Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thuyết viễn cổ

Phiên bản Dịch · 2537 chữ

)

Đan Tăng Đa Cát nói với Tiêu Phàm rằng A Trát muốn tổ chức yến hội hoan nghênh long trọng cho bọn họ, nhưng bị Tiêu Phàm khéo léo từ chối.

Bên ngoài trại, máu nhuộm núi tuyết, thi thể ngang dọc. Trong trại, lại lần lượt thay cốc uống rượu, rượu thịt thổi thơm mát, rõ ràng không thích hợp, đó là không tôn trọng đối với người chết. Hơn nữa, Tiêu Phàm rất rõ ràng người Đaba, một bộ lạc nguyên thủy chuẩn như vậy, lương thực dự trữ để dùng qua mùa đông vô cùng hữu hạn. Hiện tại vừa mới đầu xuân, trải qua sự tiêu hao của mùa đông, lương thực của bọn họ lại càng khẩn cấp. Nếu không bởi như thế, người bộ tộc cũng sẽ không trong khí trời xuân hàn se lạnh mà đi ra ngoài săn thú, đến nỗi bị tuyết yêu ngàn năm phục kích.

Tiêu Phàm cũng không muốn lại đi tiêu hao lương thực dự trữ hữu hạn của toàn bộ bộ lạc.

Mắt thấy Tiêu Phàm thái độ kiên quyết, Đan Tăng Đa Cát cũng hiểu được không thể cưỡng cầu, liền thuật lại ý kiến của Tiêu Phàm với A Trát. A Trát tuy rằng cảm thấy như vậy không khỏi thất lễ với ân nhân cứu mạng, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ, ở trụ sở của mình đơn giản thiết yến, tiếp đãi quý khách.

Bộ lạc Đaba và dân tộc du mục bình thường có sự khác biệt, không di chuyển theo mùa, lập trại đã nhiều năm. Cho nên trong trại phổ biến đều là xây dựng bằng đá, không phải lều trại thông thường giống như dân tộc du mục. Trong phòng đá có thêm một chậu than, ấm áp mà khô ráo.

Khách nhân và chủ nhân đều vây quanh chậu than mà ngồi, uống trà bơ thơm mát, nghe một vị lão nhân đầu bạc tự thuật về truyền thuyết cổ xưa có liên quan tới tuyết yêu. Đan Tăng Đa Cát đảm nhiệm phiên dịch, một bên nghe một bên giải thích cho Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa. Trên thực tế, truyền thuyết lâu đời này, ngay cả Đan Tăng Đa Cát cũng là lần đầu nghe nghiêm túc. Trước kia y chỉ là rất vô tình nghe một nửa, nghe qua liền quên. Thật sự chưa từng nghĩ đến, hôm nay không ngờ mặt đối mặt gặp được tuyết yêu, còn giao thủ với nó, thiếu chút nữa đã bỏ tính mạng.

Lẳng lặng nghe xong lão nhân tự thuật, Tiêu Phàm hơi trầm ngâm, quay đầu nói với Đan Tăng Đa Cát:

- Đa Cát thượng sư, có thể lấy binh khí mà các anh cung phụng ở tổ miếu cho tôi xem không?

Theo lão nhân nói, ba binh khí này là năm đó tổ tiên chiến đấu với tuyết yêu ngàn năm lưu lại. Trong đó một vị tổ tiên còn để lại lời trăn trối, lời tiên đoán ở hậu thế. Tuyết yêu ngàn năm sẽ sống lại, lại xuất hiện hại thế nhân, hy vọng con cháu đời sau có thể lấy thần binh lợi khí còn sót lại, tiêu diệt tuyết yêu.

Tuyết yêu da dày thịt béo, binh khí tầm thường rất khó làm thương nó. Hai mũi tên liên tiếp của Đan Châu đã tạo thành thương tổn cho tuyết yêu, binh khí tổ tiên lưu lại này, quả nhiên dùng được.

Đan Tăng Đa Cát liền vội vàng lấy con dao đeo ở bên hông xuống, hai tay đưa cho Tiêu Phàm.

