Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà đá

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Rất xa, một ngọn núi tuyết rất cao đặp vào mắt đoàn người.

Nhưng cái mà Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa để ý, đầu tiên vẫn không phải là ngọn núi tuyết này, mà là toàn bộ địa hình đập vào mắt.

Không cần lấy bản đồ trên người ra xem, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều có thể liếc thấy, đây là địa hình thực tế miêu tả trên bản đồ. Người hái thuốc nhiều tuổi nhất kia của bộ lạc Đaba nói không sai, ông ta nói, hình như là “bên kia núi Lạc Cống”.

Hiện tại, bọn họ đang đứng ở trên đỉnh núi núi Lạc Cống.

Nhưng bọn họ sở dĩ đặt chân lên ngọn núi tuyết không coi là quá cao, địa hình lại tương đối hiểm trở này, lại không phải là bởi vì theo bản đồ. Bởi vì trước khi lên đỉnh núi Lạc Cống, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa cũng không biết, phía trước chính là nơi miêu tả trên bản đồ. Bọn họ đi lên núi Lạc Cống, là do hơi thở của tuyết yêu để lại ở nơi này cực kỳ mãnh liệt. Căn cứ suy đoán, yêu linh trong tuyết ngàn năm kia từng lưu lại nơi này thời gian rất dài.

- Phía trước chính là núi tuyết Ô Tạp. Tiêu chân nhân, Cơ tiểu thư, hai vị có thể có cảm ứng?

Lạc Cát đại thượng sư vững vàng đứng ở đỉnh núi núi Lạc Cống, trông về ngọn núi tuyết rất cao, hùng vĩ hơn ở phía xa chân trời kia, trầm giọng nói.

Đoạn đường đi này, Lạc Cát đại thượng sư đã biết, hai người Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đối với tuyết yêu ngàn năm bị thương, đều có thủ đoạn tự cảm ứng. Cơ Khinh Sa cũng không giấu diếm xuất thân lai lịch của mình với Lạc Cát đại thượng sư. Về phần dung hợp thuật pháp Hà Lạc phái và Hàng Đầu Nam Dương, lại không cần phải nói cho biết người ngoài biết. Mấy ngày nay, huyết hàng thuật hạ ở trên người tuyết yêu, hơi thở vẫn chưa tiêu tan, cũng đã chứng minh, loại dung hợp Cơ Khinh Sa tiến hành này rất hữu hiệu. Ít nhất yêu linh trong tuyết tu luyện ngàn năm này, cũng không có cách nào khu trừ huyết hàng thuật ra khỏi cơ thể.

Cơ Khinh Sa nói:

- Đại thượng sư, tuyết yêu quả thật từng lưu lại nơi này một thời gian ngắn, sau đó đi về phía núi tuyết Ô Tạp kia.

Tiêu Phàm cổ tay vừa lật, một mai rùa tuyết trắng hiện lên.

Nhìn thấy mai rùa này, Lạc Cát đại thượng sư không khỏi hai mắt nhíu lại, trên mặt rất nhanh hiện lên một chút kinh ngạc. Hiển nhiên, trên Huyền Vũ Giáp có cổ hơi thở đặc thù của riêng nó, khiến lão hòa thượng cảm thấy không giống bình thường. Trong thuật pháp cuối thời này, pháp khí có chứa hơi thở thượng cổ, thật sự rất hiếm thấy.

Tiêu Phàm cũng không kiêng dè, tay trái nâng Huyền Vũ Giáp, tay phải nắn bí quyết, hai mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm, thần niệm lực thăm dò, bắt đầu kết nối với Huyền Vũ Giáp. Một lát, Tiêu Phàm giương đôi mắt, nhìn về phía trước, nói:

- Hẳn là đang ở trên núi tuyết phía trước rồi.

Lạc Cát đại thượng sư giật mình kinh hãi, nói:

- Ngươi có thể xác định sao?

