Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Sở gia sẽ không nhưng người khác thì chưa chắc

Phiên bản Dịch · 760 chữ

Dưới lầu, hai người mặc trang phục cảnh sát đang chờ ở phòng khách.

Một người trong đó nói chuyện với Mạnh Thanh Nghiên: “Chào bà, chúng tôi đến tìm người bị tình nghi đã lấy cắp bộ huy hiệu phiên bản giới hạn trị giá hơn 200 ngàn tệ”.

Mạnh Thanh Nghiên nói: “Có phải hai vị nhầm lẫn rồi không? Nhà chúng tôi không có người như vậy, người nhà họ Sở mua nổi thứ đó”.

Một chiếc túi xách, một sợi dây chuyền của bà cũng đã hơn 200 ngàn tệ.

Cho dù là người có ý xấu như Sở Mục Bình và con cái ông ta, Mạnh Thanh Nghiên cũng không hề nghi ngờ bọn họ sẽ lấy cắp đồ của người khác.

Một cảnh sát trẻ tuổi nói: “Thái thái có thể không rõ lắm, 200 ngàn tệ này chỉ là định giá thị trường, thực tế bộ huy hiệu bị mất cắp là của cầu thủ minh tinh Dịch Tuyết Thành, bộ này vô giá, là độc nhất vô nhị, có rất nhiều fan nguyện ý ra giá cao gấp 10 lần hoặc cao hơn nữa để mua nó”.

Tuy rằng Mạnh Thanh Nghiên không theo đuổi idol nhưng bà biết có một số đồ vật của minh tinh sẽ bị đẩy giá thị trường lên khá cao để mua được.

“Cho là vậy đi, người nhà họ Sở chúng tôi sẽ không có được bằng cách ăn trộm”. Mạnh Thanh Nghiên trả lời với khuôn mặt mỉm cười, thái độ lịch sự.

Đúng lúc này Sở Mục Bình đi đến chỗ bọn họ.

Vì muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt Sở lão gia, hai vợ chồng Sở Mục Bình đã dọn về biệt thự nhà họ Sở, mục đích là lúc Sở lão gia lập di chúc có thể nhớ đến bọn họ, chia tài sản cho họ nhiều chút.

Biết cảnh sát đến nhà, Sở Mục Bình háo hức xuống lầu xem náo nhiệt.

Sở Mục Bình nói với Mạnh Thanh Nghiên: “Chị dâu à, vậy là chị không biết rồi, người nhà họ Sở đương nhiên sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng có người mới vừa về nhà họ Sở không bao lâu, trước kia còn lớn lên ở khu ổ chuột thì có chuyện gì mà không làm được chứ?”.

Lời này của ông ta là đang nói Sở Từ.

Chuyện anh em nhà họ Sở bất hòa đã không còn là bí mật gì.

Hiện nay Sở lão gia bệnh nặng, mâu thuẫn giữa hai anh em Sở Dụ Hằng và Sở Mục Bình càng nghiêm trọng thêm.

Sở Mục Bình bất mãn việc Sở Từ quay về Sở gia vì lo lắng gia đình Sở Dụ Hằng được chia thêm một phần tài sản, ông ta vừa tóm được cơ hội liền kéo Sở Từ xuống.

Mạnh Thanh Nghiên kìm nén sự không vui trong lòng rồi nói: “chú ba chú ý cách nói chuyện của mình đi, chú tùy tiện nghi ngờ người trong nhà mà để ba biết sẽ làm ba đau lòng”.

Sở Mục Bình hào hứng nói tiếp: “chị dâu, cảnh sát đã tìm đến nhà rồi, không phải em nghi ngờ lung tung, nếu không phải có chứng cứ thì sao cảnh sát có thể tìm con gái chị được? Em chỉ muốn khuyên chị vài câu, trứng phượng hoàng rớt vào chuồng gà thì không có cách nào trở thành phượng hoàng nữa rồi”.

Nhìn sắc mặt của Mạnh Thanh Nghiên rất khó coi, Mạnh Ngữ Hâm vội vã giúp bà phản bác lại: “Chú ba đừng nói lung tung, cảnh sát chỉ là nghi ngờ chị ấy thôi, vẫn chưa định tội, chú không thể nói vậy được”.

Sở Mục Bình châm biếm: “Vậy chờ xem, để cảnh sát mang người về thẩm vấn, mấy người chuẩn bị mời luật sư giúp nó đi”.

Mạnh Ngữ Hâm nói: “Chú ba vậy là sai rồi, chị ấy họ Sở, chú cũng họ Sở, sao chú có thể mong chờ chị ấy xảy ra chuyện được chứ?”.

Mạnh Thanh Nghiên đồng ý với lời Mạnh Ngữ Hâm: “Ngữ Hâm nói đúng”.

Sở Từ cầm điểm tâm bước ra phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng khách, người trong phòng khách quay sang nhìn cô.

Sở Từ cúi đầu nhìn điểm tâm trên tay rồi nói: “Phòng bếp còn có”.

Ý nghĩa là muốn ăn thì vô phòng bếp lấy chứ đừng để ý đến đồ ăn trên tay cô.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.