Trường đao vẫn là (cái loại màu sắc đen kịt này. Tiêu Phàm từ trong cảm nhận được dao động của pháp lực. Xem ra binh khí cổ xưa này, từng được cao nhân hiểu được thuật pháp gia trì qua. Tuy nhiên dựa theo thời gian đêt suy đoán, hơn một nghìn năm trước, thuỷ tổ sáng lập ra môn phái Phật giáo cao nguyên chưa đến thế gian, gia trì cho binh khí cổ xưa này hẳn không phải là pháp thuật Phật giáo cao nguyên. Có lẽ, tại niên đại đó, có người tu chân đến từ Trung Nguyên từng chiến đấu với tuyết yêu ởTuyết Vực.

Tiêu Phàm sau khi cẩn thận xem trường đao, liền trả lại cho Đan Tăng Đa Cát.

- Thủ lĩnh, Tiêu tiên sinh là vì Tuyết Liên hoa mà đến, trong trại chúng ta có Tuyết Liên hoa ngàn năm không?

Đan Tăng Đa Cát nhớ tới ý đồ đến núi tuyết lần này của Tiêu Phàm, vội vàng nói với A Trát.

A Trát hoảng sợ, nói:

- Tuyết Liên hoa ngàn năm ư? Đa Cát. Trong trại chúng ta, Tuyết Liên hoa vẫn còn có chút trữ hàng. Nhưng nhiều nhất là hơn một trăm năm, Tuyết Liên hoa ngàn năm thật sự rất hiếm... Ta sống nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng gặp qua. Chỉ nghe nói, ở rất nhiều năm trước kia, từng hái được thuốc tiên như vậy, sau đó lại kính hiến cho cao tăng thượng sư núi Đại Tuyết rồi.

Đan Tăng Đa Cát liền nhìn về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu.

Viêm Linh chi đao ẩn chứa khí thế hung bạo, dược vật bình thường căn bản không có khả năng loại trừ. Nếu dược hiệu của Tuyết Liên hoa chỉ thua kém một hai trăm năm, như vậy phối với các dược vật khác của hắn để cùng tế, thật ra còn có thể chấp nhận. Nếu kém quá xa, vậy không dùng được rồi.

A Trát lập tức nói:

- Tiêu tiên sinh là ân nhân cứu mạng của toàn tộc chúng tôi, tôi ngày mai sẽ phái tất cả những người hái thuốc cực kỳ có kinh nghiệm đi ra... Mặc kệ gian nan cỡ nào, đều phải tìm cách tìm được Tuyết Liên hoa ngàn năm cho Tiêu tiên sinh.

Thần sắc cực kỳ kiên định.

Nghe xong Đan Tăng Đa Cát phiên dịch, Tiêu Phàm khoát tay áo, nói:

- Cảm ơn thịnh tình của thủ lĩnh A Trát, tuyết yêu còn chưa tiêu diệt được, chỉ là bị thương chạy trốn. Lúc này phái người hái thuốc đi ra, quá nguy hiểm. Con yêu thú này nếu không diệt, trước sau sẽ luôn một uy hiếp lớn của quý tộc. Chúng ta ngày mai sẽ xuất phát, tiến vào chỗ sâu của núi tuyết, tìm kiếm con yêu thú này, tiêu diệt nó!

Giọng điệu bình tĩnh, lại mang theo ý tứ hàm súc không thể nghi ngờ.

Đan Tăng Đa Cát giật mình kinh hãi, vội vàng nói:

- Tiêu tiên sinh, tiến vào chỗ sâu trong núi tuyết tìm yêu thú, thế này quá mạo hiểm rồi...

Ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết là hang ổ của tuyết yêu, ai cũng khó có thể phát hiện, nó rốt cuộc trốn ở nơi nào. Bất cứ lúc nào cũng đều có thể từ chỗ không tưởng được xuất hiện, làm cho người ta một kích trí mạng.

- Hơn nữa, núi tuyết lớn như vậy, đi nơi nào tìm yêu thú chứ?

Kampot cũng phụ họa Đan Tăng Đa Cát nói.

Cơ Khinh Sa nhẹ giọng nói ra:

- Yêu thú này đã trúng thiên biến thủ của tôi, tôi đã để lại một ít ký hiệu trên người của nó. Có lẽ, chúng ta có thể truy tung ra nó.

Kỳ thật thực sự có thể lưu lại ký hiệu truy tung, đấy là “Huyết Hàng thuật”, loại kỹ xảo truy tung này, là thỉnh giáo từ chỗ Tô Nam Đại Quốc Sư. Ở trong một thời gian nhất định, chỉ cần người bị trúng Hàng Đầu ở trong phạm vi nhất định, liền có tỷ lệ bị khóa định rất lớn.

