Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên sứ hạ phàm

Phiên bản Dịch · 2193 chữ

Kể cả Tiêu Phàm, mọi người rất muốn trông thấy cái gọi là “Tuyết yêu ngàn năm” rốt cuộc là quái vật gì. Nhưng không ai nghĩ sẽ nhanh chóng gặp được nó.

Đã hai tiếng mà hai chiếc xe vẫn không đến, vì thế đoàn người họ cũng chỉ có thể chọn cách khác để đi. Vẫn là khu ngàn dặm không bóng người, hai chiếc xe đỗ lại ven đường, nhóm sáu người họ bắt đầu đi hướng sâu vào phía trong núi Đại Tuyết, một con đường nhỏ nối liền với quốc lộ đi đến bộ lạc Đa Ba. Con đường này, gần giống nhau với quốc lộ tiếp giáp ở vị trí trung tâm tạo thành hình chữ T.

Đan Tăng Đa Cát nói với Tiêu Phàm, nếu chỉ đi bộ khi đến bộ lạc Đa Ba, ít nhất phải hơn năm ngày. Cũng may vài giờ sau đó, họ đã đến một thị tộc, tại đây thông qua đàm phán, họ thuận lợi mua được sáu con ngựa.

Kỳ thật ở đường núi quanh co như thế, thì việc cưỡi ngựa tốc độ không phải nhanh hơn so với vận tốc đi bộ, nhưng sức chịu đựng của con ngựa so với con người tốt hơn, có thể duy trì chuyến hành trình trong thời gian dài, tương đối mà nói, chặng đường mỗi ngày đi được sẽ ngày càng xa hơn.

Trên lưng ngựa chở lương khô, thịt khô là người ăn, còn lúa mạch là cho ngựa. Như vậy trước khi đến bộ lạc Đa Ba, ngựa của họ không có thời gian gặm cỏ, có thể cho ngựa ăn loại lương thực này mới có thể duy trì thể lực. Dọc đường đi, Đan Tăng Đa Cát cùng mọi người thỉnh thoảng ăn thịt khô, uống rượu lúa mạch để xua đi cái lạnh thấu xương.

Còn chưa đi được một ngày, Kampot ban đầu phải đối Tiêu Phàm đã thay đổi thái độ của mình.

Tiêu Phàm cứ như vậy ngồi trên lưng ngựa, không ăn không uống, làm thế nào cũng không nói chuyện, vẫn mặc trang phục mỏng, chỉ có chiếc áo lót bên trong. Ở cái lạnh dưới 0 độ, thần sắc bình tĩnh như không có gì. Chỉ có ánh mắt trong suốt thanh tịnh, giống như biển cả ngoài khơi, thâm thúy sâu sắc, biểu hiện duy trì từng phút từng giây tỉnh táo.

Thậm chí ngay cả con Mèo Mập mà hắn ôm trong lòng, cũng cùng một đức tính với chủ nhân của nó. Mặc kệ thời tiết lạnh đến cỡ nào, oxy loãng ra sao chỉ lo nằm ngáy ngủ, không quan tâm mọi thứ bên ngoài.

Kampot sống lâu năm trên cao nguyên Tuyết Vực trong lòng rất rõ, làm được điều này thật khó tin. Nói cách khác, cảnh giới nội công của Tiêu Phàm đã cao đến mức làm người ta khó có thể tưởng tượng ra được, ở người khác mà nói có thể chết vì không khí lạnh giá, nhưng đối với hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Khó trách ngay cả Tân Lâm một nữ nhân có thân thủ mạnh mẽ như thế cùng với Cơ Khinh Sa uy chấn giang hồ khắp một phương, đều cam tâm tình nguyện đi theo ở bên hắn, tự cho mình vị trí “Tiểu nữ tử”.

Buổi chiều ngày thứ ba, đội nhân mã đã tiến vào cánh đồng cỏ tươi tốt trong thung lũng.

Người người hưng phấn, giơ tay chỉ về phía trước, lớn tiếng nói:

- Tiêu đại ca, Cơ tỷ tỷ chúng ta đi vòng đến lối kia là đến nơi rồi.

Tộc Đa Ba mặc dù rất hoang sơ nhưng cũng giống như mọi bộ tộc du mục khác. Chọn nơi xây dựng trại, đó là sự cần thiết để tồn tại. Đương nhiên, tộc Đa Ba không như những tộc du mục khác, ngoài việc chăn nuôi gia súc, họ còn dựa vào việc hái thuốc, đánh cá và săn bắt để kiếm sống. Khác với tộc du mục khác, tộc Đa Ba di chuyển theo mùa, trại của họ căn bản là cố định. Cứ như vậy, thực vật trong thung lũng tất nhiên được tươi tốt, nhưng cũng khó khăn để nuôi nhiều dê bò ngựa. Số lượng gia súc lấy thịt không đủ, bắt họ phải dùng dược liệu, lông thú trao đổi với bên ngoài để có lương thực vượt qua những ngày đông giá rét.

