Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất định phải đi học

Phiên bản Dịch · 773 chữ

Nhìn Sở Từ xinh đẹp tỏa sáng, ánh mắt Mạnh Ngữ Hâm tối lại.

Cô nhìn sang Sở Hàm đang đứng bên cạnh thì thấy cậu đang ngơ ngác nhìn Sở Từ.

Tay Mạnh Ngữ Hâm đang cầm túi xách bỗng chốc siết chặt lại.

Cô nói với Sở Hâm: “Chị họ thật xinh đẹp”.

“Ừ”. Ánh mắt Sở Hàm nãy giờ vẫn luôn nhìn chăm chú Sở Từ.

Chị ấy thật sự rất giống bà nội đã qua đời.

Ông nội rất yêu bà nội sao ông lại để Sở Từ-người rất giống bà nội lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy?

Sở Hàm rất hào phóng, gọi nhân viên đóng gói hết tất cả quần áo Sở Từ đã mặc thử.

Cậu muốn chị ấy hoàn toàn thoát khỏi quá khứ.

Nhìn Sở Hàm ra tay hào phóng, Mạnh Ngữ Hâm cắn môi.

Tuy rằng nhà họ Sở rất giàu có nhưng Sở Hàm chỉ học sinh cao trung, tiền của cậu đều là cậu tiết kiệm từng ngày mà ra. Dù vậy, tiền tiết kiệm của cậu vẫn nhiều hơn so với những người khác, nhưng bình thường cậu không bao giờ tiêu tiền như vậy cả.

Thẻ ngân hàng của Sở Hàm chỉ có không đến 200 ngàn tệ, lần này trừ hơn phân nửa khoảng 100 mấy ngàn tệ mà mắt Sở Hàm cũng không chớp một cái.

Thanh toán xong, Sở Hàm cầm lấy bao lớn bao nhỏ hỏi Sở Từ: “Chị còn cần gì thứ gì không?”.

“Không cần”. Sở Từ trả lời

Thật ra cô không quá chú ý tới trang phục, vì Sở Hàm nói mua tặng cô, cô chỉ dựa theo tâm lý đồ miễn phí mà từ chối thì quá tội lỗi nên mới nhận thôi.

Buổi tối, Sở lão gia gọi Sở Hàm và Sở Từ lên gặp.

“Sở Từ, bắt đầu từ tuần sau, cháu cùng Tiểu Hàm đi học ở trường Hoa Việt. Thủ tục nhập học ta đã nhờ người làm xong hết rồi. Tiểu Hàm, trước kia Sở Từ chưa học qua cao trung cũng không quen thuộc việc trong trường, cháu dẫn chị đi quen thuộc hoàn cảnh”. Sở lão gia căn dặn Sở Hàm.

“Con biết rồi, ông nội yên tâm”.Sở Hàm đồng ý.

Sức khỏe Sở lão gia ngày một yếu đi, tâm nguyện của ông, cậu sẽ cố gắng hết sức hoàn thành giúp ông.

“Không cần phiền phức vậy, cháu không muốn đi học”. Sở Từ không có hứng thú với việc đi học.

Thái độ của Sở Từ làm cậu khó chịu: “Chị có biết người khác muốn đi học mà không có cơ hội không? Chị không đi học thì sau này chị có thể làm được gì? Cả đời chị sẽ bị người ta xem thường”.

Sở Từ bình tĩnh trả lời: “360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Học hành không phải là đường ra duy nhất, chỉ cần làm đến nơi đến chốn, nghiêm túc làm việc, thành thật làm người. Tri thức trong sách giáo khoa không bao giờ là tuyệt đối”.

“Chị còn ngụy biện! Sao chị lại không biết tiến tới gì cả!”. Sở Hàm vừa buồn bực vừa tức giận khuôn mặt điển trai tràn đầy mây đen.

“Tôi chỉ nói sự thật”. Sở Từ trả lời rất hờ hững, ánh mắt lạnh nhạt.

Sở Hàm không tiếp tục tranh cãi, cậu không muốn cãi nhau ngay trước giường bệnh của ông nội với người chị ruột vừa nhận về, cậu không muốn làm ông không vui.

Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn.

Ông nhăn mày, ánh mắt nhìn Sở Từ ánh lên vẻ tang thương và phức tạp. Dường như ông đang nghĩ về ai khác khi nhìn cô.

Được một lúc, Sở lão gia mới chậm rãi lên tiếng nói với Sở Từ: “Ta không cần biết sau này cháu muốn làm gì, học hành mới là việc cháu cần phải tập trung làm vào lúc này. Cháu đồng ý về nhà họ Sở thì ta tin cháu cũng có hứng thú với việc kế thừa tài sản của ta. Nếu cháu muốn tài sản thì phải làm theo lời ta nói. Nếu không, ta sẽ không thừa nhận cháu là người nhà họ Sở, cháu cũng đừng hy vọng được nhận một đồng nào từ ta”.

Sở lão gia luôn chắc chắn Sở Từ sẽ không từ chối việc kế thừa tài sản.

Vì vậy ông lấy việc thừa kế làm lợi thế, ép cô phải làm theo những gì ông đã sắp xếp.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.