Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Mắt

Phiên bản Dịch · 1741 chữ

Thành Lâm Sa, một tòa thành nhỏ ở biên giới Sở Quốc, bởi vì gần 1 km biển cát. Bởi vậy, gọi là Thành Lâm Sa.

Mặc dù Thành Lâm Sa là một tòa thành nhỏ, nhưng nó là giao nhau của ba châu Sa Châu, Thanh Châu, Du Châu. Như vậy, Thành Lâm Sa rất hưng thịnh, người ở trong Thành Lâm Sa đã hơn 50 000 người.

Tính luôn cả người buôn bán trong Thành Lâm Sa, nhân khẩu trong Thành Lâm Sa khoảng 100 000 người.

Buổi sáng lúc 8h, mặt trời vừa mới chiếu vào Thành Lâm Sa, xua tan bóng tối và cái lạnh trong Thành Lâm Sa. Theo mặt trời dần lên cao, trong Lâm Sa Thành cũng bắt đầu náo nhiệt hơn.

"Mua cá đi, mua cá đi, cá tươi đây, 20 đồng/1 cân, cá tươi đây, 20 đồng/ 1 cân…"

"Hoa quả tươi đây, 5 đồng/ 1 cân, 1 cân chỉ cần 5 đồng, chỉ 5 đồng thôi không mua là thiệt thòi.”

"Ta muốn mua 5 cân, ngươi có thể bán rẻ hơn một chút?"

"Được chứ, hôm nay ngài là vị khách đầu tiên, năm cân ta lấy ngài 20 đồng?"

"Cũng được...."

………………..

Trên đường phố của Thành Lâm Sa, khắp nơi đều là âm thanh rao hàng, lại thêm trên đường phố có vô số người đi đường và tiểu thương, Thành Lâm Sa bộc lộ ra sự phát triển bừng bừng.

Khách Sạn Phúc Đồng ở phía nam Thành Lâm Sa, là khách sạn cao cấp ở trong Thành Lâm Sa. Ở bên trong đều là một số thương nhân giàu có của Thành Lâm Sa, phú hào hoặc là con cháu của quan lớn….vvv.

Hôm nay Khách Sạn Phúc Đồng vừa mở cửa không lâu, bên trong có 5 người đi ra.

Trong 5 người, có 3 người cơ thể cường tráng. Rõ ràng, đây là bảo tiêu hoặc là hộ vệ, một người trung niên ốm yếu khoảng 40 tuổi, nhìn giống kế toán hoặc là quản gia.

Đi ở giữa là một con em nhà giàu, đồ mặc trên người và đeo trang sức đều là vật cực kỳ trân quý. Có thể thấy được, trong 5 người, người này tuyệt đối là người quan trọng nhất.

"Cửu thiếu gia, chúng ta không ngồi xe sao?"

Lâm Phúc đi tới bên người Lâm Thế Hiên nhẹ giọng hỏi.

Đúng vậy, 5 người vừa rồi chính là nhóm của Lâm Thế Hiên. Lâm Thế Hiên nói muốn đi tham quan Thành Lâm Sa, Lâm Phúc liền đi chuẩn bị.

Làm thế tử của phủ Hầu Gia, lại có mẹ là nữ nhân có quyền lực nhất trong phủ Hầu Gia. Mặc dù Lâm Trạch bị đày đi đến Trấn Hoàng Sa cách 2000 km, nhưng mặt mũi thế tử của phủ Hầu Gia, Lâm Thế Hiên không thể nào không có.

"Không được, ta muốn nhìn tòa Thành Lâm Sa này, ngồi xe không thể nhìn hết toà Thành Lâm Sa này."

Thành Lâm Sa là toà thành thị đầu tiên Lâm Trạch đi tới thế giới này. Mặc kệ là hiếu kì thế giới khác, hay muốn hiểu rõ thế giới khác, Lâm Trạch đều muốn đi xem. Đồng thời, cũng là bước đầu tiên khi xuyên không đến thế giới khác.

Nếu là bước đầu tiên, Lâm Trạch là phải làm.

Nhìn thấy Lâm Thế Hiên đã đi xa, Lâm Phúc vội vàng đuổi theo:

"Cửu thiếu gia, vậy chúng ta đi nơi nào bây giờ?"

