Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Côn pháp kim cương phục ma

Phiên bản Dịch · 2527 chữ

- Hứa Duyệt, không cần đánh nữa.

Đúng lúc Liễu Sinh Hùng giống như lập tức sẽ ra tay, Trương Hoài Viễn ngồi xem trận đấu dưới võ đài bỗng đứng lên, mặt lạnh nói.

Những người đứng xem cũng nhìn ra được, Hứa Duyệt khó có thể ngăn cản một chiêu toàn lực này của Liễu Sinh Hùng, Trương Hoài Viễn đương nhiên càng hiểu rõ. Hứa Duyệt nếu không không bị tên quỷ này đánh cho nội thương thì thật khó mà giải thích.

Liễu Sinh Hùng bật người thu thế, hướng về phía Hứa Duyệt hơi khom người cúi chào, mỉm cười nói: - Cảnh sát Hứa, cảm ơn!

Tên quỷ này quả đúng là luôn tuân thủ quy tắc võ lâm Châu Á.

Hứa Duyệt trầm mặt, cũng không nhiều lời, đối mặt với Liễu Sinh Hùng, chậm rãi lùi về phía sau. Mặc dù nói là luận bàn, nhưng mà đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như vậy, Hứa Duyệt không dám xem thường chút nào, càng không dám đem sự không phòng bị của bản thân bại lộ trước mặt Liễu Sinh Hùng.

Thân là một vị cảnh sát hình sự, đương nhiên phải có tính cảnh giác này.

Liễu Sinh Hùng cũng không muốn làm khó, cứ như vậy mỉm cười nhìn Hứa Duyệt lui về phía dưới xong, y cũng xoay người xuống lôi đài.

Quán Judo lặng ngắt như tờ.

Trên khuôn mặt của người Nhật Bản nở ra nụ cười, họ đã đánh bại liên tiếp hai đối thủ, nhìn qua thật sự rất nhẹ nhàng, cũng không mất nhiều sức lực.

Khi Hứa Duyệt xuống lôi đài, Trương Hoài Viễn không kìm nổi liếc mắt nhìn Quách Tử Đình bên kia một cái. Hai bên đều cử đến đây ba người, Cục trung tâm đã có hai người xuất chiến, còn Ban an ninh mới chỉ có Lý Thành Giang lên đấu đài, ý của Trương Hoài Viễn là hy vọng Ban an ninh có thể cử người lên đấu đài cùng Liễu Sinh Hùng so chiêu.

Đừng thấy nước Nhật Bản chỉ còn lại người cuối cùng đứng ở trên đài, nhưng tên quỷ này thật sự dũng mãnh, làm không tốt sẽ bị một mình y quét ngang toàn thể.

Quách Tử Đình “Hừ” một tiếng, không chút nào để ý.

Nếu hôm nay, cuộc so chiêu này do Trương Hoài Viễn chủ trì, đụng phải vấn đề khó thì tự ngươi đi giải quyết, nhìn ta làm gì?

Thấy thái độ Quách Tử Đình như vậy, sắc mặt của Trương Hoài Viễn càng thêm âm trầm.

Trần Dương có chút đứng ngồi không yên.

Tiêu Phàm nhấc cánh tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô, lắc lắc đầu, hạ giọng nói: - Đừng xúc động.

Trần Dương lập tức liền rất uể oải. Cô cũng biết chính mình không phải đối thủ của Liễu Sinh Hùng, chỉ có điều trong lòng khó chịu mà thôi. Tiêu Phàm có vẻ hiểu được như thế, đối với tâm lý của cô mà nói, thật không phải là đả kích nhỏ.

Anh, cho dù em đánh không lại gã, anh cũng nể mặt mũi em một chút, có cần trực tiếp nói như vậy không?

Trương Hoài Viễn cũng “Hừ” một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Sinh Hùng đang đối mặt trên võ đài, trầm giọng nói: - Liễu Sinh cảnh thị, không biết giới võ thuật của quý quốc có nghiên cứu về vũ khí hay không?

Liễu Sinh Hùng mỉm cười mà nói: - Trưởng phòng Trương là muốn luận bàn về vũ khí giới hay sao? Tôi mặc dù đối với vũ khí không tinh thông, nhưng cũng đã học qua một thời gian ngắn về kiếm đạo, có thể thỉnh giáo trưởng phòng Trương được hay không?

Trương Hoài Viễn gật gật đầu, nói: - Kiếm thuật tôi không có nghiên cứu qua, lúc rảnh rỗi có chơi qua mấy ngày gậy gộc. Nếu Liễu Sinh cảnh thị tinh thông kiếm đạo, như vậy chúng ta không ngại luận bàn về binh khi một chút... Trợ giảng Lý, trong quán có đoản côn không? Nếu như có thì cho tôi mượn dùng một chút.

