Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông cụ lại nhập viện rồi!

2491 chữ

Trong bãi đỗ xe ở bên ngoài nhà ga Thủ Đô, một chiếc Mercedes Benz đen thùi bóng nhoáng đặc biệt gây chú ý. Chẳng những cả chiếc Mercedes Benz hấp dẫn ánh mắt người ta, mà vị mỹ nhân trên ghế lái kia càng làm cho người ta nhìn chăm chú.

Tân Lâm quần áo tuy rằng vẫn đơn giản mộc mạc, nhưng mi quét nhạt, môi son điểm nhẹ, da trắng nõn nà, hai má trắng lộ hồng, mái tóc dài như thác nước bồng bềnh, cái loại vẻ đẹp khỏe mạnh từ trong ra ngoài này, muốn bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu xinh đẹp.

Từ Đông Đảo quốc trở về không lâu, cảm giác, Tân Lâm so với lúc trước, có chút phúng phính hơn. Đương nhiên, loại biến hóa này cực kỳ nhỏ, người bình thường bất kể như thế nào đều không phát hiện ra được.

Ngoại trừ Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm ngồi ở ghế phụ, dù sao cũng đang ngồi ở chỗ này chờ người, hai người cũng nắm tay nhau.

Tiêu chân nhân đại sát tứ phương, uy chấn Đông Đảo, hiện tại cũng giống như những thanh niên khác, ở trong này ân ái!

Tuy nhiên thế giới ngọt ngào của hai người rất nhanh đã bị “Phá hư”.

Một người thanh niên cao lớn cường tráng, kéo một túi du lịch, đi nhanh về phía xe Mercedes Benz, chính là Tiêu Thiên. Phía sau Tiêu Thiên, còn đi theo hai người ăn mặc giống cán bộ tầm ba bốn mươi tuổi, một nam một nữ, cũng kéo túi du lịch.

Tiêu Phàm mỉm cười buông cửa kính xe thủy tinh xuống.

- Anh, Tân Lâm!

Tiêu Thiên khom người, cười kêu lên.

- Lên xe đi, trước tiên đi bệnh viện thăm ông nội, chuyện khác, nói sau.

Tiêu Phàm cũng không vô nghĩa, lập tức nói.

- Vâng, em nói với hai vị lãnh đạo một chút.

http://truyencuatui.net/
Tiêu Thiên vội vàng trả lời một tiếng, liền quay đầu đi, giải thích với hai vị cán bộ đồng hành. Tiêu Thiên vốn là theo chân hai vị đồng chí ở huyện quay về thủ đô chạy dự án. Trước mắt chức vụ của Tiêu Thiên vẫn là Phó bí thư thị trấn Hồng Sơn kiêm Bí thư chi bộ thôn Hồng Sơn, bình thường mà nói, chức vụ như vậy, căn bản không tồn tại công việc đến thủ đô chạy hạng mục. Nhưng Bí thư chi bộ thôn Hồng Sơn tuyệt đối là ngoại lệ, thân phận Nhị thiếu gia của Tiêu gia lại càng thêm là một ngoại lệ.

Tuy nhiên dự án lần này phải chạy thật đúng là không có quan hệ gì với Hồng Sơn thôn, thậm chí là thị trấn Hồng Sơn. Đây là dự án trong huyện. Cùng đi đến với Tiêu Thiên, chính là Phó chủ tịch thường trực huyện La Châu, và một vị cán bộ phụ trách của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Sở dĩ mời Tiêu Thiên cùng nhau đến thủ đô, đương nhiên là nhìn trúng biển chữ vàng “Lão Tiêu gia” này. Những thứ khác không nói, tối thiểu có một số cửa văn phòng Cục, uỷ ban trung ương quốc gia, ngươi không thể đi vào.

Không cần nói là cán bộ ở huyện, cho dù là ở thành phố thậm chí cán bộ trong tỉnh, tới uỷ ban trung ương quốc gia, đều là giống nhau.

