Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Càn Khôn trong lòng núi

2502 chữ

- Quả nhiên có điều kỳ dị.

Hai hàng lông mày của Tân Lâm mạnh mẽ nhíu lại.

Loại trình độ thiết kế của cơ quan này, vẫn chưa đến mức làm cho Thiếu chủ của Thất Diệu Cung giật mình. Tổng đàn của Thất Diệu Cung, đó mới là cơ quan mạnh mẽ thực sự, không những có các cơ quan do các bậc tiền bối bố trí từ bao nhiêu năm trước để lại, còn có các cơ quan được thiết kế hiện đại hóa.

Liễu Sinh Hùng hao tổn tâm cơ dẫn bọn họ đến đây, nhất định là có cái để dựa vào. Nếu chỉ vì nơi đây có lực áp chế đối với giác quan thứ sáu của Tiêu Phàm, thế thì đương nhiên không đủ. Áp chế như vậy, hoàn toàn không có khả năng san bằng chênh lệch thực lực giữa đôi bên, huống chi, Liễu Sinh Hùng phải đối mặt không phải chỉ có một mình Tiêu Phàm.

Mắt mở to nhìn Liễu Sinh Hùng và “ngự tọa” của y cùng nhau chìm sâu vào lòng đất, miệng bậc đá tam cấp mở rộng ra, Tiêu Phàm và Tân Lâm đều không vội vã tới gần, ngược lại thối lui về cửa cung điện.

Một lát sau, tiếng động “ầm ầm” cuối cùng cũng ngừng lại, không hề có cái gì khác dị thường thêm nữa.

Tiêu Phàm và Tân Lâm liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới chậm rãi bước về phía trước, hai người vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định, bảo đảm lúc cần thiết, có thể yểm hộ trợ giúp lẫn nhau.

- Meo

Một bóng trên dầm bằng đá của đỉnh đại điện chợt lóe lên, Hắc Lân nhẹ nhàng đáp xuống, ngồi xổm ở bên cạnh miệng đá vừa nứt ra, hai mắt híp lại, nhìn vào bên trong.

Bên dưới miệng đá, lộ ra một đường hành lang, dùng gạch xanh và đá xanh lát thành, tà tà xuống dưới, sâu khoảng chừng ba bốn mét, cái “ngự tọa” bằng đá kia, yên lặng nằm ở đáy của hành lang, Liễu Sinh Hùng ngồi bên trên, lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhuyễn kiếm của Tân Lâm múa lên, vẽ ra một đoàn kiếm hoa, từ từ bay xuống đáy của hành lang.

Tiêu Phàm lập tức theo xuống.

Dưới đáy của hành lang, một hành lang mới lại hiện ra trước mắt hai người. Vẫn là xây bằng gạch xanh, mặt đất lát đá xanh, chỉnh tề dị thường, cũng vô cùng khô ráo, không mang theo một chút sương mù ẩm ướt nào.

Hàn quang chợt lóe, thanh Diệp Liễu phi đao nhỏ tinh xảo trong tay Tiêu Phàm, nhẹ nhàng cắm vào trong khe hở trên tường, lấy ra một chút chất kết dính, nghiền nát trong lòng bàn tay, đặt trên mũi ngửi ngửi, lại đặt trên miệng nếm một chút.

Nếm đất phân biệt niên đại.

Đây là bản lĩnh mà rất nhiều tên trộm mộ đều phải có, không ngờ Tiêu Phàm hình như cũng biết.

Trong mắt Tân Lâm toát ra ý trưng cầu.

- Hẳn là đã năm sáu trăm năm rồi

Tiêu Phàm hạ giọng nói

Kiến trúc dưới mặt đất từ năm sáu trăm năm trước, dưới tình hình không có người bảo dưỡng, có thể bảo trì một cách hoàn hảo như vậy, nhất là khô ráo sạch sẽ dị thường, quả thực vô cùng hiếm thấy, có thể thấy lúc đầu khi kiến tạo địa cung này, quả thực là xuất ra từ tay bậc thầy.

- Đi!

Tiêu Phàm cất bước về phía trước.

