa tay đặt lên chiếc đàn cổ màu đỏ trên bàn, ngón tay thon thả khảy nhẹ, ánh đỏ lấp lánh như lửa, một vệt sáng đỏ như tia chớp bắn ra, bay thẳng vào Hoàng Công Thạch.

Hoàng Công Thạch lập tức thi thố tuyệt kỹ, hai ngón tay trỏ và giữa hiện màu vàng kim, một luồng cương khí màu vàng kim từ đầu ngón tay bắn ra, “choang” một tiếng, chạm vào luồng sáng đỏ của đối phương. Liền thì, Hoàng Công Thạch rú lên một tiếng thảm thiết, hai ngón tay phún máu xối xả.

Hai ngón tay màu vàng kim đã bị tiện lìa, thanh đoản kiếm ba tấc trong lòng bàn tay cũng rơi xuống đất.

Thiếu nữ váy đỏ cười khảy:

- Cắt đứt Luyện Kim chỉ của tôn giá, để xem tôn giá còn dám xưng là kiếm tiên nữa không?

Lôi Tiếu Thiên bỗng thảng thốt reo lên:

- Bá Điểu thiên quan Dạ Hồng Đăng!

- Chính thiếp thân!

Phía Hùng Bá lặng thinh, ngoại trừ Lôi Tiếu Thiên, thảy đều lộ vẻ kinh khiếp. Hạng Đào cũng không ngờ đường đường một kiếm thủ bậc nhất miền bắc lại không chịu nổi một chiêu của đối phương, xem ra đừng nói là không vào được Ly Sơn mà ngay cả doanh trại trung quân này cũng khó thể qua lọt.

Lôi Tiếu Thiên truyền âm nói:

- Hùng huynh, bây giờ tính sao? Nếu rời khỏi ngay bây giờ thì còn kịp. Việc bảo vệ Hùng huynh với tiểu Đào thoát thân an toàn hẳn không thành vấn đề. Còn những người khác, Lôi mỗ đành chịu, chỉ còn cách để mặc họ tư sinh tự diệt thôi!

Hùng Bá thần thái rất phức tạp, nhè nhẹ lắc đầu.

- Vậy thì Lôi mỗ liều mạng chung với Hùng huynh!

Lôi Tiếu Thiên vừa dứt lời, thanh niên họ Lưu đứng sau Hạng Đào đột nhiên vung tay, một quyền đấm vào hậu tâm Hạng Đào.

Không chỉ Hạng Đào bất ngờ mà ngay cả Lôi Tiếu Thiên và Hùng Bá cũng chẳng ngờ có vậy, mắt thấy Hạng Đào phún máu văng bay đi, Lôi Tiếu Thiên sau một thoáng ngẩn người, vung tay một chưởng bổ ra, lòng bàn tay lóe sáng như tia chớp, phát ra tiếng ầm ầm như thể sấm rền, bắn về phía thanh niên họ Lưu.

Thanh niên họ Lưu vội vung kiếm nghênh tiếp, “keng” một tiếng chat chúa, Xích Tiêu thần kiếm bổ vào tia chớp, lập tức thần kiếm vuột tay bay đi.

Nhưng y đã mượn vào sức phản chấn vọt ngược ra sau, đoạt lấy thanh kiếm sắt trong tay một kiếm sĩ Cốt, huýt lên một tiếng rồi phóng đi ra ngoài.

Trong thoáng chốc y đã mở ra một đường máu, đao kiếm bổ trên người y đều bị một kình lực kỳ lạ hất ra.

- Chiến Phủ Kim Thân… Mau đuổi theo giết hắn!

Lam Lan một tiếng lệnh ban ra, lập tức có hai thiên quân vọt lên không, phi thân đuổi theo.

Lôi Tiếu Thiên lạng người, bồng Hạng Đào lên, quát to:

- Hùng huynh, mau theo Lôi mỗ!

Đồng thời, từ trong tay ông bay ra một nắm đá màu bạc, tiếng ì đùng liên hồi vang lên trên không, những tia chớp liên tiếp giáng xuống đất.

Ngũ Điểu thiên quan cùng lúc vọt lên không, trong khi tránh tia chớp trở tay tấn công Lôi Tiếu Thiên.

Chỉ nghe “đùng” một tiếng vang rền, kình khí chạm nhau như trời long đất lở, cát đá tung bay mù mịt khắp cả doanh trại trung quân.

