Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận ảo (hạ)

Phiên bản Dịch · 2462 chữ

Lạc Cát dại thượng sư già thì già, nhưng tác phong làm việc cực kỳ gọn gàng. Một khi đã đáp ứng Tiêu Phàm, liền khoanh chân ngồi xuống trước vách núi. Một tay đưa ngang xuống phía dưới ngực, một tay nắm bí quyết hướng về phía trước. Tổ sư sáng lập ra môn phái hay ngộ ra đường lớn là lúc từng làm qua tư thế - trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!

Trên trời dưới đất chỉ có một thôi, vốn là lúc Phật đà đến trái đất, đi bảy bước về bốn phía, nâng tay phải lên hát vịnh kệ câu. Tổ sư sáng lập ra môn phái Phật giáo cao nguyên, sau khi ngộ ra chân lý, liền thay đổi tư thế này của Phật đà. Nhưng vẫn tỏ vẻ ý bản thân mình thông hiểu thiện địa tạo hóa.

Từ đó về sau, cao tăng đắc đạo của Phật giáo cao nguyên cũng đều trong thời điểm quan trọng hơn, bày ra tư thế như vậy.

Lạc Cát đại thượng sư là nhà sư ở ẩn nổi tiếng nhất ở Phật giáo cao nguyên. Đại hòa thượng thủ lĩnh đều lấy sư lễ đối đãi, tự nhiên có tư cách như vậy.

Lập tức, từng đợt tiếng động xướng lên, vang lên trong sơn động.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy, không khí bên người, dường như là có nổi lên dao động nhỏ. Loại dao động này vô cùng mỏng manh, nhưng quả thật đã xảy ra. Lạc Cát đại thượng sư quả thực rất cao siêu, mới tác pháp, đã có ngay phản ứng này.

- Muốn phá trận sao? Nằm mơ!

Tuyết yêu trong trận ảo ngay lập tức cũng cảm nhận được loại dao động nhỏ này, lập tức kinh sợ, một tiếng rống lớn.

Cơ Khinh Sa cong ngưởi gảy nhẹ, một con tiểu giáp trùng ánh vàng rực rỡ, chợt bay về phía vách núi rắn chắc. Vừa lúc này, một bàn tay màu trắng lớn lông lá xồm xàm, men theo vách núi dò xét đi ra. Cơ Khinh Sa thả tiểu giáp trùng ra quả thật rất nhỏ. So sánh với tuyết yêu ngàn năm mà nói, có thể hoàn toàn không đáng kể. Hơn nữa trong sơn động này, băng sương tràn ngập, tầm nhìn cực thấp, ngoại trừ Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm bên cạnh cô, gần như không ai thấy rõ ràng đó là thứ gì.

Ngay sau đó, thân hình lông xù của tuyết yêu nghìn năm cũng từ bên trong vách núi vọt ra. Bộ lông trên ngực vẫn mang theo màu đen bị bỏng nặng rất rõ ràng, có vẻ lộn xộn đấy. Xem ra mười ngày tĩnh dưỡng này, không đủ để khiến nó bình phục hoàn toàn.

Một tiếng “Phanh” vang lên.

Bọ cánh cứng ánh vàng rực rỡ, lăng mạnh nổ tung lên, một cơn lốc màu vàng, chợt vung lên, khiến băng sương bốn phía đều bị đánh tan. Giữa không trung giống như thả một loạt đạn pháo hoa, vô số khói lửa màu vàng, bắn về phía tuyết yêu nghìn năm.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, tuyết yêu ngàn năm căn bản không kịp có phản ứng gì. Hơn một nửa khói lửa màu vàng dính trên người của nó. Thật giống như một tầng kim phấn, trên lông màu trắng lập lòe kim quang.

Tuyết yêu ngàn năm giật mình kinh hãi, bất chấp công kích bọn họ, quay người lùi lại.

- Bạo Liệt trùng?

Lần này, ngay cả Tiêu Phàm cũng rất kinh ngạc.

Bạo Liệt trùng này, là một trong thủ đoạn ẩn giấu của nhất định che giấu thủ đoạnĐại Hàng Đầu Sư Nam Dương. Ngay cả Ma Cưu Đại Quốc Sư cũng bị tổn thương dưới Bạo Liệt trùng vương của Tô Nam. Tai sao Cơ Khinh Sa lại cũng bồi dưỡng ra được?