Tiêu Phàm cười cười, không lên tiếng.

Vô Cực Môn cũng có cùng loại kỹ xảo.

- Thật sự ư? Vậy thì thật tốt quá.

Đan Tăng Đa Cát vừa mừng vừa sợ.

Đối thoại giữa bọn họ, Áo Đa không ngừng phiên dịch cho mọi người đang ngồi nghe, nơi này người biết thêm Hán ngữ chỉ có cậu ta và Đan Tăng Đa Cát.

Vị lão nhân đầu bạc kia bỗng nhiên nói:

- Ở trong truyền thuyết, tuyết yêu và Tuyết Liên hoa giống nhau, đều là tinh linh của núi tuyết. Chỗ tuyết yêu hàng năm sinh sống nhất định sẽ có Tuyết Liên hoa.

Áo Đa giật mình kinh hãi, liền vội vàng phiên dịch những lời này ra.

Cơ Khinh Sa không khỏi mừng rỡ, nói:

- Nói như vậy, bọn chúng là quan hệ cộng sinh?

Áo Đa vội tức nói:

- Tôi đây cũng không rõ, thúc công nói cũng chỉ là một truyền thuyết.

Ở trong một số truyền thuyết thần thoại cổ xưa, gần linh dược thiên địa, bình thường đều sẽ có sinh linh thủ hộ hùng mạnh. Lời này của lão nhân Đaba thật ra với rất nhiều thần thoại truyền thuyết không bàn mà hợp ý nhau.

- Cho dù là truyền thuyết, truyền thuyết của người Đaba cũng có thể là tiếp cận sự thật nhất.

Tiêu Phàm khẳng định nói. Lập tức từ trong túi áo lấy ra tấm bản đồ mà Gia Cát Ánh Huy giao cho hắn, giao vào tay thủ lĩnh A Trát, hỏi:

- Thủ lĩnh A Trát, các ngài có ai biết nơi này trên bản đồ không?

A Trát nhìn kỹ bản đồ, lắc lắc đầu, giao cho vị lão nhân đầu bạc giảng thuật thần thoại truyền thuyết kia. Lão nhân đầu bạc là thúc phụ của A Trát, cũng là tộc nhân nam tính nhiều tuổi nhất trong trại hiện giờ, là người hái thuốc mà cả bộ lạc đều công nhận là người cực kỳ có kinh nghiệm. Ở trong chỗ sâu núi Đại Tuyết, số lần ông lão ra vào nhiều nhất.

Lão nhân đầu bạc tiếp nhận bản đồ, nhìn kỹ một chút, hai hàng lông mày nhẹ nhàng nhàu lên, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, trầm ngâm nói:

- Nơi này, tôi chưa từng thấy... Nhiều năm trước kia, ở trên đỉnh núi Lạc Cống, xa xa từng thấy một ngọn núi cao vút trong mây, giống như ngọn núi trên bản đồ này, hơi giống...

Tiêu Phàm vội vàng hỏi:

- Núi Lạc Cống, đó là nơi nào?

Áo Đa vội tức đáp:

- Núi Lạc Cống cực xa, ở bên kia của sông băng, cho dù là bộ lạc Đaba chúng tôi, cũng chỉ có người hái thuốc cực kỳ có kinh nghiệm và dũng cảm nhất, mới đi tới nơi đó.

Tiêu Phàm gật gật đầu, không có nói cái gì nữa. Cuối cùng cũng phải giải quyết hết chuyện của tuyết yêu ngàn năm, mới có thể tìm kiếm trên nơi đã vẽ trên bản đồ.

Thương nghị lập tức đã định, tan yến hội, phân công nhau nghỉ ngơi.

Thủ lĩnh A Trát thu thập phòng ngủ của mình sạch sẽ, cung thỉnh Tiêu tiên sinh và Cơ tiểu thư vào ở. Mặc dù Đan Tăng Đa Cát không có rõ ràng khẳng định quan hệ, nhưng A Trát cũng có thể suy đoán cho ra, bằng hữu bình thường, có thể cô nam quả nữ đồng hành ngàn dặm như vậy sao? Cho dù trước đây là bằng hữu bình thường, sau một chuyến đi như vậy, chỉ sợ quan hệ cũng sẽ phát sinh biến hóa về chất.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều không có tỏ vẻ dị nghị.