- Lôi huynh, dẫn theo tiểu Đào chạy mau!

Hùng Bá gào to, một mình đứng cản Ngũ Điểu thiên quan, trường mâu đâm thẳng ra, kình khí hung mãnh phong tỏa cổng trại. Hùng Bá đã dốc hết công lực bình sinh, nhưng vẫn không ngăn cản nổi Ngũ Điệu thiên quan, chỉ khiến họ chững lại trong thoáng chốc.

Nhưng điều mà Hùng Bá cần, cũng chính là sự chững lại trong một thoáng ấy.

Lôi Tiếu Thiên dẫn theo Hạng Đào đã mất dạng.

Thiếu nữ váy xanh đưa mắt nhìn Hùng Bá đang đứng yên với đôi mắt hổ trợn trừng, buông tiếng cười khảy, vung tay vừa định xuất chưởng. Lam Lan đã ngăn lại nói:

- Ông ta đã chết rồi!

- Chết rồi ư?

- Đó là một anh hùng, không nên gây tổn thương thân thể ông ấy và mai táng tử tế. Còn những người kia, Cốt Cưu, giao cho muội xử lý, giết không tha.

Lam Lan nói xong, thoáng khom mình thi lễ với Hùng Bá, sau đó vòng qua người ông đi ra khỏi cổng doanh trại.

- Tỷ tỷ, không đuổi theo Lôi Tiếu Thiên sao?

- Lôi Tiếu Thiên là một đối thủ lợi hại, nhưng quá thiếu sáng suốt. Khi nãy chúng ta liên thủ nhất kích đã khiến y ngũ tạng vỡ nát, không sống nổi quá ba giờ. Còn gã tiểu tử y dẫn theo cũng không đáng lo ngại. Hắc hắc, mà dù có thể sống, cũng không ra khỏi được Ly Sơn.

- Vậy bây giờ chúng ta tính sao?

- Về Hàm Dương, chờ đại vương về chúng ta hẵng quét sạch bọn phản đồ kia!

Lam Lan không màng đến Hoàng Công Thạch đang giãy chết, đi thẳng về phía doanh trại. Thiếu nữ váy xanh vừa đi vừa hiếu kỳ ngoảnh lại nhìn, bỗng “ồ” lên một tiếng sửng sốt.

Chỉ thấy máu từ trong mắt, tai, mũi, miệng của Hùng Bá chảy ra ròng ròng.

Thân người vạm vỡ thẳng đuột ngã xuống, trường mâu vẫn nắm chặt trong tay như không thể chia lìa với thân xác ông.

Lam lan không ngoảnh lại nói:

- Tàng Huyết đại pháp đã tiêu hao hết sinh mạng ông ta, nếu không có pháp thuật như vậy, sao thể ngăn cản chúng ta?

Thiếu nữ váy xanh nhẹ gật đầu.

Chương 1: Lôi Tông phiệt chủ (4)

Ánh nắng chói chang, đã đến giữa trưa.

Lôi Tiếu Thiên dẫn theo Hạng Đào chạy vào một khu rừng rậm mới dừng lại, ông ngồi xuống dựa vào một cây to, nhìn Hạng Đào nói:

- Tiểu Đào, còn ổn chứ?

Hạng Đào thần sắc bi thương, nhẹ gật đầu:

- Phiệt chủ, vãn bối không sao, có điều là Hùng thúc… Phiệt chủ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Lôi Tiếu Thiên mỉm cười, vừa định trả lời, bỗng cảm thấy vị ngọt trào lên trong miệng, máu đen phún ra, sắc mặt ông liền trở nên trắng bệch, đôi mắt sáng quắc cũng trở nên u tối.

Hạng Đào kinh hãi gọi:

- Phiệt chủ…

- 24 thiên quan của Hắc Băng Đài thật quá lợi hại, ta vốn ngỡ ít ra cũng tiếp được một chiêu của Ngũ Điểu thiên quan, chẳng ngờ lại thảm bại thế này. Tiểu Đào, ta hiện đã ngũ tạng vỡ nát, có lẽ sống không qua đêm nay… Điều đã hứa với lão Hùng, có lẽ không sao thực hiện được. Hãy nghe đây, hiện ngươi có hai lựa chọn, hoặc cùng ta tiếp tục xông vào Hoàng Lăng, hoặc ẩn náu trong rừng núi chờ nguy hiểm qua đi.