Cơ Khinh Sa tự nhiên cười hạ giọng nói:

- Giả đấy, chỉ là nhìn lên có điểm giống mà thôi. Bạo Liệt trùng chân chính phải lấy người sống làm ký chủ. Tôi cũng không tàn nhẫn như vậy. Tuy nhiên con sâu đó, quả thật là bồi dưỡng giống như bồi dưỡng Bạo Liệt trùng. Thời gian bồi dưỡng không lâu, bây giờ vẫn không thể giết địch. Tuy nhiên có thể khiến cho hơi thở của huyết hàng trên người tuyết yêu càng thêm rõ. Nếu nó muốn lặng yên không một tiếng động tiếp cận chúng ta, có thể trước tiếp phát hiện chỗ nó ẩn nấp.

Bạo Liệt trùng này thật đúng là lần trước Cơ Khinh Sa thu hoạch trong hành trình Nam Dương. Đối với Bạo Liệt trùng chân chính mà nói, ấu trùng này cố nhiên không hề có uy lực đáng nói. Nhưng cũng không phải dễ dàng làm được như vậy. Tô Nam Đại Quốc Sư vì quan hệ tốt với Tiêu Phàm, tặng mười hai ấu trùng cho Cơ Khinh Sa, lại truyền lại phương pháp bồi dưỡng Bạo Liệt trùng chân chính cho cô.

http://truyencu
atui.net/ Nếu muốn bồi dưỡng ra Bạo Liệt trùng chân chính, yêu cầu thật sự rất cao, hạn chế cũng thật sự rất nhiều. Tô Nam Đại Quốc Sư cũng không lo lắng ở Hoa Hạ quốc xuất hiện một nữ Đại Hàng Đầu Sư có thể sánh vai với ông ta.

Tuy nhiên Tô Nam Đại Quốc Sư cũng không tưởng được, Cơ Khinh Sa không ngờ lạiphối hợp phương pháp bồi dưỡng Bạo Liệt trùng và truyền thừa thuật pháp Hà Lạc phái với nhau. Cộng thêm cải biến, thay đổi cách sử dụng khác. Dựa vào sự sắc sảo thông minh của Cơ Khinh Sa, cùng với sự thần diệu khó lường của truyền thừa phái Hà Lạc, đợi một thời gian nữa, Cơ Khinh Sa không hẳn là không thể bồi dưỡng ra Bạo Liệt trùng lợi hại hơn Bạo Liệt trùng của Hàng Đầu Thuật Nam Dương.

“Rống”

Trong chỗ sâu sơn động, một tiếng rống rất to truyền đến.

Tuyết yêu ngàn năm bị chọc giận.

Mặc dù “Lửa khói” màu vàng không thể gây ra tổn thương trực tiếp gì cho nó, nhưng khẳng định là không có chuyện gì tốt đẹp. Hơn nữa, tuyết yêu ngàn năm một quái vật lớn như vậy, lại liên tiếp bị thiếu nữ yếu đuối như Cơ Khinh Sa trêu chọc, trong lòng nổi giận, là có thể hiểu được.

Tiếng động phạn xướng gấp hơn.

Vây quanh thân thể Đại Thượng sư, băng sương nồng đậm bắt đầu vặn vẹo. Giống như hoa văn vậy. Mở ra từng vòng nhộn nhạo, dần dần mở rộng. Không lâu sau, một bên vách núi, thậm chí hơi hơi đung đưa, bắt đầu vặn vẹo biến hình.

- Tiểu hòa thượng, ngươi muốn chết à!

Tuyết yêu ngàn năm lại nổi giận. Trong tiếng hô xen lẫn sự hoảng loạn khó có thể che dấu.

Hiện giờ, trận ảo này là chỗ dựa lớn nhất của nó. Một khi trận ảo bị phá giải, nó sẽ đối mặt trực tiếp với kẻ thù. Đối mặt với một đám người mạnh như vậy, tuyết yêu ngàn năm vừa mới sống lại không lâu, cũng không thể nắm chắc phần thắng.