Lý Hoàn vội vàng nói: - Quán Judo chúng tôi không có những binh khí này, tuy nhiên quán võ thuật bên cạnh lại có. Mời Trương tiên sinh chờ một chút, tôi sẽ đi mượn côn.

//truyencuatui.net/ Lý Hoàn bỗng nhiên trở nên tích cực. Sau khi nhìn thấy công phu của mấy vị này, Lý Hoàn sớm đã không còn kiêu ngạo như trước, nơi này của bọn họ được xem là nơi luyện võ nổi tiếng, nhưng ngay cả một chiêu của người ta cũng đỡ không nổi. Lý Hoàn cảm tình hôm nay tới mấy vị này, thật đúng là không phải người thường, xem chừng đều là cao thủ chân chính công tác trong các ngành đặc biệt.

- Được, vậy làm phiền anh. Liễu Sinh cảnh thị, ngài cần mượn một thanh kiếm không?

Liễu Sinh Hùng mỉm cười lắc lắc đầu, nói: - Cảm ơn ý tốt của trưởng phòng Trương, không cần, tôi có mang theo mộc kiếm.

- Mộc kiếm?

- Đúng vậy, nếu là luận bàn, đương nhiên là dùng mộc kiếm.

- Như vậy cũng đúng.

Trương Hoài Viễn gật gật đầu, không nói thêm lời.

Anh ta dùng là mộc côn, như vậy cũng công bằng. Dù sao dùng binh khí gì, chủ yếu ở chỗ thuận tay hay không. Ngày thường đã dùng quen loại binh khí này, khi ra trận đương nhiên có thêm mấy phần thắng.

- Được, mời hai vị chờ một chút, tôi đi sẽ trở lại...

Lý Hoàn xoay người chạy ra ngoài.

Quách Tử Đình bỗng nhiên kêu lên: - Trợ giảng Lý, chờ một chút, tôi cùng đi với cậu.

- Việc này... Vậy được.

Lý Hoàn không biết Quách Tử Đình là có ý gì, cũng không nghĩ nhiều, lập tức liền gật đầu đồng ý.

Hai người cùng đi ra, rất nhanh đã trở về, chỉ thấy Lý Hoàn một tay cầm một cây gậy gộc, tay phải chính là Tề Mi đoản côn, tay trái cầm thêm một cây sáp trắng dài. Quách Tử Đình thì hai tay ôm lấy một thanh trường kiếm, thần thái thản nhiên. Không ngờ anh ta vừa rồi là muốn đến võ thuật quán để chọn binh khí cho mình, Quách Tử Đình tinh thông Trần thị Thái Cực Kiếm, chọn cho mình một thanh trường kiếm hẳn là đúng đắn.

Lý Hoàn bước đi chậm lại, tới trước mặt Trương Hoài Viễn, cười nói: - Trương tiên sinh, anh xem qua một chút, xem thử cái nào dùng hợp lý hơn.

Tề Mi côn tương đối ngắn, ước chừng dài 1.5 mét, ngay ngắn như lông mi của người thường nên được gọi là Tề Mi côn, loại côn này khá cứng, cũng khá thô, Tề Mi côn pháp khi xuất hiện, rất có uy nghiêm, nhiều khi là đấu pháp cứng đối cứng. Tay trái Lý Hoàn cầm một cây sáp trắng, tuy rằng cũng giống như Tề Mi côn, đều dùng liễu Thuỷ Khúc chế thành, bởi vì nó vừa nhỏ vừa dài, tương đối mà nói, tính chất của nó khá mềm dẻo. Liễu Thuỷ Khúc là vật liệu chủ yếu dùng để chế tạo “Mộc súng” của bộ binh thời cổ đại, dung một cây sáp trắng nhỏ dài để thi triển côn pháp hoặc là súng pháp, dù nó không mạnh mẽ bằng Tề Mi côn pháp, nhưng lại rất linh hoạt, mỗi binh khí có một đặc tính riêng của nó.

Lý Hoàn này cũng rất thông minh, tuy rằng Trương Hoài Viễn yêu cầu Tề Mi côn, nhưng anh ta vẫn thuận tay cầm về một thanh gậy sắp trắng.

Cái này gọi là lo trước khỏi họa.

Trương Hoài Viễn cầm hai cái binh khí trong tay suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn Tề Mi côn. Trên đài thi đấu thể thao của quán Judo này tương đối nhỏ hẹp, không thích hợp dùng binh khí quá dài.

