Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng tủy

Phiên bản Dịch · 2387 chữ

Sau nửa canh giở, một tiếng “Ầm ầm” trầm đục ngày càng vang lên trong sơn động. Băng sương và không khí của cả sơn động giống như từng đợt sóng biển, từng đợt rồi lại từng đợt vặn vẹo cuồn cuộn.

Rốt cục, một tiếng vang “Xuy” thật lớn, giống như vật gì đó bị cường lực xé rách, chỉ cảm thấy một cỗ lực lớn đánh tới, mọi người gần như đứng không vững. Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt liền biến đổi, một cái sơn động thật lớn hiện ra trước mắt mọi người, lớn hơn hẳn so với cái sơn động mà họ vừa đứng. Nghiêm chỉnh mà nói, họ vốn bị bao vây trong chính sơn động lớn này, chỉ có điều sơn động bị che giấu bởi trận ảo, nhìn qua rất nhỏ mà thôi.

Bây giờ, ảo trận bị phá rồi, hình dáng hoàn chỉnh của sơn động liền hiện ra.

Lạc Cát đại thượng sư ngồi khoanh chân, mở hai mắt ra, khẽ mỉm cười nói:

- Tiêu chân nhân, không ngờ cậu cũng vô cùng tinh thông ảo thuật chi đạo.

Tuyết yêu ngàn năm bị giết chết, lại không có gì có thể uy hiếp được bọn họ. Tiêu Phàm và Lạc Cát đại thượng sư cùng nhau tác pháp. Ảo trận này cố nhiên thật là lợi hại, dưới sự hợp lực của hai người, cuối cùng cũng bị phá hủy rồi.

Tiêu Phàm khoanh chân ngồi đối diện đại thượng sư cũng đang chậm rãi thu công, nghe vậy cười cười nói:

- Không dám nhận là tinh thông, chỉ là biết đại khái mà thôi. Hơn nữa, chúng ta bây giờ cũng chưa nói tới đã phá giải hoàn toàn trận ảo này, chỉ là phá hết tầng thứ nhất mà thôi.

Điểm này, Lạc Cát đại thượng sư cũng thừa nhận.

Lúc này bọn họ dường như có thể cảm nhận được rõ ràng lực cấm chế ở nơi đây. Cho dù bây giờ đang nhìn thấy đấy, cũng không chắc là hình dáng của sơn động. Tuy nhiên đã khai phá tầng thứ nhất của trận ảo rồi, vậy trước tiên tìm xem xem.

Tuy nhiên kết quả tìm kiếm, lại làm bọn họ thất vọng.

Sơn động to như vậy về cơ bản không có gì đặc biệt. Tuyết yêu ngàn năm này, không ngờ là con “Quỷ nghèo”.

Cơ Khinh Sa lắc đầu, hạ giọng nói:

- Tuyết yêu này có thể là mới thức tỉnh không lâu trong sơn động sau giấc ngủ say, căn bản là chưa kịp đi vơ vét bảo vật gì.

Nó chưa kịp bắt đầu “Gây dựng sự nghiệp” đã bị các ngươi không chút khách khí giết chết, làm gì có tài sản chứ?

- Đó là không nhất định.

Trong mắt Tiêu Phàm lục mang lóe sáng, nhìn thẳng vào một góc trong sơn động.

Trong sơn động, băng sương vẫn dày đặc như trước, tầm nhìn cực thấp, ở ngoài mấy bước, liền không nhìn rõ bóng người. Cơ Khinh Sa gắt gao ngồi bên cạnh Tiêu Phàm, tự nhiên cũng nhìn theo ánh mát của hắn về cái góc kia. Ngoại trừ một mảnh sương mù, cái gì cũng đều cảm thấy không rõ lắm.

