Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu tiên sinh, bạn gái của ngài rất đẹp!

2334 chữ

- Tiêu trưởng phòng, là Liễu Sinh Hùng, y yêu cầu muốn cùng cậu trò chuyện video.

Nhạc Thu Phong che loa, thấp giọng nói với Tiêu Phàm.

Trong phút chốc, trong phòng họp lặng ngắt như tờ.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, thản nhiên nói: - Có thể.

Nhạc Thu Phong lại nhìn Đặng Bồi Hằng, hai hàng lông mày của Đặng Bồi Hằng lại nhíu chặt, trầm ngâm một lát mới miễn cưỡng gật đầu. Trần Dương là đặc công ở nước ngoài thi hành nhiệm vụ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ban đầu vốn là Bộ an ninh tự giải quyết, muốn xin giúp đỡ từ những nhân viên ngành nghề khác không phải là không thể, nhưng Tiêu Phàm lại là cháu ruột Tiêu lão gia, thân phận này không phải là nhỏ. Thật lòng mà nói, vì một đặc công mà khiến cháu trưởng Tiêu gia lâm vào hiểm cảnh, chắc chắn rất nhiều người không chỉ riêng Đặng Bồi Hằng đều rất do dự.

Cứ coi như là hiện tại Đặng Bồi Hằng không đồng ý để Tiêu Phàm tham dự chuyện này, chỉ có điều vừa trước tiên cứ nói chuyện qua video với Liễu Sinh Hùng, tìm hiểu thêm một chút tình hình, thôi thì vẫn có thể miễn cưỡng đồng ý.

Phòng họp vốn được trang bị máy tính, được sự cho phép của Đặng Bồi Hằng, một vị cảnh sát cấp ba lập tức chủ động tới thông video điện thoại, rất nhanh, trên màn hình máy tính hiện lên cái đầu của Liễu Sinh Hùng. Nhìn qua, Liễu Sinh Hùng vẫn thân thiết như cũ, gương mặt mang theo nụ cười, không ngờ tới y chính là một ác ma.

- Chào ngài, Tiêu tiên sinh.

Nhìn thấy Tiêu Phàm, Liễu Sinh Hùng lập tức hơi cúi đầu, kính cẩn nói.

Camera máy tính chỉ chiếu được một mình Tiêu Phàm, cảnh sát giám sát cấp ba thông qua bản lĩnh kỹ thuật, đem video của Liễu Sinh Hùng chuyển tới một máy tính khác, Đặng Bồi Hằng, Nhạc Thu Phong và các lãnh đạo khác đều có thể xem vô cùng rõ ràng.

- Liễu Sinh tiên sinh, ngài đây là có ý gì vậy?

Sắc mặt Tiêu Phàm nghiêm túc, trầm giọng hỏi.

Liễu Sinh Hùng mỉm cười nói: - Tiên sinh không cần tức giận. Tôi mời Trần cảnh quan tới nhà làm khách, không có ý gì khác. Chỉ là muốn mời Tiêu Phàm tiên sinh tới Đông Đảo một chuyến, tôi muốn giáp mặt thỉnh giáo ngài. Tiêu tiên sinh là cao thủ võ thuật mạnh nhất mà tôi từng gặp. Tôi vô cùng khâm phục!

Tiêu Phàm mỉm cười, nụ cười thoáng có chút lạnh.

- Liễu Sinh tiên sinh, nếu tôi đi quý quốc, ngài có thể để Trần Dương tự do không?

- Chắc chắn rồi, đối với cảnh quan Trần Dương, tôi cũng không có ý mạo phạm. Cho tới bây giờ, tôi có thể chịu trách nhiệm nói cảnh quan Trần Dương hiện giờ vẫn tốt, không có bất cứ thương tổn hay ngược đãi nào. Chỉ cần Tiêu tiên sinh có thể trong vòng ba ngày tới Bắc Điền, tôi có thể cam đoan cảnh quan Trần Dương lập tức được tự do.

Liễu Sinh Hùng lễ độ nho nhã như cũ.