Hành lang này được xây dựng vô cùng rộng rãi, cao thấp khoảng hai mét, có thể song song hai người đi. Nếu như là tổng đàn trên mặt đất của “Cửu Quỷ Lưu”, xây dựng địa cung phải lớn một chút, cũng vẫn có thể hiểu được. Nhìn từ quy mô kiến trúc mặt đất, nơi này có thể ở tối đa trên dưới một trăm người, thêm vào cung điện dưới mặt đất này, hiển nhiên sẽ không giống như thế nữa.

Tiền bối của Cửu Quỷ Lưu vì sao phải bỏ sức lực kinh khủng như vậy để kiến đạo địa cung này, khó có thể nghĩ ra. Thế nhưng dựa theo niên đại kiến tạo để phán đoán, hẳn là đúng vào thời kỳ chiến quốc của Đông Đảo, trong thời gian hơn một trăm năm, các đại danh cát cứ, chinh chiến không ngớt. Đảo phương Bắc mặc dù vô cùng hẻo lánh, nhưng cũng bị cuốn vào trong đó. Chỉ có điều danh tiếng của đảo phương Bắc khi đó tương đối mà nói khá yếu ớt, thế nhưng chinh chiến vẫn là kịch liệt như vậy.

Tổng đàn của “Cửu Quỷ Lưu” này, nói một cách nghiêm chỉnh, chính là một thành lũy chiến đấu. Tuy rằng không thể dự trữ quá nhiều chiến sĩ, thế nhưng lại chiếm cứ một trấn ải một người giữ, vạn người không qua được, không điều động quân số trên nghìn vạn đại quân, là tuyệt đối công phá không nổi. Mà thời đại chiến quốc của Đông Đảo, cả đảo phương Bắc đều không hề có quân đội đại danh “cao cấp” có hơn mười nghìn quân.

Có lẽ, đây là nguyên nhân mà ban đầu các tiền bối của “Cửu Quỷ Lưu” quyết định kiến tạo tòa địa cung ngầm này ở đây.

Tiêu Phàm và Tân Lâm cũng không phải các nhà khảo cổ học, không có hứng thú đi truy cứu nguyên nhân này.

Thân mình Tân Lâm nhoáng lên một cái, giành đi ở phía trước Tiêu Phàm. Vừa mới đi chưa được mấy bước, liền cảm thấy vai thít chặt, lập tức dừng bước, quay đầu lại, nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: - Tân Lâm, để anh đi ở phía trước.

- Em sẽ ở phía trước.

Tân Lâm không chút do dự nói.

Tiêu Phàm cười lắc lắc đầu, vuốt nhẹ hai gò má kiều diễm của cô, sải bước đi qua người cô, chắn phía trước người Tân Lâm. Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Phàm, Tân Lâm khẽ cắn nhẹ môi, nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, gắt gao đi theo.

Theo lối đi tà tà xuống. Đi không bao xa, thì hoàn toàn không nhìn thấy tình hình xung quanh, Tân Lâm liền bật đèn pin lên.

Ước chừng hơn nửa khắc, đến một ngã ba.

“Huyền Vũ Giáp” xuất hiện trong tay Tiêu Phàm, bói toán đơn giản một chút, Tiêu Phàm liền đi về phía bên phải. Mặc dù địa cung này cũng có lực áp chế với Huyền Vũ giáp, thế nhưng Huyền Vũ giáp vẫn cho ra thông tin mơ hồ, đây cũng đủ để Tiêu Phàm đưa ra phán đoán rồi.

Đi dần dần xuống dưới, không bao lâu liền nhìn thấy một đại sảnh rất lớn, có diện tích khoảng hơn một nửa diện tích của cung điện trên đỉnh núi kia. Phòng ở dưới mặt đất xây dựng một đại sảnh lớn như vậy, vô cùng hiếm thấy. Xung quanh đại sảnh, còn có mấy gian phòng nhỏ. Phỏng chừng là nơi nghị sự nào đó.

Bất kể là đại sảnh hay là phòng nhỏ xung quanh, đều là trống rỗng, chí có mấy cái ghế đá, chạm trổ tương đối tinh xảo. Tiêu Phàm liếc mắt liền có thể nhìn ra, những căn phòng nhỏ này sắp xếp dựa theo phương vị Ngũ Hành.

