Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để con nghĩ cách

Phiên bản Dịch · 2306 chữ

Bóng đêm bao phủ, bệnh viện chìm trong không gian yên tĩnh, không có bất cứ tiếng ồn nào.

Tiêu lão gia nằm trong phòng bệnh, hai cha con Tiêu Trạm và Tiêu Phàm ngồi trước giường, không còn người khác, thậm chí ngay cả Tiêu Thiên, thư ký Thôi và y tá Trương cũng không có ở đó.

Tiêu lão gia sắc mặt khá tốt, ông đã được gỡ bỏ bình thở oxy. Tiêu lão gia không cảm thấy thoải mái khi bị bình oxy cắm vào mũi. Tiêu Phàm có ở đây, vì vậy có thể truyền “Hạo Nhiên Chính Khí” vào người ông.

Tiêu Phàm đã cho những người khác ra ngoài, bao gồm cả Tiêu Thiên cũng không ở lại phòng Tiêu lão gia. Thời gian này Tiêu Trạm không có đặt ra thắc mắc nữa. Tuy nhiên trong lòng ông càng thêm bất an. Nếu như Tiêu lão gia bệnh tình không có gì xấu, Tiêu Phàm sẽ không làm như vậy. Thông thường mà nói, Tiêu Phàm rất nhận thức tổng thể, không đến mức vô duyên vô cớ khiến thư ký Thôi sinh lòng khúc mắc.

Tiêu lão gia vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười nói với Tiêu Phàm:

- Tiểu Phàm, có điều gì con cứ nói thẳng. Có phải tuổi thọ của ta sắp tận rồi đúng không?

- Cha...

Tiêu Trạm hai hàng lông mày chau lại, có một chút không hài lòng. Tiêu bộ trưởng nổi tiếng là một hiếu tử, mặc dù biết rằng là mệnh trời, nhưng lời này thật “khắc nghiệt”.

Lời nói của Tiêu lão gia về hai chữ “dương thọ”, Tiêu Trạm giờ đây đã bắt đầu quen so với lúc trước. Sau mọi chuyện đã trôi qua từ năm trước, ông đã không thể xem như hoàn toàn “Thuyết vô thần người”. Lý trí của Tiêu Trạm vẫn không thể chấp nhận được chuyện này, sâu trong nội tâm ông hiểu rõ như thế. Sự thật đã vượt ra khỏi nhận thức, nhưng ông vẫn không tin đây là sự thật.

Dùng “dương thọ” để diễn tả ý nghĩa “mạng sống”, thực tế không cần phải có sự so sánh thái quá như vậy.

Tiêu lão gia khoát tay áo, nói:

- Giải Phóng, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên. Ta đã lớn tuổi rồi, không cần phải kiêng kị.

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ hồi lâu, nói một cách nghiêm túc:

- Ông nội, con không đoán được.

Lần này, Tiêu lão gia cảm thấy kinh ngạc, cặp lông mày trắng như tuyết giướng lên, thản nhiên nói:

- Con không thể đoán được ư?

Tiêu Trạm nhìn về phía đứa con trai của mình, cũng ngạc nhiên không kém.

Bất kể Tiêu Trạm có chấp nhận rằng “Siêu lực tự nhiên” có tồn tại hay không. Nhưng đối với y thuật của Tiêu Phàm ông có lòng tin. Căn cứ vào tin con gái của Diệp Khí Vân uống xong toa thuốc mà Tiêu Phàm đã kê đơn, không quá một tháng, cơ thể đã khỏi. Căn bệnh loét khoang miệng đã dây dưa nhiều năm, không ngờ trở nên khỏi hẳn, không còn tái phát. Giờ đây cô ta đã mang thai, chuẩn bị làm mẹ, hai nhà từ kẻ trên người dưới vui mừng khôn xiết, khen ngợi Tiêu Phàm tài nghệ như thần y.

Nhưng hiện tại Tiêu Phàm lại nói không thể phán đoán được bệnh tình của lão gia.

Chẳng lẽ bệnh tình nghiêm trọng đến mức như thế?

Nếu như cha có mệnh hệ gì vào thời điểm này, nó có thể trở nên rắc rối. Với tình hình chính trị hiện nay, tương đối phức tạp. Từ cấp cao đến địa phương đang phải đối mặt với những thay đổi lớn trong vấn đề nhân sự. Bất cứ khi nào nói đến vấn đề này, luôn luôn là trận đấu căng thẳng nhất.

Tiêu Trạm sắp bàn giao chức vụ Bộ trưởng, ra bên ngoàiđảm nhiệmchức, lẽ nào vừa nhận chức mới gia đình liền “Có đại tang” ?. Mặc dù nói thời đại bây giờ không thể so sánh với thời đại ngày xưa, cha mẹ mất, cán bộ không cần rời bỏ chức vị đang công tác, nhưng mà một khi lão gia tử qua đời, đối với Tiêu gia vừa có chuyển biến tốt, thậm chí là “Tiêu hệ” đều sẽ là một đòn đả kích trầm trọng. Đến lúc đó kinh thành sẽ có cuộc tranh chấp đầy sóng gió phong ba. Tiêu Trạm ở bên ngoài, một mặt phải vướng bận tới đại cuộc ở kinh thành, một mặt phải đối phó với các thế lực trong tỉnh, độ khó của công việc càng lớn. Điều này có thể tưởng tượng ra.

