Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tinh chưởng

2461 chữ

Liễu Sinh Hùng từng bước muốn tiến về phía Liễu Sinh Cương Phu.

Đàm Hiên thản nhiên nhìn gã, nói: - Gia chủ Liễu Sinh, tốt nhất ngươi nên đứng yên ở đó đừng nhúc nhích.

Liễu Sinh Hùng nhướn mày, không nói hai lời, nâng đao liền chém. Đồng thời từ miệng Liễu Sinh Hùng phát ra một tiếng thét dài.

Không xong rồi...

Sắc mặt của Đàm Hiên lập tức trở nên khó coi.

Không hề nghi ngờ, đây là tiếng gọi triệu tập viện binh của Liễu Sinh Hùng. Ngay cả lão tổ tông cũng đã bị thương, cục diện càng ngày càng phiền toái, Liễu Sinh Hùng không còn tâm tư chú trọng đến cái gọi là phong độ khí chất nữa.

Đàm Hiên một bên ứng đối Liễu Sinh Hùng tấn công, một bên nhìn về phía Tiêu Phàm bên kia.

Gia tộc Liễu Sinh cất dấu nguyên lão bí mật như vậy, thậm chí không chỉ một người, cái này vượt ra ngoài dự liệu của Đàm Hiên. Tình huống này, đừng nói Thu Sơn Vũ Phu đã trở thành “Ngoại vi đệ tử” cũng không biết, cho dù người trong trang viên Liễu Sinh, thậm chí ngay cả Cát Đằng Tú Xuyên là người đảm nhiệm gia thần cũng chưa chắc đã rõ.

May mắn là Tiêu Phàm đã tới đúng lúc, bằng không tối nay, người tung hoành “Giang hồ” nhiều năm như Đàm Hiên lại phải chết ở chốn này.

Lúc này tuy rằng bà bị thương nặng, nhưng muốn ngăn cản một người bị thương như Liễu Sinh Hùng cũng không phải vấn đề lớn. Tuy nhiên Liễu Sinh Hùng vừa rồi đã triệu tập viện binh, tình huống tiếp theo sẽ trở nên vô cùng ác liệt. Nơi này dù sao cũng là chỗ bí mật trong trang viên Liễu Sinh, cho dù trải qua hai ngày liên tục đâm giết này, gia thần gia tướng trong gia tộc Liễu Sinh cũng đã tổn thất không ít, nhưng thực lực vẫn còn rất mạnh. Tóm lại bây giờ là thời đại vũ khí nóng, một tên võ công thấp kém, nếu cầm một khẩu súng tự động mà xông tới vẫn cũng khiến người ta đau đầu đấy.

Dựa theo tình huống trước mắt của Đàm Hiên, nếu muốn thoát khỏi móng vuốt của Liễu Sinh Hùng e sẽ gặp không ít khó khăn. Mấu chốt phải xem Tiêu Phàm ở bên kia có tốc chiến tốc thắng được không.

Tiêu Phàm cũng thét dài một tiếng. Thân hình nhoáng lên một cái, huy chưởng đánh ra. Bàn tay hơi rung động. Một biến thành hai, hai biến thành bốn, trong giây lát đã hiện ra trước mặt Liễu Sinh Cương Phu, bổ ra một chưởng che trời phủ đất.

Đây cũng là đấu pháp ức hiếp người.

Vừa rồi là cùng Liễu Sinh Cương Phu cứng đối cứng chạm nhau một chưởng, cho dù Tiêu Phàm chiếm thế thượng phong, nhưng cũng biết được, lão quỷ này với mấy chục năm khổ công tu luyện, nội công thật sự không phải là nhỏ. Tiếp tục cứng đối cứng là biện pháp ngu ngốc nhất.

Liễu Sinh Cương Phu độc nhãn. Tuổi già, đây là chỗ thiếu hụt hai đại trí mạng của ông ta.