Tiêu Thiên ban đầu vốn cũng không muốn kéo loại chuyện phiền toái này lên trên người. Ân tình thể diện này, lại là dùng một hồi nợ một hồi. Lần này chạy việc cho huyện, lần tới khi lại chạy việc cho thôn Hồng Sơn, lại muốn người ta nể tình, khó khăn sẽ lớn hơn một chút rồi. Hơn nữa Tiêu nhị ca là tính cách gì chứ? Không có việc gì chạy tới cầu người cũng không phải là thói quen của Tiêu Nhị ca.

Chẳng qua lần này Phó chủ tịch thường trực huyện chạy đến thủ đô chạy hạng mục ngày bình thường quan hệ rất không tệ với Tiêu Thiên, là bạn bè, Tiêu Thiên không tiện cự tuyệt. Lại nói tiếp, vị Phó chủ tịch thường trực huyện này còn “Người quen biết cũ” của Tiêu Phàm, chính là Phó chủ tịch huyện phụ trách phân công quản lý du lịch trước kia của huyện La Châu, Trần Hiểu Minh. Chỉ có điều, “Hình đại sư” và “Thư ký Lâm” mà Trần Hiểu Minh gặp ở huyện La Châu lại không phải vị Tiêu nhất thiếu phong lưu, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt ở trước mắt này. Trần Hiểu Minh là do công tử Dương Thạch của Phó bí thư tỉnh Giang Hán đích thân dẫn tới cho “Hình đại sư”, có thể thấy khá được Dương Thạch yêu thích. Do bình thường Phó chủ tịch huyện tiến lên làm Phó chủ tịch thường trực huyện, cấp bậc không thay đổi, nhưng thân phận địa vị cũng là khác nhau rất lớn.

Nếu Tiêu Nhị thiếu gia đã tới huyện La Châu công tác, Phó chủ tịch huyện Trần đương nhiên phải hạ khí lớn, làm tốt quan hệ với Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên là một người rất nghĩa khí đấy, lập tức dẫnTrần Hiểu Minh tới gặp Tiêu Phàm.

Trần Hiểu Minh đương nhiên không biết vị Tiêu nhất thiếu trước mắt chính là Hình đại sư mình đã gặp qua, nghe nói là anh ruột Tiêu Thiên, lập tức liền vui mừng quá đỗi, hai tay nắm chặt tay Tiêu Phàm, tất cung tất kính nói rất nhiều lời khách khí ngưỡng mộ.

- Phó Chủ tịch huyện Trần, thật có lỗi a, có chút việc riêng, nhất định phải dẫn Tiêu Thiên lập tức theo tôi đi một chuyến.

Đối với Trần Hiểu Minh này, Tiêu Phàm quan cảm cũng không tệ. Người này mặc dù khéo đưa đẩy lõi đời chút, chung quy cũng là một người biết làm việc. Lần trước sửa lại phong thuỷ cho phần mộ tổ tiên, người này bỏ ra rất nhiều sức lực.

Trần Hiểu Minh lại là liên thanh nói “Không thành vấn đề”. Thấy Tiêu Phàm không nói tìm Tiêu Thiên có chuyện gì, Trần Hiểu Minh cũng liền không hỏi. Chuyện của những hào môn thế gia đó, trừ phi bọn họ nguyện ý chủ động nói cho ngươi nghe, nếu không ngàn vạn lần không cần hỏi thăm lung tung, bí mật như vậy, thám thính nhiều, cũng không phải là chuyện tốt.

Tiêu Phàm cũng không muốn làm ra vẻ thần bí, ông cụ bỗng nhiên sinh bệnh nằm viện, ban đầu cũng không nên tùy tiện tiết lộ ra ngoài. Giống Tiêu lão gia tử loại nguyên lão nhất đẳng này, thân thể khỏe mạnh hay không, bản thân chính là cơ mật.

Lập tức Tiêu Thiên lại nói thật có lỗi vớiTrần Hiểu Minh, lúc này mới cùng Tiêu Phàm lên xe Mercedes Benz. Trần Hiểu Minh và vị nữ cán bộ văn phòng Ủy ban nhân dân huyện kia tự mình tìm chỗ ở trước rồi tính sau.

Tiêu Thiên vừa lên xe, Mercedes Benz liền vô thanh vô tức trượt đi ra ngoài.