- Căn cứ vào biểu hiện của mạch tượng cho thấy, bệnh của ông không nghiêm trọng. Nhưng mà chiều hôm nay con nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm ở đó ghi...

Nói đến đây Tiêu Phàm ngừng lại, vẻ mặt trầm ngâm, dường như không biết nên diễn tả như thế nào.

- Tờ giấy xét nghiệm đó có điều gì kỳ lạ sao?

Tiêu Trạm lập tức hỏi, đôi mắt ông ngời sáng.

- Vâng, đúng là có chút kỳ lạ. Bên trong máu của ông nội nhiều hơn một chất không thể xác định được. Trong tất cả kiểm tra trong bệnh viện đều không nhận ra. Con cũng đã đến phòng kiểm nghiệm xem qua, quả thật khó mà phân biệt rõ ràng.

Tiêu Phàm trầm ngâm nói, hai hàng lông mày nhíu lại.

Buổi chiều ngồi trong văn phòng của Phó viện trưởng, sau khi nhìn thấy cái kết quả xét nghiệm kì lạ kia liền cảm thấy giật mình. Lúc đó Tiêu Phàm cũng đến phòng kiểm tra kết quả xét nghiệm, xem mẫu máu trên kính hiển vi. Bất kể Tiêu Phàm hay phó viện trưởng hoặc là các bác sĩ giàu kinh nghiệm khác, ai cũng không nhận ra chất này rốt cục là vật gì.

Đây không phải là điều kỳ lạ nhất, mà thực sự khiến mọi người phải bó tay chính là, không có cách nào tách chất này ra khỏi máu.

Phó viện trưởng lúc đó đã hướng dẫn mọi người, đến phòng kiểm nghiệm đem chất này tách ra, một mình tiến hành kiểm tra. Kết quả lại hoàn toàn làm không được. Loại chất này vừa tách ra khỏi máu, liền lập tức bốc hơi biến mất. Kết quả không tìm được bất cứ vết tích nào. Bệnh viện đã cố gắng kiểm tra nhiều cách khác nhau, nhưng đều vô ích.

Phó viện trưởng không biết xử lý như thế nào, thẳng thắn nói với Tiêu Phàm, ông ta theo ngành y mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống kỳ lạ như vậy.

Không nghi ngờ gì, ông ta hi vọng Tiêu Phàm có thể cho ông ta “sự giải thích về hiện tượng kỳ lạ này”. Nhưng lần này, ngay cả Tiêu Phàm cũng đành bất lực. Tuy tinh thông y thuật Đông y, nhưng với Tây y lại không có nghiên cứu, nên không thể nào hiểu rõ được chất này là gì.

- Đây là ý gì?

Tiêu Trạm nhíu mày hỏi.

Ông không phải là bác sĩ, hơn nữa không muốn quanh co với bản xét nghiệm này, nên lập tức hỏi kết quả.

Tiêu Phàm nói:

- Không rõ ràng lắm. Chỉ có thể nói, cơ thể của ông nội hiện tại có một số thay đổi vượt ra khỏi kỹ thuật y học hiện tại.

Tiêu Trạm hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn hỏi:

- Vậy chuyện này là tốt hay xấu?

- Chuyện này không rõ ràng.

Ai ngờ rằng ngay cả Tiêu Phàm cũng lắc đầu, so với Tiêu Trạm vẻ mặt lo lắng hơn bội phần.

- Tuy nhiên theo suy đoán của con, không chừng đây là hiện tượng tốt.

Máu trong người của ông nội tồn tại loại chất này chính là điều tốt, như vậy ông nội cũng sẽ không cảm thấy cơ thể không khỏe, cần nhập viện kiểm tra trị liệu. Hơn nữa năm trước ông có uống vào cơ thể linh dược “Nghịch Thiên Cải Mệnh”, ngay lúc đó tiến hành kiểm tra đo lường, trong máu không có phát hiện loại chất này, từ đó có thể biết, không phải “Càn Khôn Đại Hoàn đan” không có hiệu nghiệm.

Tiêu Phàm mơ hồ cảm thấy, chính là vì “Càn Khôn Đại Hoàn đan” cuối cùng thất bại, không thể hoàn thành, mới dẫn đến “Nghịch Thiên Cải Mệnh” không đủ hoàn toàn, đến giờ đã qua một năm, hiệu lực của thuốc có lẽ đã vượt qua.

Nếu thật là như vậy chỉ sợ bệnh tình của ông cụ sẽ chuyển biến xấu.