"Đi nơi nào à?"

Lâm Trạch đứng lại, suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:

"Chúng ta đi ăn trước, sao đó hỏi chủ quán. Trong Thành Lâm Sa có chỗ nào chơi vui, Lâm Phúc, ngươi thấy thế nào?"

“Vâng, Cửu thiếu gia, ta nghe theo ngài."

Lâm Phúc cung kính trả lời, và dẫn đường đi trước.

Rất nhanh, đoàn người Lâm Thế Hiên tìm được một nhà hàng tên là Thiên Lý Hương.

Vốn dĩ, đoàn người Lâm Thế Hiên đã tìm được cửa hàng. Chẳng qua, đều là cửa hàng vỉ hè, Lâm Trạch thì không quan tâm, lúc ở Trái Đất, Lâm Trạch đều ăn ở các quán hàng rong hay vỉ hè. Nhưng quản gia Lâm Phúc làm sao để Lâm Thế Hiên ăn ở các quán hàng rong này.

Nếu cửu thiếu gia ăn ở quán trên đường, Lâm Phúc chỉ có thể tự sát để chuộc tội.

Lâm Phúc đã nói như vậy, Lâm Thế Hiên chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ ăn ở quán ven đường mà đi đến tiệm cơm Thiên Lý Hương này.

Còn không có đợi đoàn người Lâm Thế Hiên đi vào trong tiệm, một mùi thơm đã xông vào trong mũi Lâm Thế Hiên, khiến mũi Lâm Thế Hiên hít hít mấy cái.

"Ừm, thật đúng là thơm a, xem ra nhà hàng thật đúng với tên a!"

Lâm Thế Hiên chờ mong, những này mùi thơm này làm cho Lâm Thế Hiên chờ mong với các món ăn.

"Đúng vậy Cửu thiếu gia, mùi thơm này thơm hơn nhiều so với mùi thơm đầu bếp trong phủ làm a. Cửu thiếu gia, xem như chúng ta đến đúng nơi rồi”

"Ừm, trong nhân gian có cao thủ. Lâm Phúc, chúng ta nếm thử đồ ăn trong Thiên Lý Hương này có thơm ngon như vậy không?”

"Vâng, Cửu thiếu gia!"

Năm người Lâm Thế Hiên vừa mới đến cổng Thiên Lý Hương, tiểu nhị đã cực kỳ nhiệt tình chiêu đãi đoàn người Lâm Thế Hiên.

"Mời ngài, mời ngài vào trong, hôm nay ngài muốn ăn gì, để ta kêu đầu bếp ta chuẩn bị cho ngài!"

"Chuẩn bị gian phòng tốt nhất, tốt nhất...."

"Lâm Phúc, đừng phô trương như thế, bên ngoài chúng ta ở bên ngoài ăn một chút là xong." Lâm Thế Hiên ngăn cản.

Lâm Trạch là muốn tìm hiểu Thành Lâm Sa, địa điểm tốt nhất chỗ để thông tin hay thêm kiến thức là đại sảnh của tiệm cơm. Nếu vào trong phòng sẽ không thu thập được thông tin.

"Cửu thiếu gia, cái này..."

Lâm Phúc khó xử, trong suy nghĩ của hắn đại sảnh của tiệm cơm là chỗ ngồi của người bình thường. Thân phận của Lâm Thế là thế tử của phủ Hầu Gia, làm sao có thể ngồi ở hành lang, làm sao còn là thế tử của phủ Hầu gia.

"Không cần nói nhiều, làm như ta nói". Lâm Thế Hiên dứt khoát nói.

"Vâng, Cửu thiếu gia!"

Đối mặt với sự dứt khoát của Lâm Thế Hiên, Lâm Phúc đành nghe theo, dù sao Lâm Thế Hiên mới là chủ.

"Thiếu gia, mời ngài theo ta, ta chọn cho ngài một vị trí gần cửa sổ."

Tiểu nhị rất có ánh mắt, thấy Lâm Phúc không nói gì nữa, liền dẫn đoàn người Lâm Thế Hiên đến bên cửa sổ. Vị trí này xem như tốt nhất trong hành lang.

"Ừm, không tệ, không tệ."