- Thành phố Bắc Điền ư?

Lông mày Tiêu Phàm nhẹ nâng lên giật mình.

Thành phố Bắc Điền thuộc Bắc đảo của nước Đông Đảo, là thành phố duy nhất của nước Đông Đảo có sân bay đại hình, chuyến bay thông quốc tế. Bên ngoài thành phố Bắc Điền, trên cơ bản chính là cánh đồng hoang vu không có người ở.

- Đúng vậy, chính là thành phố Bắc Điền. Tiêu tiên sinh, mời ngài trong vòng ba ngày hãy tới thành phố Bắc Điền. Nếu Tiêu tiên sinh chậm trễ, xin thứ lỗi cho tôi không thể cam đoan cho sự an toàn của cảnh quan Trần Dương. Tiêu tiên sinh, bạn gái của ngài rất đẹp!

Liễu Sinh Hùng khẽ mỉm cười, nói.

Đặng Bồi Hằng lập tức liếc mắt sang Nhạc Thu Phong, mặt Nhạc Thu Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc giống vậy, nhẹ lắc lắc đầu. Dĩ nhiên, Nhạc cục trưởng cũng không rõ ràng cô cảnh quan xinh đẹp trong cục của mình lại cùng cháu trưởng Tiêu gia phát sinh quan hệ nam nữ.

Có điều, theo như vậy thì những người ngồi đây cũng đã hiểu tại sao Liễu Sinh Hùng lại bắt cóc Trần Dương.

Mục tiêu của Liễu Sinh Hùng chính là Tiêu Phàm, điểm này không thể nghi ngờ gì nữa. Ngoại trừ về đoạn thời gian luận võ trước đó, giữa bọn họ phải chăng còn ân oán gì khác, việc này không ai rõ ràng cả.

Sắc mặt của Tiêu Phàm hoàn toàn trầm xuống, lãnh đạm nói: - Liễu Sinh tiên sinh, tôi không thích bị người khác uy hiếp. Nhất là lấy an nguy của bạn tôi để uy hiếp tôi, tôi vô cùng phản cảm. Các hạ làm như vậy, dường như đang vi phạm tinh thần võ sĩ đạo quý quốc.

Liễu Sinh Hùng hơi cúi đầu, điềm tĩnh như trước nói: - Thật xin lỗi, Tiêu tiên sinh. Nhưng tôi là một người rất cố chấp, tuyệt không dễ dàng thay đổi. Về phần vi phạm tinh thần võ sĩ đạo, Tiêu tiên sinh cũng không phải lớn lên ở nước Đông Đảo chúng tôi, tôi không cần phải đàm luận với Tiêu tiên sinh vấn đề này. Tiêu tiên sinh, tôi hi vọng trong ba ngày, có thể nhìn thấy ngài tại thành phố Bắc Điền. Đây là số điện thoại của tôi, sau khi Tiêu tiên sinh tới Bắc Điền, có thể gọi điện liên hệ với tôi.

Liễu Sinh Hùng lập tức đưa ra một dãy số điện thoại di động.

Trong phòng hội nghị an ninh, cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, mỗi người đều tỏ ra ý phẫn nộ.

Thật phách lối!

Phách lối tới cực điểm!

//truyencuatui.net/ Thông thường mà nói, bọn bắt cóc tống tiền sẽ không để lộ số điện thoại mình, mà sử dụng số điện thoại công cộng liên hệ với “người nhà người bị hại”, đó chính là giới hạn bảo hộ lớn nhất của bản thân. Liễu Sinh Hùng lại ngược lại, dám công khai số điện thoại cho Tiêu Phàm, bởi vậy có thể thấy được y đã nắm chắc mười phần - ở trong nước Đông Đảo không có người dám gây phiền phức với y.

Dựa theo cách nói thông thường mà nói chính là: Địa bàn của ta, ta làm chủ!