- Phiệt chủ còn muốn xông vào Hoàng Lăng nữa sao?

Lôi Tiếu Thiên gật đầu:

- Dĩ nhiên, đã đến Ly Sơn, bất luận thế nào ta cũng phải xông vào Hoàng Lăng, cắt đứt long mạch nước Tần thì mới không phụ lão Hùng liều thân chiến đấu. Hạng Đào, ngươi đang tuổi trẻ, tương lai còn dài, không cần cùng ta mạo hiểm, ẩn náu trong rừng núi hẳn có thể an toàn.

Hạng Đào lắc đầu:

- Phiệt chủ, người họ Hạng chỉ có chết trên chiến trận chứ không lâm trận lui trốn, vãn bối phải đi cùng phiệt chủ.

Lôi Tiếu Thiên cười khen:

- Khá lắm, thật không hổ là người lão Hùng đã lựa chọn. Tuy nhiên, võ công của ngươi hiện quá kém, e khó thể xông vào Hoàng Lăng. Nếu gặp 24 thiên quan, e một chiêu ngươi cũng không chống nổi. Thôi thì thế này, ta truyền cho ngươi Lôi Tông đạo pháp vậy.

- Ngay bây giờ ư? Kịp không?

- Ta bảo kịp là kịp!

Lôi Tiếu Thiên từ trên cổ lấy ra một sợi xích nhỏ, trên có một ngọc bài hình vuông, nhè nhẹ đeo lên cổ Hạng Đào.

Hạng Đào cúi đầu nhìn, trên một mặt ngọc bài có bốn chữ “Ngũ Lôi đô tư”; mặt kia là “Phiệt chủ thân lâm”.

- Đây là tín vật của Lôi Tông phiệt chủ ta, kể từ nay ngươi chính là Lôi Tông phiệt chủ thời thứ 17!

- Vãn bối là Lôi Tông phiệt chủ ư?

Lôi Tiếu Thiên gật đầu:

- Hãy nghe cho rõ, Lôi Tông đạo pháp của chúng ta hiệu xưng đệ nhất thiên hạ, cử thế vô song, chỉ Kiếm Tông đạo pháp là có thể đối kháng, nên mới có câu “Lôi dưỡng khí, kiếm luyện khí”. Lôi dưỡng khí nghĩa là hít vào linh khí trời đất rồi tạo ra sấm sét. Cái gọi là nhất tâm thông vạn pháp, Lôi Tông đạo pháp là từ trong ra ngoài, trái ngược với Kiếm Tông đạo pháp là từ ngoài vào trong.

Hạng Đào chú tâm ghi nhớ, không chút chểnh mảng.

- Lôi Tông đạo pháp được chia làm tam phẩm, thượng phẩm gồm năm loại là Thiên lôi, Thần lôi, Thủy lôi, Long lôi và Xã lôi. Lôi pháp này bất kỳ loại nào cũng có uy lực giành lấy tạo hóa đất trời, nếu luyện thành, vạn vật đều phải thần phục. Trung phẩm gồm 10 loại là Thiên Cực, Thần Tiêu, Đại Đồng, Tiên Đô, Bắc Cực, Thái Ất, Tử Phủ, Tử Tiêu, Thái Tiêu và Thái Cực, nếu luyện thành có thể trở thành tông chủ một phái, thiên hạ hiếm có địch thủ. Hạ phẩm gồm 36 loại, sau này ngươi tự sẽ biết tên, không cần ta nói. Lôi Tông đạo pháp chủ yếu là tiến chậm theo thứ tự, bây giờ ta truyền cho ngươi Ngọc Khu lôi quyết, khẩu quyết nhập môn của Lôi Tông, rồi đến lôi thứ nhất trong 36 lôi hạ phẩm, đó là Ngọc Thần lôi pháp, và còn gọi là Cổ (gõ) Sơn lôi.

Lôi Tiếu Thiên nói một mạch đến đó, hơi thở đã yếu ớt.

Ông truyền Ngọc Khu lôi quyết cho Hạng Đào, sau đó lại lấy ra một miếng ngọc điệp đặt vào tay Hạng Đào, rồi để cho Hạng Đào bắt đầu tập luyện lôi pháp. Hạng Đào không hiểu vì sao Lôi Tiếu Thiên nôn nóng như vậy, nhưng không dám hỏi, bèn nhắm mắt ngưng thần, theo tâm pháp lôi quyết bắt đầu vận chuyển chân khí.