Cơ khinh Sa mỉm cười gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Lặn lội đường xa ba ngày trên lưng ngựa, dù là Cơ Khinh Sa nội cộng thâm hậu, võ nghệ cao cường, cũng cảm thấy mệt mỏi. Tới trại rồi có thể nghỉ ngơi, điều mấu chốt nhất chính là có thể tắm nước nóng. Đối với Cơ Khinh Sa mà nói, đây mới là nhu cầu cần thiết trước mắt.

Họ phóng ngựa về phía trước cẩn thận xuống thung lũng.

Vào lúc này, tiếng tù và vội vã đột nhiên từ thung lũng bên kia truyền tới, vô cùng cấp bách.

Thần sắc của Đan Tăng Đa Cát đột nhiên thay đổi kêu lên:

http://truyencu
atui.net/ - Không ổn, có kẻ thù tấn công trại.

- Là Tuyết yêu, Tuyết yêu ngàn năm.

Áo Đa càng kêu to hơn, giọng điệu cũng thay đổi.

Hiện tại dù sao cũng không còn như trước kia nữa rồi, các bộ tộc sớm đã chấm dứt việc báo thù, cũng không cần bởi vì cắt đầu người hiến tế mà đi giết chóc bộ tộc đối phương. Cao nguyên Tuyết Vực đáng sợ nhất là bầy sói, cũng biến mất trong nhiều năm, cho dù không hoàn toàn bị tiêu diệt sạch, thì cũng khó có thể làm loạn.

Tiếng tù và biểu thị có kẻ thù tấn công, từ nhiều năm qua chưa từng lên tiếng báo động. Lúc này bỗng nhiên vang lên lần nữa, không nghi ngờ chút nào, có thể là Tuyết yêu ngàn năm gần đây xuất hiện tấn công trại.

- Cha!

Tiêu Phàm đang nhắm mắt, ngồi trên lưng ngựa bất động, chợt mở mắt, thúc mạnh vào bụng con bạch mã, vội vã đuổi theo.

Ở thị tộc nhỏ mua được sáu con ngựa, Đan Tăng Đa Cát lấy con thần mã đặc biệt giao cho Tiêu Phàm cưỡi, để tỏ lòng tôn kính.

- Cha...

Tất cả mọi người cưỡi ngựa đi theo sát phía sau.

Tiếng tù vang lên ngày càng cấp bách, thậm chí vang lên giống như tiếng hỏa dược nổ. Cho tới nay, dân phong cao nguyên dũng mãnh, không trang trại hay bộ tộc nào không chỉnh đốn võ bị. Bộ tộc lớn hơn một chút trong trại đều có súng thần nông, là loại súng thần nông nguyên thủy nhất, bên trong nhét đầy hỏa dược bắn ra cát sắt. Xem ra vì để phòng bị con Tuyết yêu ngàn năm trong truyền thuyết, mà tộc Đa Ba đã đem tất cả tiềm lực của trại ra công kích.

Bạch mã dẫn đầu lao qua sườn núi, hiện ra trước mắt một sơn trại được xây dựng tựa vào chân núi.

Chỗ trại này quy mô cũng không lớn, Tiêu Phàm ở thung lũng, từ ngay đây không thể nhìn thấy toàn cảnh. Chỉ có thể nhìn đến nơi cổng sau của trại, những chiếc đầu người trên lầu canh nhấp nhô, tiếng gào thét liên tục hết đợt này đến đợt khác, vô số mũi tên bay về phía sau trên sườn núi, cộng với tiếng “ầm ầm” hỗn loạn, từng đợt sương mù dâng lên.

Chiến đấu kịch liệt.

Mà trên sườn núi phía sau trại, ngọai trừ tuyết phủ trắng phau, thì không có gì cả.

Tiêu Phàm không nói không rằng phóng ngựa tới cửa chính của trại đối diện dòng sông.

Lại những tiếng “U... U... U” dồn dập vang lên, trên lầu canh hai bên cửa chính vốn không có một bóng người, đột nhiên xuất hiện một nhóm người, cung tên trong tay hạ xuống, nhìn về phía Tiêu Phàm. Có một người chỉ tay lớn tiếng quát to, thần sắc ngiêm nghị, Tiêu Phàm một chữ cũng nghe không hiểu. Tuy nhiên hắn biết rằng, ông ta đang cảnh báo hắn, không được tiếp tục đến gần, nếu không sẽ bị tấn công.

Tiêu Phàm khẽ kéo lấy dây cương.

Ngay thời khắc này, một tiếng sấm vang cũng như tiếng gầm rú chợt truyền đến, ầm ầm vang xa phía chân trời, chấn động đến thính giác mọi người.

