Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bởi vì ta thích

Tiểu thuyết gốc · 1665 chữ

….

Ba ngày sau.

Pháp trường dưới chân núi Khu Nam, ngọn núi cách phủ thứ sử mười ba dặm về phía Tây.

Nơi đây mười mấy năm trước được dùng để hành hình đại ma đầu Vương Thắng Quốc tội ác tày trời.

Bây giờ một lần nữa được sử dụng.

Thứ sử Dương Chính Nam là chủ trì cuộc trảm đầu thị chúng này, còn Nguyên Vũ Tranh thì ngồi trong một đình viện trên núi, nơi này vừa hay bao quát toàn bộ pháp trường.

Do hôm nay hắn có linh cảm là tiểu hồ ly hút hồn kia sẽ đến làm loạn, vì thế cho nên hắn đã bố trí mai phục ở nhiều nơi, đương nhiên ngay cả những người đến xem đều là do hắn kiểm soát ai muốn xem đều phải đăng ký trước, chỗ đứng cũng đã được hắn quy định, đương nhiên trong đó cũng có người do hắn bố trí, dàn cảnh cũng là do hắn chỉ đạo, nhìn qua chả khác gì một cuộc hành hình bình thường không có gì lạ.

Nguyên Vũ Tranh đứng trong đình viện nheo mắt tìm kiếm, quả nhiên đúng như hắn đoán tiểu hồ ly kia cũng đến, không những thế hôm nay còn dẫn người theo.

“Doãn hộ vệ, pháp trường hôm nay sẽ có nổi loạn, thông báo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, nhớ là phải bắt sống nữ tử áo đỏ kia, không được làm nàng bị thương, đồng bạn của nàng nếu được thì cũng bắt sống còn phản kháng thì giết sạch không cần chần chừ.” Hắn quay đầu lại nói với Doãn hộ vệ, đây là hộ vệ có tiếng trong phủ thứ sử, khi xưa là người trong giới Lục Lâm thanh danh hiển hách, người ta gọi hắn là Doãn Bá Đao.

“Vâng, đại hoàng tử!”

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này liếm mép, mặt cười nham hiểm nói thầm: “Để xem nàng hôm nay còn chạy được hay không, thứ mà bản thân ta muốn thì chưa bao giờ hụt được.”

“Mỹ nhân vì hút hồn anh hùng mà khoe nhan sắc, anh hùng vì có được mỹ nhân mà làm tất cả”

Giọng nói thứ sử Dương Chính Nam lúc này vang dội cả pháp trường.

“Giờ đã đến áp giải phạm nhân lên pháp trường.”

Từ bên dưới hai người Cự Viễn Đông cùng Cự Viễn Minh được áp giải lên, đao phủ cũng đã chuẩn bị xong, xài đao trắng như tuyết tỏa ánh hào quang dưới nắng.

“Hết thật rồi! Hết thật rồi! Viên gia hết thật rồi…”

Thứ sử đang canh giờ, Nguyên Vũ Tranh cũng đang canh giờ, nữ sát thủ ba đêm trước hành thích Nguyên Vũ Tranh cũng canh giờ, đồng bạn cũng đang canh giờ.

Khi vừa đúng 12 giờ trưa Doãn Chính Nam liền nắm lên một tấm thẻ bài sau đó hét lớn một tiếng rồi ném xuống đất.

Lách cách!

“Giờ ngọ ba khắc đã đến! Trảm!!!”

Đao phủ lúc này giơ đao lên, ánh sáng phản chiếu khỏi ánh đao làm chói mắt không ít người.

“Ra tay!!” Nữ sát thủ lên tiếng.

Ngay sau tiếng ra tay là mấy thanh phi tiêu bay lên đánh rơi xài đao của đao phủ, sau đó có mấy tên dùng phi công bay lên pháp trường.

Thứ sử lúc này cũng lui về sau, hắn đã được Nguyên Vũ Tranh cảnh báo trước nên đã có chuẩn bị.

Phía trước đình biện trên núi, Nguyên Vũ Tranh cũng ra lệnh: “Hành động!”

“Vâng.” Doãn hộ vệ ngay lập tức bắn pháo hiệu lên trời.

Quan binh tiềm phục trong dân chúng cũng lộ ra ngay lập tức giao chiến cùng với thích khách cướp pháp trường.

Dân thường ngay lập tức được sơ tán đi chỗ khác, nàng nhìn cách mà dân thường sơ tán thì biết có kẻ đã tính trước đến chuyện hôm nay nhất định sẽ có người đến cướp pháp trường, còn dụng binh trộn lẫn vào dân thường để dễ khống chế cục diện.

Ba tên thích khách cướp pháp trường vừa dùng khinh công bay lên pháp trường, thì ngay lập tức bị lưới bên dưới pháp trường túm lại, chỉ có một tên may mắn thoát khỏi lưới, còn hai tên kia thì bị kim châm gây mê đâm vào người, thuốc mê mạnh đến nỗi chỉ cần bảy tám giây là toàn thân tê liệt không thể cựa vậy được nữa.

Cự Viễn Đông vừa thấy có người đến cứu mình, hắn liền mừng rỡ nhưng sau đó lại rơi vào vực sâu.

Nữ sát thủ lúc này gầm lớn: “Nguyên Vũ Tranh tên tiểu nhân đê tiện nhà ngươi muốn xen vào chuyện giang hồ chúng ta sao!!!”

Nguyên Vũ Tranh đứng trước trạch viện hít một hơi sau đó hét: “Chuyện giang hồ bản công tử không muốn xen vào, nhưng chuyện của nàng thì lại khác, Ha Ha Ha.”