Nếu không phải Tiêu Phàm năm trước miễn cưỡng kéo dài tính mạng cho Tiêu lão gia, thật lòng mà nói dương thọ của ông lẽ ra đã kết thúc vào mùa đông năm ngoái, “Càn Khôn Đại Hoàn đan” có hiệu quả một lần trong quá khứ, nhưng mọi thứ đã trở về nguyên trạng.

Tiêu Trạm ấn đường không còn nặng nề như trước.

Vẻ mặt Tiêu lão gia bình tĩnh, thản nhiên hỏi:

- Tiểu Phàm, tình hình xấu nhất sẽ như thế nào, hãy nói thẳng.

Đầu của Tiêu Phàm hơi cúi xuống, trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu lão gia hạ giọng nói:

- Ông nôi, đây tất cả chỉ đều là suy đoán của con mà thôi... Kết quả xấu nhất chính là bệnh tình của ông trong thời gian ngắn sẽ chuyển bệnh theo tình huống tương tự năm ngoái.

- Làm sao có thể như vậy? Bệnh của ông nội con chỉ là cảm mạo bình thường mà thôi.

Tiêu Trạm lập tức nói, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Lời của Tiêu Phàm chẳng khác nào nói “Mạng sống của Tiêu lão gia sẽ không kéo dài được lâu”. Trước mắt Tiêu Trạm là hình ảnh cha của mình giờ phút này gương mặt hồng hào, chỉ có điều tinh thần hơi xấu. Ông không thể nào chấp nhận suy đoán của đứa con trai.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Cha, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, nhưng con sẽ cố gắng bằng tất cả nỗ lực của chính mình.

Gương mặt khó coi của Tiêu Trạm có một chút đồng tình.

Ông hiểu rất rõ tính cách của Tiêu Phàm, không có bảy tám phần chắc chắn, sẽ không nói như vậy. Chuyện sinh tử của Tiêu lão gia gây ra nhiều hệ lụy, một khi phán đoán sai, thì những sách lược kế tiếp sẽ là vấn đề lớn.

- Tiểu Phàm, không cần miễn cưỡng.

Điều bất ngờ chính là Tiêu lão gia chợt nói như vậy với giọng điệu hết sức nghiêm túc.

- Ông nội?

- Tiểu Phàm, ta biết con là người có bản lĩnh, nhưng trên đời này khi có khả năng làm điều gì đó miễn cưỡng chống lại trời đất là điều không dễ dàng, đối với ta một lần đã quá đủ, huống chi không thể nào làm điều đó lần thứ hai?

Tiêu lão gia hai mắt sáng ngời, chăm chú nhìn vào gương mặt khôi ngô của Tiêu Phàm lộ ra sự quan tâm sâu sắc. Cho dù rằng ông không hiểu thuật pháp, nhưng Tiêu Phàm là đứa cháu ruột thịt, huyết mạch liên kết, làm sao không biết được hắn đang nghĩ gì. Rõ ràng năm trước vì chữa bệnh cho ông, Tiêu Phàm đã phải trả một cái giá rất lớn, dường như cho tới nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sao có thể vì kéo dài sự sống của bản thân mình mà bắt đứa cháu của mình phải mạo hiểm lớn như vậy.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu.

Giác quan thứ sáu của Tiêu lão gia, không ngờ có sự nhạy bén phi thường đến vậy.

Không cần phải nếu lại lần nữa “Nghịch Thiên Cải Mệnh”, cái giá phải trả sẽ đắt hơn so với lần đầu tiên rất nhiều, căn bản là không người nào có thể gánh chịu nổi. Cho dù Tiêu Phàm đã hồi phục 100% đi nữa, trong thời gian ngắn không thể lạitập hợp hơn một trăm loại thuốc quý báu để luyện “Càn Khôn Đại Hoàn đan”. Ngọc giao long não, mật gấu những thuốc này chỉ là bình thường thôi, trong đó không ít dược liệu đều là Chưởng giáo tổ sư lịch đại của Vô Cực Môn để lại, hiện nay tồn tại trên thế gian, chỉ sợ căn bản tìm không được.

Nhưng mà, đây không có nghĩa là Tiêu chân nhân thực sự bó tay, hết cách khi đối diện với bệnh tình của ông nội.

- Ông nội, ông yên tâm đi, con có thể nghĩ ra cách.

Tiêu Phàm hướng về ông nội nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói.

Tiêu Phàm trả lời dứt khoát, khiến ông có một chút ngờ vực, kinh ngạc hỏi:

- Sao con có thể nghĩ ra cách? Vẫn là câu nói kia, không cần phải quá miễn cưỡng, không cần phải làm thế. Con hiểu ý ta không?

- Con hiểu.

Tiêu Phàm ung dung gật đầu.

- Ông nội, trước tiên ông hãy cứ ở bệnh viện, con sẽ kê một toa thuốc, hàng ngày y tá sẽ cho ông uống thuốc đúng giờ.

401-de-con-nghi-cach/1162108.html

401-de-con-nghi-cach/1162108.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 604

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.