Tiêu Phàm chậm rãi đi đến bên kia, băng sương trắng xóa, nhưng đã trở nên loãng dần dần. Một tảng đá lớn màu trắng hiện ra trước mắt mọi người, nhìn qua như là một chiếc giường đá, sáng trong suốt, vô cùng tinh xảo, mặt ngoài tảng đá, tản ra từng đợt từng đợt băng sương nhè nhẹ. Một cỗ hơi thở lạnh hơn so với những chỗ khác đập vào mặt.

- Đây là cái gì?

Cơ Khinh Sa hơi giật mình hỏi, hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào tảng đá đó.

Tiêu Phàm không nói, trong mắt hắn lục mang càng trở nên rực rỡ, vận chuyển “Thiên nhãn thần thông” tới cực hạn. Chỉ thấy ở trung tâm tảng đá, một đống trứng gà lớn màu trắng ngà. Lẳng lặng lơ lửng ở đó, từng đợt từng đợt khí màu trắng từ bốn phương tám hướng chui vào trong tinh thể màu trắng, dường như trăm sông đổ về biển.

Mặt ngoài tảng đá nhè nhẹ từng đợt băng sương, kỳ thật cũng không phải từ tảng đá phát ra, mà là băng sương ở bên ngoài bị tảng đá hấp thu vào.

Khó trách gần tảng đá này, so với chỗ khác lạnh hơn nhiều lắm, nhiệt độ giống như chợt hạ xuống hơn mười độ, lạnh giống như vùng địa cực vậy.

- Đây là băng tủy.

Bỗng nhiên, bên người vang lên giọng nói của Lạc Cát đại thượng sư, lại là vừa kích động vừa kinh ngạc.

Lục mang trong mắt Tiêu Phàm chợt không thấy nữa, hai hàng lông mày khẽ giương lên, nói:

- Băng tủy? Đây chính là kỳ vật thiên địa hiếm thấy ở thời kỳ thượng cổ, cực phẩm trong băng. Đại thượng sư, ông có thể xác định được sao?

Cái gọi là “Băng tủy”, Tiêu Phàm từng ngẫu nhiên xem trong một quyển điển tịch. Quyển điển tịch kia ghi lạ đều là kỳ văn dị sự và thiên địa linh vật của thời thượng cổ. Tương tự như “Sơn Hải kinh”, chỉ có điều không có tiếng tăm gì, Tiêu Phàm cũng chỉ ngẫu nhiên lật xem, sau khi xem, thì hoàn toàn trở thành truyền thuyết thần thoại. Cười trừ, không thèm để ý chút nào.

Dù sao, hắn cũng sống trong một xã hội văn minh hiện đại, khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển. Sách cổ như vậy, đương nhiên giống như là thần thoại thượng cổ rồi.

Căn cứ bản cổ tịch kia ghi lại, “Băng tủy” cho dù không phải vật lạnh nhất, trong hàn vật thiên hạ, cũng là xếp hạng top 3 gì đấy. Chính là cực phẩm trong băng, cho dù luyện đan hay là luyện khí, đều là vật liệu hiếm thấy.

Lạc Cát đại thượng sư bước nhanh về phía trước, vươn cánh tay đầy nếp nhăn lên, khẽ vuốt tảng đá, thì thào nói:

- Không sai đâu... Tảng đá này chính là trung tâm, nhất định ẩn chứa băng tủy. Khó trách tuyết yêu ngàn năm kia lại chọn nơi này làm sào huyệt của nó. Băng tủy này đối với hết thảy công pháp thuộc tính băng hàn, đều có hiệu quả vô cùng. Yêu linh thuộc tínhbăng hàn, còn có thể dùng chí hàn chi khí của băng tủy đến chữa thương.

Miệng chậc chậc, tán thưởng không ngừng.

Tuy tất cả mọi người đứng ở phía sau ông, cũng không ai phát hiện, giờ khắc này, trong đôi mắt lão hòa thượng này không ngừng bắn ra một tia sáng tham lam, cùng với vẻ hung ác.

- Đó là cái gì?