Chưởng pháp mà Tiêu Phàm đang thi triển chính là Thoát Thai từ Bắc Thiếu Lâm kim cương Bàn Nhược chưởng. Tổ sư Vô Cực Môn đời trước cũng chính là sư tổ của Tiêu Phàm, lúc tuổi còn trẻ, từng giấu diếm thân phận, bái sư ở Thiếu Lâm tự Bát Nhã để học võ nghệ, tinh thông bảy mươi hai trong tuyệt kỹ bát hạng tuyệt học Thiếu Lâm, hơn nữa sở trường thiên về kim cương Bàn Nhược chưởng pháp. Lại kế thừa võ học của Vô Cực Môn, dung hợp lẫn nhau. Tự nghĩ ra bộ tân “Vô cực thiên tinh chưởng” này.

Kim Cương Bàn Nhược chưởng nếu là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, vốn rất tinh thâm, chưởng lực hùng hồn, chiêu số phức tạp. Lại trải qua tổ sư đời trước dung hợp đổi mới. “Thiên tinh chưởng pháp” này lại càng vô cùng phức tạp.

Một chưởng đánh ra, trong khoảnh khắc liền biến thành hơn mấy trăm chưởng, hư hư thật thật. Thật sự rất khó để phân biệt, đâu là người thật đâu là người giả.

Nhưng vừa rồi cùng Liễu Sinh Hùng thi triển đao pháp yêu đao “Cửu quỷ lưu”. Tuy cách làm khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Đừng nhìn “Thiên tinh chưởng pháp” này vô cùng phiền phức, nó giống như hoa lý hồ tiếu, thùng rỗng kêu to. Trên thực tế, Tiêu Phàm chỉ cần vừa thi triển ra, bình thường đều là một chiêu khắc địch, giây lát có thể phân được thắng bại.

Kẻ thù thật sự rất dễ bị một chưởng này che trời phủ đất làm cho choáng váng đầu óc.

Biết rõ chỉ có một chiêu là thật, những thứ khác đều là chiêu ảo, dụ dỗ lòng người, nhưng căn bản kẻ địch lại không thể biết rõ đâu mới là một chiêu thật kia. Ngay khi kẻ địch hoa mắt chóng mặt tự nhiên trúng chiêu mà ngã xuống đất.

Mặc kệ tu vi võ học của Liễu Sinh Cương Phu cao thâm thế nào, độc nhãn chính là độc nhãn. Một con mắt không thể định vị chính xác, càng khó phân rõ hư ảo thật giả.

Đối mặt với đấu pháp “Vô lại” như vậy, Liễu Sinh Cương Phu gần như là tức nổ phổi. Nếu đổi lại là một người khác ở trước mặt y thi triển loại chưởng pháp này, muốn phá giải không khó, Liễu Sinh Cương Phu hoàn toàn không cần biết là thật hay giả, không cần phải tìm hiểu lai lịch chưởng pháp, chỉ cần một chưởng đánh ra, dựa vào nội lực tuyệt đỉnh của y đối phương dù có ngàn vạn lần hư chiêu, cũng sẽ uổng công.

Một chưởng đánh tan.

Nhưng vừa rồi, sau khi lĩnh giáo nội lực hùng hồn của Tiêu Phàm, Liễu Sinh Cương Phu cũng không dám dùng chiêu số “Đại đạo chí giản” như vậy để ứng phó. Tiêu Phàm tuy rằng tuổi trẻ, nội lực thâm hậu khôn lường, một chưởng đánh ra có thể phá giải được không?

Mắt thấy không thể chống đỡ, Liễu Sinh Cương Phu đành phải cấp tốc lùi về phía sau.

Lùi ra một khoảng cách trước rồi nói sau.

Tiêu Phàm làm sao có thể chông y thời gian từ từ nghĩ cách? Lập tức như bóng với hình, dính sát vào nhau. Vừa ra tay “Thiên tinh chưởng”, thậm chí so với một chiêu vừa rồi còn mạnh mẽ và phức tạp hơn rất nhiều.

Trong tòa nhà lớn như vậy, nhưng chỉ một lát sau Liễu Sinh Cương Phu liền đã lui đến chỗ tối, xa hơn về sau, không gian xê dịch trở nên cực kỳ chật chội, muốn giẫm chân tại chỗ cũng đã rất khó khăn.

- Làm sao có cái lý này!