Nữ sát thủ cắn răng: “Tên đê tiện nhà ngươi.”

Nàng lúc này không quan tâm đến Cự Viễn Đông nữa, nhiệm vụ bị người ta bắt thóp ngày hôm nay muốn cứu cũng cứu không được, nàng quay đầu nhìn Nguyên Vũ Tranh đang đứng hiên ngang trên sườn núi, răng ngọc cắn chặt vào nhau, ánh mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm hắn.

“Chúng ta đi.” Nàng quay đầu ra quyết định.

Đồng bạn cũng nghe theo liền quay đầu đi theo nàng, đi bảy người bốn người bị bắt sống chỉ chạy được ba người trong đó có nữ sát thủ ba đêm trước ám sát Nguyên Vũ Tranh.

Còn Nguyên Vũ Tranh thì cũng bình tĩnh nhìn nàng rút đi, khóe miệng còn mỉm cười nhưng hàm ý gì thì không ai biết.

“Quả nhiên trực giác của ta lúc nào cũng đúng, hai tên Viên gia này có chút khuất tất, nhưng bọn hắn bây giờ đã hết giá trị lợi dụng.” Hắn đứng đó nhìn xem phong cảnh dưới pháp trường, nhìn bốn tên đi theo nữ sát thủ khi nãy bị trói thành đòn bánh tét.

“Các ngươi tối hôm nay sẽ được vinh hạnh làm mồi nhử thê tử tương lai của ta đến.”

Pháp trường sau khi được bình ổn trở lại thì người dân lúc này mới hoàn toàn được xem buổi diễn chém đầu cường hào ác bá Cự Viễn Đông, những người bị hắn hại cũng lần lượt đến đây, tuy chỉ mới một phần nhỏ nhưng cũng có đến mấy trăm người.

“Giết hắn!”

“Giết hắn!”

….

Nguyên Vũ Tranh không muốn thấy cảnh máu tanh này nên đi vào trong, đại khái là không muốn cái cảnh này ảnh hưởng đến tâm tình.

“Thê tử tương lai ơi hẹn gặp lại vào tối nay.”

—----------

Màn đêm lúc này lại một lần nữa hạ xuống.

Như mọi hôm hắn lại ngồi trong phòng viết thứ gì đó, cửa phòng không đóng mà mở ra giống như đang chờ ai đó, nước trà cũng đã được chuẩn bị từ trước.

Đúng như hắn dự đoán đêm nay lại có khách quen đến thăm, nhưng không còn là áo đỏ như lúc trước mà đã thay đồ mới chuyển sang bộ đồ tím quyến rũ.

Nữ sát thủ đi vào bên trong, trên tay còn cầm theo đoản kiếm cùng một cái khăn màu đen, Nguyên Vũ Tranh cũng ngừng bút quay đầu lại nhìn nữ sát thủ, Hắn vừa nhìn đã nhận ra đấy là vật gì, nhưng hắn vẫn tươi cười như không hề có chuyện gì: “Có vẻ Dương Thứ sử cũng bị cuốn vào nhỉ, nhưng tiện thể nói cho nàng biết không có chuyện gì có thể ép buộc ta được đâu.”

Nữ sát thủ cũng không nói gì mà ngồi xuống rót một ly trà: “Ngươi quả là tiểu nhân đê tiện đến cả người của mình cũng không quan tâm, ta quả thật đã sai khi hôm đó không liều mạng với ngươi.”

Nhưng Nguyên Vũ Tranh lại phản bác nàng: “No no no, trên đời này kẻ sứng làm thuộc hạ của ta chỉ có những kẻ ta tuyển chọn, hai là vật nuôi, còn những kẻ khác trong mắt ta chẳng qua cũng chỉ là con cờ mà thôi, vì trong châm ngôn của ta có câu ‘Vì thế gian này không có thứ gì là tuyệt đối, chỉ có trung với chính mình mới là tuyệt đối’ còn những kẻ làm thuộc hạ của ta cũng chỉ là nửa vời mà thôi, đương nhiên cũng có ngoại lệ.”

“Ta lúc đầu cũng không có ý định xen vào chuyện nàng cứu tên Cự Viễn Đông đâu, nhưng vì có nàng xuất hiện nên ta mới cả gan làm như vậy.” Hắn cầm bút vẽ bậy lên tờ giấy, vừa vẽ bậy vừa nói.

“Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn điều kiện gì mới có thể thả huynh đệ ta ra!” Nữ sát thủ nghiến răng nói.

“À ừm…Ta muốn điều kiện gì ấy hả?” Nguyên Vũ Tranh giả vờ gãi gãi đầu.

Một giây sau khuôn mặt hắn lập tức nghiêm túc hơn: “Đại khái là muốn…lấy nàng về làm thê đi…”

Ầm!

Một tiếng vỗ bàn cực mạnh vang lên.

“Ngoại trừ nó ra!” Nữ sát thủ lúc này tức muốn nổ phổi, nghiến răng nghiến lợi quát thẳng vào mặt hắn.

“Ừm vậy thì đàm phán đến đây là kết thúc đi, nàng cứ chờ mấy ngày nữa đến nhặt xác dùm bọn hắn là được rồi.” Nguyên Vũ Tranh vẫn ôn tồn từ tốn nói, giọng nói hết sức nhẹ nhàng nhưng lại làm người đối diện có cảm giác áp bức đến không thở được.

“Ngươi…” Nữ sát thủ lúc này đột nhiên ho ra một ngụm máu, tay chống lên cạnh bàn, ánh mắt hơi mơ hồ.

Bạn đang đọc Đại hoàng tử lại bỏ trốn nữa rồi!!! sáng tác bởi Camannn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Camannn
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.