Bỗng nhiên, âm thanh kinh ngạc của Đan Tăng Đa Cát vang lên.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy ởgiữa vách núi cách giường băng không xa, có một điểm sáng lóng lánh. Điểm sáng đó cực kỳ nhỏ, vừa rồi tâm tư của mọi người đều để đặt trên tảng đá “Băng tủy”, không ai để ý cổ quái ở giữa vách núi. Bây giờ nhìn kỹ, không ngờ có huyền cơ.

Điểm sáng này không ngừng lóng lánh, mơ hồ cấu thành một đồ án phức tạp, chỉ có điểm sáng lóe ra không ngừng. Đám người Đan Tăng Đa Cát chỉ nhìn mấy lần, lập tức đầu váng hoa mắt. Kampot lại là trước mắt bầu trời quay cuồng, một phát ngã xuống. Tuy rằng gã chỉ bị tổn thương da thịt, nhưng mất máu không ít, tinh thần so với những người khác kém hơn nhiều.

- Đây là một cánh cửa.

Lạc Cát đại thượng sư khẳng định nói, lực chú ý cuối cùng từ phía trên “Băng tủy” vòng lại, người chậm rãi đứng lên, hai mắt híp lại, nhìn thẳng vào điểm sáng lóe lên đó.

- Một cánh cửa.

Đan Tăng Đa Cát kinh ngạc hỏi ngược lại, thoáng nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng điểm sáng này.

Tiêu Phàm biết y không hiểu, liền giải thích nói:

- Đây là một loại cấm chế pháp thuật, tương tự như ảo thuật, nhưng bản chất lại không giống nhau. Loại cấm chế này là có thực thể, không hoàn toàn là ảo thuật. Nếu như có thể phá giải cấm chế này, có thể mở ra lối đi, thông ra chỗ khác.

Đan Tăng Đa Cát nghe như hiểu như không.

Y là chiến sĩ thuần túy, đối với các loại pháp thuật dốt đặc cán mai. Loại cấm chế này, y quả thật rất khó lý giải.

Lạc Cát đại thượng sư tựa hồ như không đủ kiên nhẫn như vậy, không nói hai lời, giơ quải trượng gỗ chắc trong tay lên, đi về phía quang trận trên vách núi. Một cổ kình lực vô hình bắn nhanh ra. Ngay sau đó, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện trên vách núi đáđột nhiên đại phóng, lập tức hợp thành một cột sáng hình cánh tay nhỏ, giống như thiểm điện bắn về phía Lạc Cát đại thượng sư.

Lạc Cát đại thượng sư kinh hãi, trượt chân, né sang bên cạnh. Quang trụ này tốc độ thực sự quá nhanh. Lạc Cát đại thượng sư vừa động người, quang trụ liền bắn tới trước mặt. Lạc Cát đại thượng sư khẽ quát một tiếng, tay trái đánh ra một trưởng, đụng vào quang trụ.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Hừ”, Lạc Cát đại thượng sư như bị sét đánh, đăng đăng liền lùi mấy bước. Trên gương mặt, một chút hắc khí chợt lóe lên, thật vất vả mới đứng vững được.

Lực cấm chế này không ngờ cao như vậy, chỉ là một lần phản kích bị động, khiến cho Lạc Cát đại thượng sư chịu thiệt. Đủ thấy người bố trí cấm chế lúc trước, thuật pháp cao minh cỡ nào.

Lạc Cát đại thượng sư khẽ hừ một tiếng, gắt gao nhìn thẳng lên trên vách núi đá. Không thể tùy tiện ra tay, chuyển hướng sang Tiêu Phàm, nói:

- Tiêu chân nhân, cấm chế này dường như có chỗ tương thông với truyền thừa thuật pháp của Trung Nguyên các cậu, có thể mời Tiêu chân nhân ra tay phá giải cấm chế này không?

- Được, tôi tới thử xem.

Tiêu Phàm không có từ chối, lập tức gật đầu đáp ứng.