Liễu Sinh Cương Phu cứ như vậy bị Tiêu Phàm đánh cho tức giận, mắt thấy không thể lui được nữa, không khỏi giận dữ, lập tức hét lớn một tiếng, cũng không nhìn lai lịch chưởng thế của Tiêu Phàm, toát ra hai chưởng mạnh đẩy về phía trước. Lập tức kình phong gào thét, chưởng lực ngập trời.

Khi vân song chưởng đẩy về phía trước, Liễu Sinh Cương Phu bật người liền biết mình là sai lầm rồi.

Nhìn qua chưởng ảnh chồng chất, dường như toàn bộ đều là hư chiêu, sau khi chưởng phong đụng một cái, Liễu Sinh Cương Phu kinh ngạc phát hiện, không ngờ mỗi một lòng bàn tay đều mang theo kình lực hùng hồn, dường như mỗi một chưởng đều là thực chiêu. Tuy rằng giữa lúc bức bách, chiêu này của y vẫn chưa dốc hết toàn lực, nhưng cũng đã sử dụng hết bảy tám phần kình đạo, ai ngờ chẳng qua chỉ là kích phá hơn phân nửa chưởng ảnh, chưởng lực của chính mình cũng đã tan biến trong vô hình rồi.

Hơn mười đạo chưởng ảnh lại xuất hiện, thẳng hướng Liễu Sinh Cương Phu bổ tới.

Các thớ thịt trên mặt Liễu Sinh Cương Phu nhăn thành một đoàn, trong mắt hiện lên thần sắc vô cùng hoảng sợ.

Ngay vào lúc này, Tiêu Phàm lại chợt dừng bước, chưởng thế vừa thu lại, giày vải dưới chân đá nhẹ vào tảng đá trên mặt đất một chút, thân mình lập tức nhẹ tênh bay về phía sau.

“Bá”

Ánh đao chói mắt nhẹ nhàng thoáng hiện như tia chớp đánh xuống chỗ Tiêu Phàm đứng vừa nãy.

Phía sau ánh đao dường như loáng thoáng có một đạo hắc ảnh, chỉ có điều ánh đao này thực sự quá sáng ngời, quá mức chói mắt, gần như đem đạo hắc ảnh ẩn núp phía sau ánh đao kia hoàn toàn che lại, người bình thường căn bản vốn không có tâm tư để nhìn kỹ.

Tiêu Phàm hai mắt nhíu lại, muốn thấy rõ đạo bóng đen kia.

Đó là một đạo nhân ảnh cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, nhìn qua, thậm chí có chút giống người lùn. Cả người áo đen quần đen, gương mặt hoàn toàn bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt vô cùng sáng ngời.

Còn một điểm Tiêu Phàm cũng đã nhìn ra, bóng đen kia là một tay cầm đao!

Đây không giống với tất cả cao thủ võ thuật của nước Đông Đảo.

Kiếm thuật Đông Đảo là hai tay cầm kiếm.

Đao của võ sĩ Đông Đảo, là phỏng theo kiểu dáng của đao đời Đường, lưỡi đao rất dài, chuôi đao cũng dài, vô cùng nặng, một tay vận dụng thì rất khó khăn. Kiếm pháp Đông Đảo vốn chính là dựa vào lực lớn hùng hồn, đặc biệt ít biến hóa, không đủ linh hoạt. Giống như loại kiếm thuật “Cửu quỷ lưu” này, ở trong kiếm đạo Đông Đảo được xem là có khả năng biến hóa hết sức rồi. Những kiếm đạo thì chủ yếu dựa vào “Nhất đao lưu”.

Dù là như thế, “Cửu quỷ lưu” cũng là hai tay cầm kiếm.

Trong kiếm thuật Đông Đảo không có một tay cầm kiếm.

Cái bóng đen này lại là một tay cầm kiếm.

Hơn nữa thân hình y tinh xảo như vậy, một tay vận dụng kiếm Đông Đảo cồng kềnh, lại có vẻ cổ quái buồn cười.

Tiêu Phàm hai hàng lông mày lại nhíu lên.