Sau một đại chu thiên, Hạng Đào vừa định ngưng nghỉ.

Lôi Tiếu Thiên bỗng đặt tay lên đỉnh đầu chàng và nói:

- Tiểu Đào, tiếp tục luyện công, dù gặp gì cũng không được tự loạn tâm thần!

Hạng Đào sửng sốt, chỉ cảm thấy một luồng chân khí kèm theo sức sấm sét từ bàn tay Lôi Tiếu Thiên truyền qua đỉnh đầu vào trong thân thể.

Chàng kinh hãi định giãy giụa, nhưng bàn tay Lôi Tiếu Thiên như có sức hút cực mạnh, giữ chặt thân người chàng.

Tiếng nói Lôi Tiếu Thiên vang lên bên tai:

- Tiểu Đào, bây giờ ta tặng cho ngươi toàn bộ tiên lực Ngũ Lôi mà ta đã tu luyện cả đời, đừng hoảng sợ, chỉ cần yên tâm vận chuyển chu kỳ lôi quyết. Đêm nay chúng ta xông vào Hoàng Lăng, ngươi mà không nhanh chóng nâng cao võ công, khi tiến vào Hoàng Lăng cũng sẽ chết. Ta tặng tiên lực Ngũ Lôi cho ngươi, dĩ nhiên là có cách hồi phục. Bây giờ ngươi đừng nghĩ gì cả, chỉ cần luyện công như vừa rồi là được.

Hạng Đào không giãy giụa nữa, lẳng lặng vận chuyển lôi quyết.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, trời đã gần tối. Dưới nắng chiều tà, trong rừng trở nên khá âm u.

Hạng Đào tỉnh lại, chỉ thấy Lôi Tiếu Thiên sắc mặt hồng hào, thần thái rạng rỡ.

Hạng Đào hơi lấy làm lạ, Lôi Tiếu Thiên đã dùng phương pháp giá y truyền công, chàng từng nghe Hùng Bá nói, lẽ ra sau đó người truyền công phải cạn kiệt công lực, thậm chí chết ngay tại chỗ. Nhưng nhìn dáng vẻ của Lôi Tiếu Thiên lúc này, thậm chí còn mạnh khỏe hơn trước.

Lôi Tiếu Thiên thấy Hạng Đào hồi tỉnh, mỉm cười nói:

- Ta đã nói rồi, ta dĩ nhiên có cách hồi phục! Ta hãy còn sáu giờ, hiện trời mới vừa tối, đã đến lúc chúng ta hành động. Ngươi hãy tiếp tục luyện Ngọc Thần lôi pháp, chúng ta chuẩn bị hành động, nhất định phải cắt đứt long mạch nước Tần trước giờ Dần sáng mai… Tiểu Đào, sau khi việc này kết thúc, nhờ ngươi quán xuyến mọi sự trong Lôi Công sơn trang của Lôi Tông ở Bình Địa Nguyên.

Hạng Đào tuy không biết Lôi Tiếu Thiên hồi phục bằng cách nào, nhưng ít nhiều cũng đoán ra được.

Ông hẳn là dùng phương pháp giống như Tàng Huyết đại pháp của Hùng Bá, dốc hết toàn bộ sức sống, chuẩn bị thí mạng.

Thành thật mà nói, Hạng Đào không hề muốn bán mạng cho Sở vương Hùng Bá.

Chàng với huynh trưởng Hạng Tịch không hề có thiện cảm với Sở vương, phen này đến đây cũng chỉ vì sự nghiệp của Hạng Tịch mà thôi.

Nhưng trải qua cái chết của Hùng Bá và lại được Lôi Tiếu Thiên truyền thụ võ công, quan niệm của Hạng Đào đã thay đổi.

Bất kể vì ai, cũng phải phá long mạch của nước Tần, không thì thật có lỗi với Hùng Bá và Lôi Tiếu Thiên.

Chàng ôn tập lại trong lòng hai lần Ngọc Thần lôi pháp, đoạn nói:

- Phiệt chủ, chúng ta xuất phát!

- Được, chúng ta đi!

Lôi Tiếu Thiên gật đầu, một tay nắm lấy Hạng Đào, thi triển khinh công phóng đi trên ngọn cây rừng, chốc lát đã mất dạng.

Vầng trăng sáng đang từ từ ló dạng phía chân trời.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.