Mặc dù Tiêu Phàm hơi lo lắng, từ lúc bị khí thế hung bạo của Viêm Linh chi đao ăn mòn, định lực của Tiêu chân nhân không lớn bằng lúc trước rồi. Ở cùng với một vị đại mỹ nữ thiên kiều bá mị như vậy trong một phòng, khó bảo toàn không phát sinh “Không ngờ”.

Tuy nhiên, sự thật chứng minh Tiêu chân nhân lo lắng là dư thừa, đêm nay “Bình yên” vượt qua. Cho dù Tiêu chân nhân thật sự kìm chế không được, Cơ Khinh Sa cũng không phải là cô gái không biết nặng nhẹ như vậy. Sắp phải xâm nhập núi tuyết, đuổi giết tuyết yêu ngàn năm, thời điểm quan trọng như vậy, vẫn là phải tận lực duy trì tràn đầy thể lực mới tốt.

Sáng sớm ngày kế, một hàng năm người dưới cái nhìn chăm chú của ở toàn thể tộc nhân Đaba, rời khỏi trại, xuất phát về phía chỗ sâu trong núi Đại Tuyết.

Đan Tăng Đa Cát đi ở trước nhất, Tiêu Phàm Cơ Khinh Sa ở giữa, Đan Châu và Kampot đi ở sau. Dù sao Đan Tăng Đa Cát là người Đaba chính quy, cũng từng đi vào núi tuyết săn thú hái thuốc, đối với tình hình của núi tuyết là quen thuộc nhất. Tiêu Phàm thực lực mạnh nhất, ở giữa phối hợp tác chiến.

Suy xét đến Đan Tăng Đa Cát mấy năm nay đều ở bên ngoài, đã rất lâu không có đi vào núi Đại Tuyết, A Trát muốn phái hai gã dũng sĩ dũng mãnh nhất trong tộc làm dẫn đường cho bọn hắn, liền bị Tiêu Phàm bác bỏ.

Bọn họ lúc này là đi đuổi giết tuyết yêu ngàn năm, người thường cho dù là cường tráng, lại hoàn toàn là cái liên lụy. Đối mặt với mãnh thú như vậy, không có chút lực chống đỡ nào. Nếu không phải là bởi vì người Đaba có thần binh mà tổ tiên để lại, đến ba sư huynh đệ Đan Tăng Đa Cát, Tiêu Phàm đều sẽ không đồng ý cho bọn họ cùng vào núi. Đến lúc đó chẳng những không giúp được gì, còn phải khiến Tiêu Phàm phân thần tới chiếu cố bọn họ.

Rất nhanh, năm người liền băng qua sườn dốc phủ tuyết phía sau trại, nhìn không thấy bóng dáng.

Mùa xuân núi Đại Tuyết, thời tiết vô cùng, biến ảo, không lâu đã rơi đại tuyết, đầy trời bông tuyết bay lả tả. Bên ngoài hơn mười mét, liền một mảnh mơ hồ, cái gì đều nhìn không rõ.

Đan Tăng Đa Cát dừng bước, đang chuẩn bị thương lượng với Tiêu Phàm, trước tiên tìm nơi cản gió dựng lều trại, tránh trận đại tuyết này rồi tính sau. Bằng không, ở trong gió tuyết lớn như vậy, rất dễ lạc đường. Lại chỉ thấy bóng người bên cạnh nhoáng lên một cái, Tiêu Phàm đã từ sau chạy tới, trong tay hiện ra một mai rùa tuyết trắng.

- Đi bên kia!

Một lát, Tiêu Phàm giơ tay chỉ ra phía bên phải, đạp ngược tuyết, đi nhanh về phía trước.

Bước đi của Tiêu Phàm vô cùng nhẹ nhàng, cho dù là đang đi trên tuyết đọng bồng bềnh, cũng chỉ để lại dấu chân rất mờ.

Đan Tăng Đa Cát nhìn thấy không khỏi âm thầm líu lưỡi.

597-truyen-thuyet-vien-co/1162330.html

597-truyen-thuyet-vien-co/1162330.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 447

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.