Tuy rằng từ nơi này xa xa có thể nhìn thấy núi tuyết Ô Tạp, nhưng khoảng cách có thể cũng không gần. Cái gọi là “Nhìn núi làm ngựa chết”, chính là cái ý tứ này. Cho đù khoảng cách thẳng tắp, ít nhất cũng phải mười km trở lên. Người có kinh nghiệm bôn ba trên núi tuyết rất rõ ràng, khoảng cách như vậy đại diện cho loại gian nan nào. Đương nhiên, Lạc Cát đại thượng sư kinh ngạc không phải cái này, mà là, cách xa như vậy, đỉnh núi cuồng phong gào thét, Tiêu Phàm không ngờ có thể nói chắc chắn, tuyết yêu ở trên núi tuyết Ô Tạp phía trước.

Truyền thừa Vô Cực quả nhiên phi phàm.

Phỏng chừng cái mai rùa tuyết trắng mang theo hơi thở thượng cổ kia, cũng nổi lên tác dụng rất trọng yếu.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, nói:

- Trên cơ bản có thể xác định.

- Tốt lắm, chúng ta đi.

Lạc Cát đại thượng sư vung tay lên, nói.

- Đại thượng sư!

Đan Tăng Đa Cát bỗng nhiên kêu một tiếng.

Lạc Cát đại thượng sư quay đầu lại nhìn phía y, mang theo ý trưng cầu.

- Đại thượng sư, lương khô của chúng ta sắp ăn hết rồi. Từ nơi này đuổi tới núi tuyết Ô Tạp, ít nhất phải đi ba bốn ngày. Đến lúc đó, cho dù chúng ta giết chết được tuyết yêu kia, chỉ sợ cũng không có khí lực để trở về.

Kampot liếm liếm môi, khàn khàn cổ họng nói:

- Không sao, chỉ cần chúng ta giết chết tuyết yêu kia, là có thể ăn thịt của nó.

- Kampot, đây chính là việc không an toàn.

Đan Tăng Đa Cát trừng mắt nhìn vị sư đệ này một cái, có chút không hài lòng nói. Tuy rằng Tiêu Phàm nói tuyết yêu ở ngay trên núi tuyết Ô Tạp ở phía trước, nhưng ai cũng không có biện pháp trăm phần trăm khẳng định. Nếu chẳng may Tiêu Phàm tính sai thì sao? Bọn họ trăm cay nghìn đắng đuổi tới núi tuyết Ô Tạp, lại gặp phải một khoảng không, chẳng lẽ dựa vào ăn băng tuyết sinh tồn được sao? Hơn nữa, cho dù Tiêu Phàm suy tính chuẩn xác, đoàn người bọn họ nếu giết được tuyết yêu, ai biết thịt tuyết yêu có thể ăn được hay không? Hoặc là, tuyết yêu bị thương lần nữa mà chạy, bọn họ thế nào cũng sẽ chết đói ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết.

Dù sao cũng phải nghĩ phương pháp lưỡng toàn.

Lạc Cát đại thượng sư cười cười, nói:

- Đa Cát, hoá ra ngươi lo lắng điều này. Vậy thì không sao, chúng ta có thể tìm được thức ăn.

- Hả? Đại thượng sư, có thể tìm được thức ăn ở đâu?

Đoàn người lập tức tinh thần tỉnh táo.

Lạc Cát đại thượng sư giơ tay chỉ ra dưới chân núi, nói:

- Ngay tại giữa núi Lạc Cống và núi Ô Tạp có một chỗ có thể tạm thời nghỉ chân. Chỗ tạm thời cắm trại như vậy, chỉ có người hái thuốc chúng ta biết, người khác là tuyệt đối tìm không thấy đâu. Đi thôi, nếu tốc độ nhanh, chúng ta tối nay còn có thể đi tới đó qua đêm, nói chung so với bên ngoài ấm áp hơn một chút.

Đan Tăng Đa Cát không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Ở chỗ sâu trong núi tuyết có chỗ tạm thời cắm trại của người hái thuốc, điều này Đan Tăng Đa Cát cũng biết, y cũng đã từng là một trong những người hái thuốc của bộ lạc Đaba. Chỗ cắm trại này bình thường đều là sơn động đào ra ở trên vách đá dựng đứng cản gió, bên trong chẳng những có cất thức ăn, còn có vật tư nhóm lửa. Bình thường vào mùa hè tuyết tan, người hái thuốc sẽ đặc biệt bổ sung thức ăn cần thiết và cứt trâu làm vật nhóm lửa cho nơi cắm trại tạm thời này, để vào thời điểm đại tuyết phong núi, có thể cung cấp một điểm dừng chân tạm thời cho người hái thuốc.