Nói cách khác, hành vi này của Liễu Sinh Hùng không phải cơ quan quyền lực nước Đông Đảo sai khiến, nhưng cũng được sự đồng ý ngầm của cơ quan quyền lực cao cấp. Bất kể là phòng cảnh thị nước Đông Đảo hay cơ quan tình báo, cũng sẽ không can thiệp hành động của Liễu Sinh Hùng. Tất nhiên, nếu đơn vị nhà nước tiến hành kết nối cùng bọn họ, thì một số trường hợp đáp lời cũng sẽ có.

- À, đúng rồi, Tiêu tiên sinh, tôi chỉ hoan nghênh một mình ngài tới Bắc Điền, bằng hữu khác của quý quốc, tôi tạm thời không rảnh tiếp đãi. Giả sử tôi phát hiện có nhiều người tới quá, tôi tiếp đãi không nổi, như vậy thì bạn gái ngài có thể an toàn không, tôi không thể cam đoan.

- Tiêu tiên sinh, để đảm bảo cảnh quan Trần Dương được an toàn, tôi hi vọng tất cả mọi người có thể tuân thủ quy tắc. So với nhiều thành phố lớn của quý quốc mà nói, Bắc Điền chỉ là thành phố xa xôi của tôi, bỗng nhiên tới nhiều bạn bè quá, tôi sẽ dễ dàng biết được. Cho nên, mọi người ngàn vạn lần đừng mạo hiểm.

Xem ra mấy lời “cảnh cáo” này, tên quỷ tử này nói ra rất nho nhã lễ độ, giống như đang đàm phán bình thường.

- Liễu Sinh tiên sinh

- Tiêu tiên sinh, lời ta muốn nói đã nói xong rồi, hẹn gặp lại!

Không đợi Tiêu Phàm mở lời, Liễu Sinh Hùng không chút khách khí ngắt video, màn hình máy tính bỗng biến thành một mảnh đen thui.

- Khốn kiếp!

Một cảnh sát giám sát cấp 3 giáng một quyền thật mạnh lên mặt bàn, “rầm rầm” rung động, vẻ mặt rất giận dữ.

- Bộ trưởng, cục trưởng, không thể để tên quỷ tử này kiêu ngạo như vậy được. Chúng ta phải lập tức hành động thôi!

Viên cảnh sát giám sát cấp 3 này ước chừng trên dưới 40 tuổi, gương mắt chữ điền, râu cằm xồm xoàm, thân hình cao lớn, cao to lực lưỡng, có vẻ cực kỳ uy mãnh.

- Cậu định hành động như thế nào?

Đặng Bồi Hằng liếc ông ta một cái, trầm giọng hỏi

Vị cảnh sát giám sát uy mãnh kia lập tức nói: - Chúng ta lập tức phái người tới Bắc Điền, nếu Liễu Sinh Hùng đã để lại số điện thoại, Bộ có thể tìm thấy vị trí y ngắt điện thoại. Chỉ cần có thể bắt được tên kia thì mọi việc sẽ được giải quyết rồi.

- Không được!

Trả lời ông ta không phải là Đặng Bồi Hằng, mà chính là Tiêu Phàm, ngữ khí vô cùng kiên định.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chậm rãi nói: - Vị cảnh quan này hẳn chưa từng quen biết Liễu Sinh Hùng, không thể hiểu được y. Mới nhìn Liễu Sinh Hùng tư văn hữu lễ, trên thực tế lại là người mang tư tưởng chủ nghĩa quân phiệt. Một khi y cảm thấy y bị uy hiếp, y sẽ không do dự mà thương tổn Trần Dương.

- Tiêu trưởng phòng, đấy là đồng chí Phương Trọng Minh, cũng là một đồng chí phụ trách trong cục, Trần Dương là học trò đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực dưới trướng của cậu ta. Cậu ấy vô cùng coi trọng Trần Dương.

Nhạc Thu Phong lập tức giới thiệu thân phận của viên cảnh quan uy mãnh kia cho Tiêu Phàm biết.

- Phó cục trưởng Phương.

Tiêu Phàm liền hướng Phương Trọng Minh gật đầu.