Tiền bối của Cửu “Quỷ Lưu” kiến tạo nên địa cung này, quả nhiên hiểu được cách bày bố trận. Mặc dù hiện tại còn chưa tìm thấy pháp trận, phỏng đoán khẳng định là có.

Tiêu Phàm và Tân Lâm đi vòng vo một vòng, lại gặp phải vấn đề nan giải.

Sau khi qua đại sảnh, lại có ba cái ngã ba.

Lần này, Tiêu Phàm rất lâu cũng chưa đưa ra quyết định.

- Sao vậy?

Tân Lâm ở một bên thấp giọng hỏi.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói ra: - Lực áp chế ngày càng mạnh, ngay cả Huyền Vũ Giáp cũng không thể có hiệu quả định vị rồi. Hướng về bên phải hay về phía trung tâm, đều có khả năng

Lông mày Tân Lâm nhíu lại.

- Hay là, phân ra truy đuổi?

Một lát sau, Tân Lâm nói, giọng điệu có chút do dự.

Tiêu Phàm quả quyết lắc đầu.

Mặc dù hắn rất tin tưởng vào bản lĩnh của Tân Lâm, thế nhưng ở trong địa cung quỷ dị như thế này, ngay cả bản thân Tiêu Phàm đều có chút cảm giác ghê rợn, hiển nhiên quyết sẽ không đồng ý đôi bên tách ra truy kích.

Liễu Sinh Hùng tuy đã bị thương, ở trong này lại chiếm lợi thế. Hơn nữa giác quan thứ sáu ở nơi này chịu áp chế mạnh, khả năng bị người ra tay đánh lén trong phút chốc tăng lên không ít.

Chính vào lúc này, Hắc Lân lại trực tiếp đuổi theo lối đi ở giữa.

Tiêu Phàm cũng không do dự, lập tức đi theo.

Thời khắc quan trọng, hắn đương nhiên tin tưởng linh sủng bổn mạng của mình vô điều kiện. Những động vật như mèo và chó, vốn dĩ đã có năng lực thiên phú nào đó mà nhân loại khó có thể sánh bằng. Nhất là chó chính là cao thủ lần theo dấu vết, mèo lại cũng không kém.

Tiêu Phàm tin tưởng sự lựa chọn của Hắc Lân là chính xác.

Vừa mới tiến vào lối đi giữa không lâu, đột nhiên “đa” một tiếng, Hắc Lân “meo meo” kêu lên một tiếng, tung mình, bốn vuốt dương lên, bám chặt vào khe hở trên tường. Mà dưới chân của nó, một tấm sàn nhà nhìn qua giống như lát đá xanh, lại mãnh liệt sụt xuống dưới, lập tức phát ra tiếng ầm ầm của vật nặng rơi xuống đất. Trong lối đi chật hẹp nghe thấy càng thêm kinh tâm động phách.

Một lát sau, đám âm thanh này cuối cùng cũng ngừng lại, Tiêu Phàm và Tân Lâm lúc này mới bật đèn pin chiếu xuống dưới, phát hiện là một cái bẫy, sâu khoảng chừng hai mét, bốn vách tường của hố bẫy, trơn bóng vô cùng. Đáy của hố bẩy, lại cắm mấy cây chông bằng trúc cực kỳ sắc bén.

Đây là một hố bẫy tương đối đơn giản, thế nhưng ở lối đi chật hẹp tối tăm trong lòng đất này, lại tuyệt đối có hiệu quả. May mà phản ứng của Hắc Lân cực kỳ nhanh nhẹn, nếu không một khi rơi xuống hố bẫy mày, hậu quả thật khó lường.

Tiêu Phàm và Tân Lâm liếc mắt nhìn nhau.

Bắt đầu xuất hiện cạm bẫy rồi, không thể nghi ngờ, đã sắp tiếp cận vị trí trung tâm của địa cung. Hố bẫy đơn sơ này chỉ là “món khai vị”, con đường kế tiếp, khẳng định sẽ càng thêm khó đi, nguy cơ trùng trùng.