Lại nói tiếp, tuyết yêu này cũng là lưu niên bất lợi. Ngủ say hơn một nghìn năm, thật vất vả, hoàn cảnh bên ngoài thay đổi, thiên địa linh khí dần dần gia tăng, nó tỉnh lại, thần thông năm đó chưa kịp khôi phục nhiều, liền đụng phải Tiêu Phàm. Nếu lại cho nó thời gian tầm mười năm, để nó khôi phục phân nửa thần thông năm đó. Mài người trước mắtđã là cái gì? Sẽ dễ dàng bị giết chết!

Nhưng bây giờ, nó lại gặp phải nguy hiểm lớn.

“Xuy ——”

Một tiếng vang nhỏ, tuyết yêu ngàn năm từ một chỗ khác trên vách núi nhô đầu ra.

Mọi người sớm được Cơ Khinh Sa nhắc nhở, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Tuyết yêu vừa mới ló đầu ra, dây cung vang dội, một mũi tên lông vũ màu đen nhanh chóng bắn đến. Trước mắt hồng quang chói mắt, ba miếng Phù Lục biến thành hỗn độn đồ, bắt đầu bao phủ xuống. Cơ Khinh Sa và Đan Tăng Đa Cát, một phải một trái, nhu thân mà lên. Một đao phong soàn soạt, một ngũ trảo như câu, chia ra tấn công vào hai bên sườn phải trái của tuyết yêu. Mặc dù không có diễn tập trước đó, lại có thể phối hợp không có một chút sơ hở.

Trong mắt tuyết yêu ngàn năm hồng quang nhỏ bắn ra bốn phía. Trên mặt lộ vẻ dữ tợn, hai chưởng lớn múa may vung ra, ngang bay ra hai bên. Bốn miệng mở rộng ra, một quang trụ sáng trắng xóa bắn nhanh ra ngoài.

Đạo quang trụ này vừa thô lại cực lớn, vừa mới phun ra, một cỗ giá lạnh có thể khiến máu người đông cứng lại liền đập vào mặt. Mũi tên lông vũ màu đen bị quan trụ đánh trúng, dường như đánh vào băng cứng phía trên. Một tiếng “Lạc” nhỏ vang lên, mũi tên lông vũ lập tức bị đông trong quang trụ. Ba hỗn độn đồ đang trấn áp xuống cũng bị quang trụ đánh tán ra, trong giây lát không thành hình dáng.

Tình thế nguy cấp tuyết yêu ngàn năm liều mạng. Dùng toàn lực công kích, không ngờ ở phía trước phun ra quang trụ uy lực.

Một tiếng động kim loại giao nhau, trường đao và cự trảo của tuyết yêu tương giao. Đan Tăng Đa Cát chỉ cảm thấy một cỗ sức lực lớn không thể chống đỡ chợt dâng đến. Một tiếng kêu đau đớn, thân mình bay lên không trung, bay ra xa khoảng bảy tám mét. Chỉ cảm thất ngực đau đớn, một ngụm máu tươi tuôn ra bay lên. Tuyết Vực Đao vương cũng là con người rắn rỏi, dùng sức vừa phải đề khí, nuốt cổ máu tươi trở vào.

Trường đao trong tay gã, cố nhiên đã nhận được sự gia trì của người đại năng thời kỳ thượng cổ. Cũng chỉ có đánh trúng vào bộ vị yếu kém trên người tuyết yêu, mới có thể làm con vật kia bị thương. Móng vuốt tuyết yêu rất sắc bén, là bộ phận cứng rắn nhất trên người nó. Cũng là vũ khí công kích dũng mãnh nhất, lấy cứng chọi cứng, kẻ mạnh thắng, kẻ yếu bại, không có chút mưu lợi nào.

Chiêu giao thủ này, lục phủ ngũ tạng của Đan Tằng Đa Cát đều bị chấn thương.

Cơ Khinh Sa xông lên từ bên phải tuyết yêu, mắt thấy móng vuốt sắc bén như cự linh quét ngang qua, không tránh không né, năm ngón tay nhỏ và dài, hóa trảo thành chưởng, khẽ sờ một chút lên móng vuốt cực kỳ sắc bén của tuyết yêu, “mềm mại” vô cùng.