Vừa rồi một kiếm này, vừa nhanh vừa độc, chợt từ chỗ tối vụt ra, trước đó gần như một chút dấu hiệu đều không có. Nếu không phải là hắn đã sớm biết trong phòng này còn tồn tại người Ninja Nhật Bản thứ ba, luôn luôn ngưng thần đề phòng người này đánh lén, chỉ sợ đối mặt một kiếm đánh bất ngờ này sẽ luống cuống tay chân.

Nhưng đó còn chưa phải điều khiến Tiêu Phàm lo lắng nhất, điều Tiêu Phàm lo lắng chính là, vị trí người đánh lén Đàm Hiên và đánh lén hắn không phải cùng một vị trí, cách tương đối xa. Tiêu Phàm không ngờ vẫn chưa phát hiện sự chuyển động của người này.

Chính là vừa rồi một kiếm đánh bất ngờ kia, cũng do giác quan thứ sáu của Tiêu Phàm nhạy bén, mới có thể kịp thời phát hiện.

Đó là một vấn đề lớn.

Dưới ngọn đèn mờ tối trong tòa nhà này lại cất dấu một loại Ninja quỷ mị như vậy, bất kỳ lúc nào đều có khả năng từ một nơi bí mật gần đó đi ra đánh cho ngươi một kiếm, dù là Tiêu Phàm cũng khó lường trước được, cũng bị kiềm chế đến trói chân trói tay, không dám buông tay đánh cược một lần.

Ngay cả Liễu Sinh Cương Phu trước mặt cũng không phải dễ đối phó.

Tên Ninja còm nhom, giống như hầu tử hoặc là người lùn, đánh ra một kiếm không trúng, bóng đen chợt lóe lại ẩn vào trong bóng tối.

Tiêu Phàm rùng mình, lực thần niệm lập tức tìm hiểu.

Trong hoàn cảnh mờ tối, thị lực đã bị hạn chế rất lớn, chỉ có thể dựa vào lực thần niệm của giác quan thứ sáu.

Giác quan thứ sáu này rà soát một lúc lập tức có kết quả. Tiêu Phàm mơ hồ cảm giác được, cách đỉnh đầu Liễu Sinh Cương Phu không xa, có một đạo hắc ảnh lẳng lặng mai phục tại nơi đó, theo vị trí phán đoán, nơi đó hẳn là xà nhà của căn phòng này.

Nơi mà Ninja Nhật Bản thường xuyên lợi dụng làm chỗ ẩn thân.

Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.

Nhớ rõ nhị sư huynh đã từng nói, những lão quỷ tử “Cửu quỷ lưu” này năm đó ở thời kỳ chiến tranh, bị sư phụ chém hơn phân nửa, còn sót lại hai con cá lọt lưới, trong đó một người đã bị mù một con mắt, khuôn mặt bị phá hủy toàn bộ, người còn lại thì bị bẻ gãy một cánh tay.

Người mù một mắt chính là Liễu Sinh Cương Phu đang nghiến răng nghiến lợi trước mặt kia, kẻ cụt tay chính là cái tên lùn đang ẩn nấp ở trên xà nhà kia.

Có lẽ bởi vì lý do dáng người, người này dường như đã chuyên tu Ninjutsu thuật (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja), trình độ đã đến cực kỳ cao minh.

Hai lão quỷ tử một sáng một tối, phối hợp lẫn nhau, mấy chục năm nay sớm đã phối hợp rất ăn ý, không cần phải nói thành lời, loại tình hình này, thật đúng là khó đối phó.

- Cương Phu, tiếp kiếm!

Liền vào lúc này, tên quỷ lùn ở chỗ tối kia liền kêu lên một tiếng, thanh âm khàn khàn, cực kỳ khó nghe.

Một đạo hắc quang bay về phía Liễu Sinh Cương Phu.

Liễu Sinh Cương Phu duỗi tay ra, bắt được vỏ kiếm từ trên trời giáng xuống, không khỏi dữ tợn cười ra tiếng.

- Hự!

Thanh kiếm bay ra khỏi vỏ, kiếm quang chói mắt.

- Tên khốn kia, chịu chết đi!

383-thien-tinh-chuong/1162090.html

383-thien-tinh-chuong/1162090.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 588

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.