Thực sự khiến Đan Tăng Đa Cát không thể tưởng được chính là, ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết như vậy, rõ ràng còn có chỗ cắm trại lâm thời. Người hái thuốc có thâm niên nhất của bộ lạc Đaba bọn họ dường như cũng chưa bao giờ đi vào chỗ sâu như vậy. Lạc Cát đại thượng sư lại rất rõ ràng, xem ra những chi sĩ khổ tu này còn “Chuyên nghiệp” hơn so với người chuyên hái thuốc của bộ lạc bọn họ.

Đương nhiên, từ thể lực dũng mãnh mà Lạc Cát đại thượng sư mấy ngày nay biểu hiện ra ngoài, không cần nói người hái thuốc Đaba bình thường, cho dù là Đan Tăng Đá Cát vị đại cao thủ được xưng là Tuyết Vực Đao Vương này, đều cảm thấy xấu hổ. Chi sĩ khổ tu đi xa hơn, thâm nhập hơn so với người hái thuốc Đaba, là chuyện đương nhiên.

Lập tức đoàn người chuẩn bị tinh thần, dưới sự dẫn dắt của Lạc Cát đại thượng sư, đi nhanh về phía trước. Quả nhiên vào lúc chạng vạng tối, kịp thời tìm được chỗ cắm trại tạm thời mà Lạc Cát đại thượng sư nói kia. Bên trong treo thịt dê và thịt bò Tây Tạng hong gió, trong một góc của hang động tồn một túi mỳ lúa mạch, thậm chí còn có rượu lúa mạch, khiến cho đám người Đan Tăng Đa Cát vui mừng quá đỗi. Cũng không đợi chỉ bảo, liền lấy cứt trâu nổi lửa lên, nấu mỳ lúa mạch và thịt bò thịt dê khô, uống rượu lúa mạch, đoàn người ăn no một chút, ngon lành ngủ một giấc trong huyệt động. Sáng sớm hôm sau, thể lực đều khôi phục không ít.

Sau đó mọi người chất lương khô đầy túi, tiếp tục xuất phát về phía núi tuyết Ô Tạp.

[ tru
yen cua❤tui . net ] Bọn họ lựa chọn, vẫn là một phương cản gió của núi Ô Tạp. Trèo ngược lên núi Đại Tuyết, cho dù dũng mãnh như Tiêu Phàm, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không cũng sẽ không làm ra quyết định như vậy.

- Xem, đó là cái gì?

Bỗng nhiên, Tiêu Phàm Cơ Khinh Sa đi ở phía sau dừng bước ở trên đường núi, giơ tay chỉ về phía trước.

Xuyên thấu qua băng sương mông lung, mọi người nhìn thấy một căn nhà đá nho nhỏ ở phía trước.

Ở trong này, ở nơi cực sâu của núi Đại Tuyết, thậm chí có người dựng lên một căn nhà đá.

Đây quả thực không thể tin nổi!

Tất cả mọi người há to miệng, cảm thấy không thể tưởng tượng. Chỉ có Lạc Cát đại thượng sư sắc mặt như thường, híp mắt liếc về căn nhà đá ở phía trước một cái, thản nhiên nói:

- Không có gì, đây chỉ là cư trú rất sớm trước kia, một vị ẩn sĩ để lại thôi. Đã bỏ hoang rất nhiều năm rồi.

- Ẩn sĩ?

Đan Tăng Đa Cát không kìm nổi nuốt nước miếng một cái, sau một lúc lâu không khỏi thẫn thờ.

Lại có ẩn sĩ từng sống ở nơi hoang vắng như vậy, ẩn cư khổ tu ở chỗ sâu trong núi tuyết rét lạnh như vậy, đó là một loại “Điên cuồng” như thế nào? Tôi luyện như vậy, tuyệt không phải người bình thường có thể chịu được.