Mặc kệ vũ khí lợi hãi cỡ nào, khẽ sờ một chút, nhất định là vô hại.

Nhờ sức mạnh lớn của móng vuốt sắc bén truyền đến, Cơ Khinh Sa lộn mèo xinh đẹp trên không trung, bay người về phía Tiêu Phàm.

Tất cả giao thủ, đều tiến hành đồng thời.

Trong miệng tuyết yêu ngàn năm phun ra một quang trụ, dễ dàng kích phá tiến công của hai người Tiêu Phàm và Đan Châu. Tuy nhiên quang trụ cũng bắt đầu chia nhỏ thành ba, hùng hổ bắn về phía t Lạc Cát đại thượng sư đang ngồi xếpbằng.

Không thể nghi ngờ, tuyết yêu ngàn năm rất rõ ràng, uy hiếp lớn đối với nó lúc này, không phải Tiêu Phàm, mà là cái tên “Tiểu hòa thượng” kia. Bất kể như thế nào, không thể để cho ông ta thuận lợi phá giả trận ảo.

Lạc Cát đại thượng sư tiếp tục ngồi khoanh chân, vẫn không nhúc nhích, miệng không dứt xướng phạn, chẳng quan tâm đến quang trụ.

Dao màu đỏ sậm chợt lóe lên, một thanh đao chợt hiện ra trong tay Tiêu Phàm.

Viêm linh chi đao!

Hai tay Tiêu Phàm nắm ở chuôi dao, một đao chém ra, trong phút chốc lưỡi dao đỏ sậm biến thành đỏ tươi. Trong sơn động kỳ hàn thấu xương, nháy mắt bị đuổi tản ra. Trong khoảnh khắc lưỡi dao đỏ tươi và quang trụ trắng xóa đụng vào nhau.

“Xuy xuy” tiếng nổ lớn.

Giống như bàn ủi nung đỏ đọng lại cắm vào mỡ bò.

Quang trụ trắng xóa trong giây lát hóa thành sương.

Uy năng của Viêm Linh chi đaotrong phút chốc tiêu hao hầu như không còn, biến trở thành màu đỏ thẫm vô quang ảm đạm, không hề linh khí.

Tuyết yêu ngàn năm hung tợn nhìn thẳng trường đao trong tay Tiêu Phàm, trong mắt hiện lên thần sắc vừa giận vừa sợ, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, xoay người lui về bên trong vách núi, không thấy bóng dáng nữa.

Trận ảo này tuy không phải do nó bố trí, nhưng nó lại đối với biến hóa của trận ảo này rõ như lòng bàn tay, tùy ý ra vào. Nếu không phải quen thuộc xâm nhập trận pháp, sẽ lập tức bị vây vào trong.

Tiếng động phạn xướng đột nhiên ngừng, Lạc cát Đại Thượng sư vốn nhắm mắt tác pháp, không nhúc nhích, bỗng mở choàng mắt, nhìn về phía Vêm Linh chi đao trong tayTiêu Phàm, trên mặt đầy nếp nhăn tỏ vẻ kinh ngạc.

- Hỏa linh lực thật là mạnh...

- Tiêu chân nhân, đây là binh khí gì vậy? Chẳng lẽ là trấn giáo chi bảo của quý phái sao?

Tiêu Phàm cười cười nói:

- Đây là hỏa diệm đao. Trấn giáo chi bảo còn chưa nói tới. Tuy nhiên thật là binh khí do thủy tổ khai phái bỉ phái truyền lại. Nghe nói là tạo ra ở trong ly hỏa phía nam, là hỏa viêm chi đao.

- Thì ra là thế. Khó trách tuyết yêu kia thấy binh khí liền nhượng bộ lui binh, tinh viêm chi hỏa vốn là khắc chế với hàn phách băng tuyết.

Lạc Cát đại thượng sư gật gật đầu, cảm thán nói, trong đôi mắt hiện lên một chút ý cực kỳ hâm mộ, thậm chí xen lẫn vẻ tham lam mơ hồ. Chỉ có điều trong động quá mờ, không ai để ý.

604-tran-ao-ha/1162337.html

http://truyencu
atui.net/

604-tran-ao-ha/1162337.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 370

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.