- Hắc Lân.

Tiêu Phàm nhẹ giọng kêu lên.

Hắc Lân lại “meo meo” một tiếng, tung người về phía trước.

Hành lang này không tính là quá dài, sau mấy phút liền bước ra, thế nhưng trong một đoạn hành lang ngắn như vậy, lại một hơi vượt qua ba cái bẫy. Song có kinh nghiệm lần đầu, hai bẫy còn lại cũng không tạo thành phiền phức gì cho hai người, ngay cả giật mình một chút đều không có.

Sau đoạn hành lang này, lại là một đại sảnh lớn, giống hệt như đại sảnh lúc trước, bốn bên của đại sảnh này có mấy gian phòng nhỏ, thế nhưng lại vẫn chiếu theo sự sắp xếp phương vị của trận Tứ Tượng, ngay ngắn trật tự.

- Có chút thú vị rồi.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Tân Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù bốn bề là một mảnh tối thui, chỉ có chiếc đèn pin trong tay Tân Lâm phát ra ánh sáng nhạt, Tiêu Phàm vẫn có thể cảm nhận được ý trưng cầu của Tân Lâm.

- Từ đại sảnh vừa nãy đi đến đây, anh suy đoán phương vị đơn giản một chút, chúng ta đang đi phương hướng này, hình như là một trận nhỏ trong đại Lục Hợp trận. Có lẽ rất có khả năng, toàn bộ kiến trúc trong lòng đất này, đều là chiếu theo đại Lục Hợp trận để sắp xếp. Nếu thật sự là như vậy, pháp trận này thật đủ khổng lồ rồi.

Tiêu Phàm liền giải thích vài câu.

- Thế thì sẽ thế nào?

- Ngoại trừ có thể áp chế lực cảm ứng của Huyền Vũ giáp và giác quan thứ sáu của anh ra, tạm thời anh vẫn chưa phát hiện ra điểm dị thường nào khác. Thế nhưng anh nghĩ, càng tiếp cận gần vị trí trung tâm, tình hình sẽ càng phức tạp. Hơn nữa toàn bộ phòng trong lòng đất, hẳn là không chỉ có vài cái bẫy, có lẽ còn bố trí thêm nhiều cơ quan lợi hại hơnKhó trách Liễu Sinh Hùng lựa chọn chạy đến nơi này.

Bố trí cơ quan ở nơi này càng nhiều, chẳng khác nào trợ thủ của Liễu Sinh Hùng càng nhiều. Chỉ cần Tiêu Phàm và Tân Lâm vô ý một chút, sa vào một cơ quan trong đó, thì sẽ phiền phức lớn rồi.

Tân Lâm lạnh lùng nói: - Càng là như vậy, càng cần phải đem tên này lôi ra. Bằng không, từ nay về sau gã sẽ giằng co không ngớt, là một phiền toái.

- Đúng là như vậy.

Tiêu Phàm gật đầu đồng ý.

Không giống như đại sảnh phía trước ở chỗ, lần này, phía sau đại sảnh chỉ có hai con đường. Chỉ dẫn mà Huyền Vũ Giáp đưa ra càng thêm mơ hồ không rõ. Hắc Lân đứng giữa hai lối đi do dự một lát, quăng mình tiến vào lối đi bên phải.

Tiêu Phàm và Tân Lâm tiến vào theo.

Chính vào lúc này, biến hóa khác thường chợt hiện ra.

Chỉ nghe “kẹt kẹt” một tiếng truyền đến Hắc Lân “meo meo” kêu lên, đột nhiên hướng về phía con đường vừa đến bắn ra, đợi Tiêu Phàm và Tân Lâm quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một phiến đá cửa rất nặng mãnh liệt rơi xuống, thân mình Hắc Lân nhỏ, động tác nhanh, trước khi cửa đá khép lại, khó khăn lắm mới bắn được ra bên ngoài.

- Ầm!

Cửa đá nện thật mạnh xuống, trong phút chốc đem hành lang bít lại.

391-can-khon-trong-long-nui/1162098.html

391-can-khon-trong-long-nui/1162098.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 494

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.