Trong thời khắc quang trụ phản kích Lạc Cát đại thượng sư, “Càn Khôn Đỉnh” bỗng nhiên có phản ứng. Loại phản ứng này, người ngoài đương nhiên không thể nhận ra. Tiêu Phàm lại có thể cảm ứng được rất rành mạch. “Càn Khôn Đỉnh” dường như gặp phải vật cực kỳ quen thuộc, đangkhẩn cấp muốn ra “nhận nhau”.

Lạc Cát đại thượng sư nói cấm chế này chỗ tương thông với truyền thừa thuật pháp của Trung Nguyên, nói cực kỳ chính xác.

Kiến thức của lão hòa thượng này, thật sự không bình thường.

- Cấm chế này rất lợi hại, tất cả mọi người lùi lại một chút, tránh bị thương.

Tiêu Phàm chậm rãi đi tới phía trước vách núi, đối diện quang trận, trầm giọng nói.

Kỳ thật không cần hắn nhắc nhở, kiến thức của mọi người về quang trận đều lợi hại, đã sớm thối lui sang một bên. Bây gờ nghe xong lời của hắn, lại lui lại vài bước, đến Lạc Cát đại thượng sư cũng khong ngoại lệ. Chỉ có điều hai tay cầm chặt trượng gỗ, hai mắt nhìn chằm chằm quang trận và Tiêu Phàm. Từ đốt ngón tay trắng bạch của ông ta có thể thấy được, ở sâu trong nội tâm ông ta giờ phút này đang rất khẩn trương.

“Băng tủy” linh vật thiên địa như vậy đều đặt ở bên ngoài, vậy thì bên trong cấm chế này, lại cất giấu đồ vật gì?

Không hỏi cũng biết, nhất định là càng quý báu hơn so với “Băng tủy”.

Thật sự là làm cho người khác mong chờ...

Tiêu Phàm đứng đối mặt với vách đá, dưới chân bất đinh bất bát, tay trái nắm bí quyết, miệng lầm bẩm, tay phải nhẹ nhàng giương lên. Một tiểu đỉnh màu đỏ bắn ra, dừng ở trước ngực Tiêu Phàm, không ngừng quay tròn, chỗ miệng đỉnh xuất hiện một hỗn độn đồ màu đỏ lập lòe lòe phát sáng.

Nhìn thấy tiểu đỉnh này, đồng tử ở hai mắt Lạc Cát đại thượng sư bỗng dưng co rút lại!

Dường như nhìn thấy cái gì làm ông khiếp sợ, khó có thể tin được, đến hít thở bình thường, trong nháy mắt liền trở nên nặng nề.

Những biến hóa này của Lạc Cát đại thượng sư, Tiêu Phàm đương nhiên không biết. Lúc này tâm trí của hắn đều đang tác pháp. Năm ngón tay phải luân phiên, từng đạo pháp lực đánh vào bên trong “Càn Khôn Đỉnh”. Tiểu đỉnh xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, hỗn độn đồ xuất hiện ở miệng đỉnh cũng càng thêm quang hoa lòe lòe, chói mắt rực rỡ.

- Tật!

Miệng Tiêu Phàm quát khẽ một tiếng, ngón giữa tay phải chỉ về phía trước.

Hỗn độn chói mắt rực rỡ dần dần mở rộng, bay chậm rãi về phía vách núi. Quang trận vừa rồi tự chủ phản kích Lạc Cát đại thượng sư lúc này không hề có động tĩnh gì, đối với hỗn độn đồ, “chẳng quan tâm”.

Rất nhanh, hỗn độn đồ liền bao phủ xuống.

Quang trận bỗng nhiên lại một lần nữa phát ra ánh sáng rực rỡ, cũng bắn ra một hỗn độn đồ màu trắng bạc, chống lên hỗn độn đồ của “Càn Khôn Đỉnh”. Ngay sau đó, hai hỗn độn đồ liền hòa làm một.

“Xuy” một tiếng

Vách núi lập tức mở ra, một đạo ánh sáng thoáng hiện ra.

606-bang-tuy/1162339.html

606-bang-tuy/1162339.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 382

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.