Nhìn Mercedes Benz dần dần đi xa, Trần Hiểu Minh âm thầm lắc đầu thở dài. Thế gia nhất đẳng kinh sư này thật là oách, một chiếc Mercedes Benz hơn hai triệu đồng lại không coi vào đâu, mấu chốt là người tài xế kia, khiến người nhìn tim đập rộn lên gấp mấy chục a...

- Anh, ông nội thế nào lại ngã bệnh, thời gian trước không phải đều rất tốt sao?

Tiêu Thiên vội hỏi.

Sắc mặt của Tiêu Phàm ngưng trọng lên, nói:

- Lão nhân gia lớn tuổi, thân thể có chút bệnh nhỏ, cũng rất bình thường.

Kỳ thật Tiêu Phàm cũng là vừa mới nhận được tin tức, y tá Trương gọi điện thoại cho hắn, nói ông cụ hôm nay bỗng nhiên cảm thấy thân thể không khoẻ, y tá Trương không dám chậm trễ, lập tức kêu xe đưa ông cụ đến bệnh viện 301 kiểm tra, trước mắt đã làm thủ tục nằm viện.

Y tá Trương bớt thời giờ gọi điện thoại cho Tiêu Phàm.

Trước mắt mà nói, y tá Trương đối với Tiêu Phàm cũng đã hơi “Mê tín” rồi, y thuật của Tiêu Phàm ở trong mắt y tá Trương, lợi hại hơn nhiều so với cái gọi là giáo sư chuyên gia bình thường. Ông cụ lần trước, thật đúng là nhờ vào vị trưởng tôn này.

Hiện giờ ông cụ bỗng nhiên không khoẻ nhập viện, y tá Trương lập tức thông báo cho Tiêu Phàm, được cho là “Phản xạ có điều kiện” rồi.

Vừa lúc Tiêu Thiên lúc này hồi kinh, Tiêu Phàm đi ra nhà ga đón cậu ta, cùng đi bệnh viện thăm hỏi ông cụ. Bệnh kia của ông cụ, nhiều khi đều có liên quan tới tâm tình, hai tôn tử cùng nhau đuổi tới, ông cụ tự nhiên tâm tình khoái trá.

Mercedes Benz rất nhanh liền chạy đến bệnh viện 301, liền dừng lại ở một cái sân cách bệnh viện Tiêu lão gia tử ở không xa, Tân Lâm vẫn quy củ, ngồi ở trong xe không đi xuống.

Tiêu Thiên liếc mắt nhìn Tân Lâm một cái, chần chờ nói với Tiêu Phàm:

- Anh, anh định khi nào thì dẫn Tân Lâm về nhà giới thiệu a?

Trong suy nghĩ của Tiêu Thiên, nếu yêu, vậy thì công khai được rồi.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Việc này em khỏi phải quan tâm. Công tác thế nào?

- Hài, còn không phải là luôn như vậy? Một thôn, có thể có bao nhiêu đại sự a.

Nói đến chuyện công việc, Tiêu Thiên liền tùy tiện vung tay lên, lơ đễnh nói. Đừng thấy Tiêu Nhị ca chưa bao giờ có kinh nghiệm hành chính cơ sở, nhưng Tiêu Nhị ca thông minh a, có cái gì khó học chứ? Hơn nữa, một thôn Hồng Sơn nho nhỏ, chỉ cần có thể kiếm được một chút tài chính từ bên ngoài, còn có việc gì không tốt chứ?

- Đừng kiêu ngạo. Cái công ty du lịch của tập đoàn Cơ thị kia, làm xong chưa?

- Hợp đồng đã ký, địa điểm cũng đã chọn xong, sắp khởi công động thổ. Công trình xây dựng móng này, phỏng chừng phải mấy tháng. Công trình này là bao thầu cho đội xây trong thôn làm, đợi làm xong trụ sở làm việc, trong thôn lại có thể có một nguồn thu nhập của khách quan rồi.

Tiêu Thiên cười nói, tâm tình khá khoái trá. Làm cán bộ cơ sở, mấu chốt chính là trong tay có tiền. Chỉ cần có cái điều kiện tiên quyết như vậy, rất nhiều vấn đề đều sẽ thay đổi đặc biệt đơn giản, giải quyết dễ dàng.

- Vậy là tốt rồi.