Cặp mắt của Tiêu Phàm, hơi hơi híp lại một chút.

Căn nhà đá này, hắn cũng từng “Gặp qua”. Căn cứ phương vị để suy đoán, đây là một dấu hiệu trọng yếu trên bản đồ. Tìm được dấu hiệu này rồi, cách mục tiêu cuối cùng không còn xa nữa.

Sau đó, một hàng sáu người anh dũng trèo lên, rốt cục đi tới phía trước căn nhà đá. Giống như Lạc Cát đại thượng sư nói, đây là một căn nhà bỏ hoang, bên trong ngoại trừ một vài dụng cụ gia đình mộc chế đơn sơ, không còn vật gì khác. Bởi vì khí hậu quanh năm rét lạnh, những dụng cụ gia đình này trái lại vẫn duy trì sự hoàn hảo thật sự, không có bị hư hỏng gì. Chỉ cần căn nhà đá này không sụp đổ, những dụng cụ gia đình mộc chế này vẫn có thể tiếp tục tồn tại.

Tuy nhiên rất nhanh, tâm tình vui sướng của mọi người liền biến mất không còn một mảnh.

Kampot xem xét trong ngoài một hồi, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhìn về phía Tiêu Phàm:

- Tiêu chân nhân, kế tiếp, chúng ta làm thế nào?

Bởi vì đến nơi đây, liền đã không có đường.

Căn nhà đá này xây dựng ở một chỗ dưới vách núi cản gió. Đỉnh đầu là một khối nham thạch lớn thò ra vách núi. Ngoại trừ con đường lúc đến kia, không còn đường khác đi thông nữa. Đi xuống là vách núi ghập ghềnh, hướng lên trên, cũng là vách núi cao và dốc.

Đã tới đường cùng rồi.

- Đi xuống!

Tiêu Phàm cười cười, giơ tay chỉ xuống dưới chân vực sâu vạn trượng.

- Đi xuống?

Sư huynh đệ ba người Đan Tăng Đa Cát đều thất kinh. Từ nơi này nhìn xuống, một mảnh sương mênh mông, hoàn toàn nhìn không tới thung lũng nông cạn. Hơn nữa, trong sơn cốc gió lạnh gào thét, thổi vào mặt như cắt.

- Đúng, đi xuống!

Tiêu Phàm gật gật đầu, lại khẳng định nói.

Căn cứ địa đồ biểu hiện, tìm được căn nhà đá này rồi, chính là đi xuống vuông góc. Theo địa hình trước mắt như vậy, cũng chỉ có thể chọn một trong hai con đường hai hoặc là đi xuống hoặc là đi lên, không có con đường thứ ba lựa chọn.

Hơn nữa, cảm ứng mà Huyền Vũ Giáp truyền tới, cũng là trong sơn cốc ở dưới vách núi. Hơn nữa, cảm ứng vô cùng mãnh liệt. Con tuyết yêu ngàn năm kia, hẳn là ở nơi cách đó không xa rồi.

Bọn họ đã tiếp cận rất gần với mục tiêu rồi.

- Chính là đi xuống.

Lúc này, Cơ Khinh Sa cũng đứng dậy, ủng hộ ý kiến của Tiêu Phàm. Rất hiển nhiên, cô cũng có cảm ứng mãnh liệt giống như vậy.

- Chuẩn bị đi xuống.

Lạc Cát đại thượng sư không chút nghi ngờ phán đoán của hai người, cởi dây thừng trên người lưng xuống, đầu dây thừng thắt một cái móc sắt. Đây là công cụ chuẩn bị vào núi hái thuốc, mỗi một người hái thuốc đều mang theo bên người.

Thấy Lạc Cát đại thượng sư cũng không phản đối, sư huynh đệ Đan Tăng Đa Cát ba người liền không nhiều lời nữa, đều cởi dây thừng mang theo bên người ra.

601-nha-da/1162334.html

[ tru
yen cua❤tui . net ]

601-nha-da/1162334.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 429

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.