Bên kia phía sau trại lại một trận hỗn loạn, tiếng hỏa dược kêu oang oang, tiễn bắn như mưa.

Tiêu Phàm không chút do dự, phóng ngựa phi nhanh về phía trước.

“Vù... Vù... Vù”

Thủ vệ trên tháp không khách khí, bảy tám mũi tên xé gió nhắm thẳng đến Tiêu Phàm, tiễn pháp quả nhiên rất cao. Đây là một bộ lạc truyền thừa việc săn bắn, người đàn ông trưởng thành trong tộc, phần lớn tinh thông bắn cung, võ dũng vượt trội. Đây là nguyên nhân nhiều người có can đảm rời khỏi thâm sơn, ra bên ngoài như Đan Tăng Đa Cát cầu viện.

- Không được vô lễ!

Phía sau Tiêu Phàm, tiếng quát lớn của Đan Tăng Đa Cát truyền đến. Ngựa của ông hơi chậm nửa nhịp, do vừa mới vòng qua triền núi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy tức khắc kích động.

Tiêu Phàm vị khách quý mà ông ta mời đến còn chưa vào trại đã bị đón đầu bằng một trận mưa tiễn.

Chỉ tiếc âm thanh thét lên đã muộn.

Tiêu Phàm bỗng nhiên nhảy dựng lên từ trên lưng ngựa, tay trái ôm Hắc lân còn đang ngủ, tay phải tùy ý vung trong không trung, bảy tám mũi tên đã bắn ra đều bay về phía khác. Tên thủ vệ trên tháp vừa mới rút ra mũi tên thứ hai trong ống tên, nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi ngẩn người. Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí ngay cả tên còn chưa kịp lên cung, chứ đừng nói là kéo dây bắn mũi tên thứ hai.

Bóng trắng chợt hiện ra, Tiêu Phàm đã phi thân lướt qua cổng chính, nhẹ nhàng đáp xuống lầu canh bên phải.

Trên lầu canh chỉ có bốn tên thủ vệ, cứ như thế ngơ ngác nhìn Tiêu chân nhân như vị tướng quân từ trên trời giáng xuống, không biết những gì xảy ra trước mắt là ảo hay thật.

Một tên trong số đó nhanh chóng trấn tĩnh, sau đó làm một động tác khiến tất cả mọi người đều ngộ ra – “Cạch”, vị dũng sĩ này ném cung tên đang cầm trên tay xuống đất, hai đầu gối mềm nhũn, hướng về Tiêu Phàm quỳ xuống, nạp đầu bái lạy, miệng lẩm bẩm vài từ ngữ quái lạ, vẻ mặt đầy kính sợ.

Động tác của tên đó, ngay lập tức tạo thành hiệu ứng dây chuyền. Ba tên thủ vệ khác cũng đồng loạt ném cung tên ở trong tay, quỳ rạp xuống đất, dập đầu miệng lẩm bẩm chung một câu nói tương tự.

Tiêu Phàm tuy rằng không hiểu, nhưng cũng biết, bọn họ tỏ vẻ thần phục. Qua nét mặt của những người đàn ông chất phác này, nhất định đã coi Tiêu Phàm như “Thiên sứ hạ phàm”.

Tiêu chân nhân vừa rồi đã thể hiện thân thủ, từ ý nghĩa nào đó mà nói, quả thật đã vượt qua giới hạn của một con người, thậm chí ngay cả những người theo phía sau Đan Tăng Đa Cát cũng đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin.

Tuy nhiên Tiêu Phàm vội vã xông vào trại như vậy, tuyệt không phải muốn để cho mọi người ở tộc Đa Ba lễ bái đối với hắn, hắn chỉ muốn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến cổng sau xem xét rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi tiếng gầm nặng nề kia khiến trong lòng Tiêu Phàm đề cao cảnh giác.

Trong tiếng gào thét này tạo ra một áp lực không nhỏ, không giống cảm giác hắn giết chết bốn gã Quỷ vương trước đây. Đây mới chỉ là một tiếng gầm, nếu thật sự đối mặt, nhất định sẽ càng ghê gớm.

Đây hẳn là Tuyết yêu ngàn năm mà Áo Đa hay nói tới, nhưng tuyệt không chỉ đơn giản kiểu “lực lớn vô cùng” mà Đan Tăng Đa Cát nói, chỉ tiếng gầm lớn ngột ngạt này rõ ràng cho thấy đây là con quái vật, không phải loài thú biến chủng bình thường.

Cảm giác của Tiêu Phàm không sai.

Trong lúc này, căn bản không kịp để giải thích với những người đang bái lạy. Tiêu Phàm đột ngột nhảy ra ngoài, bay về hướng cổng sau.

593-thien-su-ha-pham/1162326.html

http://truyencu
atui.net/

593-thien-su-ha-pham/1162326.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 455

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.