Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị đối với em thật tốt

Phiên bản Dịch · 698 chữ

Sở Hàm quay về phòng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy mấy món đồ trong phòng có hình Dịch Tuyết Thành.

Sở Hàm kinh ngạc nhìn áo cầu thủ có chữ ký của Dịch Tuyết Thành, trái bóng cũng có chữ ký, còn có bộ huy hiệu có tiền cũng mua không tới.

“Trời ạ, không phải mình đang nằm mơ chứ?”. Sở Hàm đầy mặt kinh ngạc.

Cảm giác như đang nằm mơ vậy. Cậu ngốc ngốc nhéo mặt, cảm giác đau truyền đến chứng minh cậu không phải đang nằm mơ.

Tất cả đều là những thứ cậu thích. Đặc biệt là bộ huy hiệu, siêu cấp khó mua.

Cậu muốn nó rất lâu rồi nhưng chỉ sưu tầm được vài chiếc, còn nhiều vẫn chưa sưu tầm được, những chiếc đó dù có tiền cũng không ai bán.

Sở Hàm ôm mấy thứ này vui vẻ đến nhảy dựng lên. Người cao 1m8 vui vẻ như đứa trẻ 7 8 tuổi.

Vui mừng trong chốc lát, Sở Hàm suy nghĩ người nào tặng cậu những thứ này.

Ba mẹ đang ở kinh thành chưa về, ông nội đang bệnh, cậu và vợ chồng chú ba quan hệ không tốt lắm.

Nghĩ qua nghĩ lại chỉ còn Mạnh Ngữ Hâm, vì cô rất hiểu cậu nên dành thời gian chuẩn bị cho cậu thứ này là hợp lý.

“Không sai, chỉ có chị ấy biết mình đang sưu tầm mấy thứ này”. Khóe miệng Sở Hàm không tự giác cong lên, hai tay nắm chặt chiếc hộp chứa bộ huy hiệu.

Sở Hàm nở nụ cười tươi rói, đó là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng cậu.

Cậu mau chóng chạy qua gõ cửa phòng Mạnh Ngữ Hâm.

Mạnh Ngữ Hâm vừa mở cửa liền bị Sở Hàm ôm chầm.

“Chị, cảm ơn chị nhiều lắm, em biết chị đối với em tốt nhất mà, em rất thích món quà mà chị tặng, em thật sự rất rất rất vui!”.

Mạnh Ngữ Hâm đơ ra một lát, cả người cứng đơ.

Sở Hàm tiếp tục nói: “Chị mua mấy thứ này tốn không ít thời gian và tiền bạc phải không?”.

Mạnh Ngữ Hâm trầm mặc không trả lời cũng không phủ nhận. Thấy vậy, Sở Hàm liền chắc chắn quà là do cô tặng.

“Chị đối em thật tốt”. Mặt Sở Hàm đầy hạnh phúc.

Sở Hàm buông cô ra, bỗng nhiên phát hiện mặt cô rất khó coi: “Chị làm sao vậy? Nhìn sắc mặt chị không tốt lắm”.

Sở Hàm quan tâm liên tục ép hỏi, lo lắng sức khỏe Mạnh Ngữ Hâm có vấn đề.

“Không sao”. Mạnh Ngữ Hâm dời ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Hàm.

Sở Hàm hỏi ngay: “Chị bị bệnh sao?”.

“Có chút đau đầu, gần đây thời tiết hay thay đổi, chắc chị bị cảm lạnh”. Mạnh Ngữ Hâm trả lời.

Nghe vậy, Sở Hàm căng thẳng nói: “Chị có cần em đưa chị đi bệnh viện không?”.

“Không cần đâu, chị không sao, chỉ là đau đầu chút thôi, không cần đi bệnh viện”.

“Vậy em đi lấy thuốc cho chị nhé, nếu chị vẫn cảm thấy không khỏe thì nhớ uống thuốc”.

Sở Hàm lập tức chạy xuống lầu, hỏi thím Trương lấy thuốc xong lại chạy như bay lên lầu.

Cậu nghiêm túc dặn dò Mạnh Ngữ Hâm: “Chị, đây đều là thuốc cảm thông thường, có cả ibuprofen, nếu chị cảm thấy không khỏe thì uống”.

“Ừ, cám ơn em”.

“Cám ơn gì chứ, em chỉ chạy chân thôi, em trai chạy chân giúp chị gái là chuyện đương nhiên, nói cám ơn quá khách sáo rồi. Còn nữa, chị tặng em nhiều quà quý trọng như vậy, em mới là người phải cảm ơn chị mới đúng”.

“Ừ”. Mạnh Ngữ Hâm đáp lại nhỏ giọng.

Sở Hàm nhìn Mạnh Ngữ Hâm thật sự không khỏe bèn nói: “Chị đi trước nghỉ ngơi, ngủ một giấc cho khỏe”.

Sở Hàm không dám tiếp tục phiền Mạnh Ngữ Hâm.

“Ừ”. Mạnh Ngữ Hâm xoay người vào phòng, đóng cửa. Cô tựa lưng vào cửa, biểu cảm căng thẳng.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.