Tiêu Phàm gật gật đầu, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp và khí độ tao nhã của Cơ Khinh Sa.

Duy nhất ở thôn Hồng Sơn đầu tư hai chục triệu, tập đoàn Cơ thị có thể coi là là một khoản kinh phí lớn rồi. Trên thực tế, Cơ Khinh Sa không trông cậy vào cái gọi là công ty du lịch sắp tới có thể hồi vốn, thuần túy chính là nể mặt của Tiêu nhất thiếu. Chỉ là muốn tìm một dự án, giúp đỡ Tiêu Nhị thiếu gia một chút thôi.

Hai chục triệu, ở thôn Hồng Sơn có thể làm không ít đại sự, ở trong mắt Cơ tổng, chỉ là con số nhỏ, không đáng giá.

Hai anh em hàn huyên vài câu, cũng đã vào tiểu viện, không hẹn mà cùng ngậm miệng lại.

Tầng phòng bệnh cán bộ cao cấp vô cùng an tĩnh, cũng khá mát mẻ, với bên ngoài mặt trời chiếu cao, là hai thế giới khác nhau.

Hai huynh đệ lập tức đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào.

Tương đối mà nói, trong phòng bệnh ngược lại “Tranh cãi ầm ĩ” một chút so với bên ngoài, trước giường bệnh tụ tập một đống bác sĩ, trong đó một vị vóc dáng cao cao, Tiêu Phàm có quen, đó là viện trưởng Ninh, có quan hệ rất không tồi với bố hắn, Tiêu Trạm. Mỗi lần ông cụ sinh bệnh nằm viện, viện trưởng Ninh đều là tổ trưởng tổ chuyên gia chữa bệnh, lần này cũng không ngoại lệ.

Ông cụ vừa mới nhập viện, mấy vị bác sĩ vây quanh ở trước giường bệnh, hỏi cái này hỏi cái kia, cũng không có người để ý tới hai người Tiêu Phàm và Tiêu Thiên.

Dù sao ở cửa bệnh viện đã có bảo vệ trông coi, người không có phận sự là vào không được. Có thể đi vào gian phòng bệnh nhân này, không phải bác sĩ y tá, thì chính là con cháu vãn bối của Tiêu gia. Những người khác, cho dù là đại nhân vật quyền cao chức trọng, cho dù đều là người có công lớn khai quốc giống như ông cụ, muốn vào gian phòng này, cũng phải trước tiên hẹn trước.

Trái lại y tá Trương liếc mắt liền thấy được Tiêu Phàm, bật người chạy ra đón chào.

- Đến rồi?

- Vâng. Dì Trương, tình hình như thế nào?

Tiêu Phàm nhíu mi hỏi.

Từ sau khi Nghịch Thiên Cải Mệnh, tướng mệnh của ông cụ đã bị lực thiên cơ hoàn toàn che đậy, cho dù mạnh mẽ như Tiêu Phàm, cũng không thể thăm dò được một chút. Hơn nữa, ông cụ ăn vào chính là “Càn Khôn Đại Hoàn đan” thiếu một bước cuối cùng không có đại thành, hiệu quả rốt cuộc như thế nào, trong lòng Tiêu Phàm cũng thiếu tự tin. Nay nghe nói ông cụ bị bệnh, mà ngay cả Tiêu chân nhân cũng chỉ có thể như giống như một bác sĩ bình thường, theo phương diện cơ bản nhất đến đây tham gia giải bệnh tình cho ông cụ.

- Hơi ho khan, choáng váng đầu, mệt mỏi, đứng không nổi...

Y tá Trương hạ giọng nói.

Chỉ nghe cô giới thiệu những tình huống này, dường như cũng không coi là nghiêm trọng nhiều, chỉ là bệnh trạng cảm mạo bình thường.

Tuy nhiên Tiêu Phàm vẫn là không dám xem thường. Dù sao chỉ là thật sự cảm mạo, đối với ông cụ một ông già trên 80 tuổi mà nói, không cẩn thận cũng có khả năng gây thành đại họa

398-ong-cu-lai-nhap-vien-roi/1162105.html

398-ong-cu-lai-nhap-vien-roi/1162105.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 631

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.