Tiểu nhị khiến Lâm Trạch hài lòng, bởi vậy, hắn cũng không tiếc khen thưởng: "Lâm Phúc, khen thưởng!"

"Vâng, Cửu thiếu gia."

Lâm Phúc rất nhanh lấy ra 1 ngân tệ, đưa cho tiểu nhị.

Thấy mình được thưởng 1 ngân tệ, mặt suýt chút nữa cười nở hoa rồi. Bởi vì đây là 1/10 tiền lương 1 tháng của hắn.

Cho nên, khi lấy tiền thưởng, tiểu nhị không ngừng cảm tạ Lâm Thế Hiên.

"Cảm ơn khen thưởng của ngài, cảm ơn khen thưởng của ngài!"

Nhìn thấy tiểu nhị cao hứng không thôi, Lâm Trạch cười cười: "Được rồi, tiểu nhị, đừng cảm tạ ta nữa, nếu ngươi muốn cảm tạ ta, lập tức đem đồ ăn tốt nhất trong tiệm các ngươi ra đây bữa sáng, ta rất đói bụng."

"Vâng, thiếu gia, ngài chờ một chút!" Nói xong, tiểu nhị liền chuẩn bị đồ ăn cho Lâm Thế Hiên.

Nhìn tiểu nhị xuống dưới chuẩn bị đồ ăn, mà bốn người Lâm Phúc bọn họ vẫn còn ở sau lưng Lâm Thế Hiên, dáng vẻ hầu hạ. Cái này khiến Lâm Trạch không quen.

"Lâm Phúc, các ngươi cũng ngồi xuống đi, nơi này không phải phủ Hầu Gia, các ngươi đứng sau lưng ta, dễ gây chú ý.”

Lâm Trạch chưa hề nói hắn không quen được hầu hạ. Ngược lại, lấy lý do dễ gây chú ý, nếu Lâm Trạch nói mình không thích được hầu hạ. Trong lòng Lâm Phúc và người khác sẽ có hoài nghi.

Thân là thế tử của phủ Hầu gia, mẹ là nữ nhân có quyền lực nhất trong phủ Hầu Gia. Coi như Lâm Lễ Hiên bởi vì thân thể mà không được mẹ của mình yêu thương, người trong phủ Hầu Gia cũng không ai dám can đảm không hầu hạ Lâm Lễ Hiên.

Bởi vậy, Lâm Lễ Hiên sớm đã quen người khác hầu hạ, bây giờ ngươi nói không quen người khác hầu hạ, đây không phải là có mâu thuẫn nha.

Cho nên, Lâm Thế Hiên khuyên bốn người Lâm Phúc ngồi xuống, lấy lí do bọn hắn đứng bên người mình hầu hạ dễ gây chú ý.

"Cửu thiếu gia, cái này...., cái này không thích hợp đi!" Lâm Phúc do dự, thân phận của hắn khiến hắn không dám ngồi cùng một chỗ với Lâm Thế Hiên.

Nhìn thấy Lâm Phúc có vẻ đắn đo, Lâm Trạch cũng không tiếp tục ép buộc. Ngược lại để bọn họ tìm chỗ ở bên cạnh mà ngồi xuống.

"Được rồi, các ngươi tìm chỗ ngồi bên cạnh ta, đừng đứng ở đây hầu hạ ta, rõ chưa?"

Lâm Phúc cũng không tiếp tục từ chối, rất nhanh ngồi xuống bàn sát Lâm Thế Hiên.

Nhìn thấy bọn người Lâm Phúc nghe lời tìm vị trí ngồi bên cạnh mình, trên mặt liền nở nụ cười. Hắn bưng lên ly trà trước mặt chuẩn bị nhấm nháp trà của thế giới khác có mùi vị gì.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Trạch cảm giác sau lưng của mình có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, đồng thời, Lâm Trạch có thể cảm nhận được trong ánh mắt kia không có hảo ý.

"Chẳng lẽ là kẻ thù của Lâm Lễ Hiên?" Trong đầu Lâm Trạch tràn đầy dấu chấm hỏi ????

Bạn đang đọc Đại Lãnh Chúa ( Bản Dịch ) của Mê Lộ Hành Giả

Truyện Đại Lãnh Chúa ( Bản Dịch ) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manhtubin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.