Phương Trọng Minh lại không khách khí với Tiêu Phàm, hai mắt trợn lên thật lớn, thẳng tắp nhìn Tiêu Phàm, nói: - Tiêu trưởng phòng, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu định tới Bắc Điền một mình ư?

Đây quả thực là nói giỡn mà.

Tiêu Phàm rất chân thành hỏi ngược lại: - Tất nhiên là một mình tôi tới Bắc Điền rồi, lời vừa rồi của Liễu Sinh Hùng, Phó cục Phương không nghe thấy sao?

- Không được!

Lần này, Tân Lâm vốn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu còn kiên quyết hơn so với Tiêu Phàm.

Đối với Tân Lâm, mặc kệ Trần Dương và Tiêu Phàm có loại quan hệ gì, đều không thể để Tiêu Phàm lẻ loi một mình đi vào hang hổ được.

Đặng Bồi Hằng, Nhạc Thu Phong, đám người đó cũng đồng loạt gật đầu tựa hồ đồng ý với Tân Lâm. Để một mình Tiêu Phàm tới Bắc Điền, đó chính là điều không thực tế, cái khác chưa nói, riêng cửa ải Tiêu gia kia thật sự không được. Nếu Tiêu Phàm thực sự ở nước Đông Đảo phát sinh cái gì không ngờ, Đặng Bồi Hằng và Nhạc Thu Phong biết giải thích thể nào với Tiêu lão gia và Tiêu Trạm?

Bản thân Tiêu Phàm cũng không phải là nhân viên đặc công bộ an ninh, hắn không có nghĩa vụ và trách nhiệm như vậy, loại nguy hiểm này tuyệt đối không thể để hắn đảm đương.

- Tiêu trưởng phòng, chúng tôi nhất định sẽ nghiên cứu một phương pháp xử lí thỏa đáng, một kế sách vạn toàn

Nhạc Thu Phong uyển chuyển nói.

Liễu Sinh Hùng ở trong video có nói Trần Dương là bạn gái của Tiêu Phàm, nên Nhạc Thu Phong mới đem giọng điệu này ra thảo luận, bằng không, nhiệm vụ của Tiêu Phàm cũng đã xong, sở dĩ mời Tiêu Phàm tới cục chủ yếu là do Liễu Sinh Hùng có yêu cầu như vậy. Hiện tại đã biết được mục đích của y, việc cứu người chính là việc của Bộ an ninh, có quan hệ gì với Tiêu trưởng phòng bộ tôn giáo chứ?

Nếu Trần Dương có thể là cháu dâu tương lai của Tiêu gia, thì cũng không thể đem an toàn của Tiêu Phàm gạt qua một bên được.

Tiêu Phàm khoát tay ngăn lại, thản nhiên nói: - Nhạc cục trưởng, không có gì nghiên cứu cả, Liễu Sinh Hùng cho tôi ba ngày, chúng ta phải lập tức chuẩn bị. Để bảo đảm cho an toàn của Trần Dương, khi không có tôi, tôi cho rằng phải làm theo yêu cầu của Liễu Sinh Hùng. Nếu không sẽ chọc giận y.

- Việc đó không thể được.

Phương Trọng Minh lập tức nói.

- Bất luận ra sao, chúng tôi không thể để tiêu trưởng phòng tới Đông Đảo một mình được. Đối với chúng tôi mà nói, mỗi đồng chí đều có tầm quan trọng giống nhau. Chúng tôi không thể vì đồng chí Trần Dương gặp nguy mà khiến đồng chí khác cũng lâm vào hiểm cảnh được. Tiêu trưởng phòng, cứu người là trách nhiệm và nghĩa vụ của bộ an ninh chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.

- Xin Tiêu trưởng phòng bình tĩnh, không nên manh động.

360-tieu-tien-sinh-ban-gai-cua-ngai-rat-dep/1162067.html

//truyencuatui.net/

360-tieu-tien-sinh-ban-gai-cua-ngai-rat-dep/1162067.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 564

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.