Cầm côn pháp trong tay, Trương Hoài Viễn cả người tinh thần đại chấn, bước lên lôi đài.

Một người Nhật Bản vẫn ngồi ở phía dưới xem cuộc chiến, vẫn chưa ra tay thi đấu chính là Phủ Hữu, im lặng đứng lên, đem một thanh kiếm Nhật Bản màu đen đi lên võ đài. Chuôi kiếm Nhật Bản này, nhìn bề ngoài thì không khác gì mấy so với hình dáng kiếm Nhật Bản, chính là kiểu dáng loại kiếm mà chúng ta thường thấy trên ti vi, chẳng qua thân kiếm là màu đen, cũng không sắc nhọn, không biết dùng loại vật liệu nào để chế thành.

Liễu Sinh Hùng nhận xong hắc kiếm, chậm rãi đi vào giữa lôi đài, hướng Trương Hoài Viễn khom người cúi chào, nói: - Trưởng phòng Trương, mời anh chỉ giáo!

- Đâu dám, Liễu Sinh cảnh thị khách khí rồi. Xin mời!

Liễu Sinh Hùng gật gật đầu, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, mộc kiếm chậm rãi hướng về phía trước.

Trương Hoài Viễn lui ra phía sau một bước, tay trái thấp tay phải cao, bày ra một tư thế giao chiến.

“Hự”

Hai bên không cần đợi lâu, Trương Hoài Viễn hét lớn một tiếng, vung ra Tề Mi côn, côn đầu tiên được nện xuống, một tiếng vang bén nhọn xé gió vụt ra. Vung tay múa ra Tề Mi côn, không ngờ lại phát ra những thanh âm bén nhọn giống như đao kiếm, đủ thấy Trương Hoài Viễn rất chú trọng lực vào côn pháp này.

Liễu Sinh Hùng vô thanh vô tức liền lùi về phía sau, mộc kiếm trong tay nhẹ nhàng đáp trả côn đầu tiên của Trương Hoài Viễn, kình lực của mộc côn mười phần lại bị mộc kiếm cản lại nghiêng sang bên cạnh một chút. Vừa vặn tương phản với tình hình so tài vừa rồi của Hứa Duyệt, lúc này đây Trương Hoài Viễn đang tấn công rất mạnh, Liễu Sinh Hùng vừa phòng thủ, vừa mượn lực đẩy lực, hóa giải thế tấn công của Trương Hoài Viễn.

Không đợi côn đầu hoàn toàn đi lệch, Trương Hoài Viễn lại hét lớn một tiếng, xuất ra chiêu mới.

Trong lúc nhất thời, trên lôi đài là hình ảnh côn pháp uy vũ, kình phong gào thét, mặc dù chỉ là hai người luận bàn, nhưng lại có cảm giác đất đá bay ngất trời.

Hai hàng lông mày của Trần Dương dựng lên, mừng rỡ nói: - Cái này hình như là phục ma côn pháp của Bắc Thiếu Lâm...

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói: - Chẳng những là phục ma côn pháp, hơn nữa là kế thừa vô cùng chính tông. Từ trong ra ngoài, đều là kim cương phục ma thần thông của Thiếu Lâm chính tông. Trưởng phòng Trương khổ công rèn luyện côn pháp này ít nhất cũng có hai mươi mấy năm rồi.

Giang Vũ Thành vẫn ngồi ở phía sau không dám lên tiếng, đột nhiên hỏi: - Đại ca, nói như vậy, lúc này bên ta có thể thắng?

Tiểu Quế Tử cũng duỗi dài cổ, vẻ mặt mong đợi.

Thật ra đoàn người đều cảm thấy tên quỷ kia còn giấu đâu đó một vẻ ngạo khí sâu xa.

- Á, Tiêu tiên sinh chẳng lẽ cũng là cao thủ? Bằng không, làm sao anh biết trưởng phòng Trương đang dùng chính là chính tông kim cương phục ma côn pháp của Thiếu Lâm?

Không đợi Tiêu Phàm trả lời, Quách Tử Đình liền nói xen vào, khóe miệng mỉm cười, mang theo sự châm chọc không che dấu được.

Lúc này đây, Tiêu Phàm nói chuyện không có cố ý hạ giọng, nhưng thật ra bị anh ta nghe được, liền lập tức khó chịu tên “Công tử bột” này không ngờ giả vờ làm cao thủ ở trước mặt mọi người?

Chẳng lẽ Trần Dương chính là như vậy mới bị hắn mê hoặc hay sao?

Vậy cũng thật không thể tin nổi!

Công phu chỉ dựa vào miệng thôi cũng không được, phải nhìn thấy được chân tướng. Không tin trên đời có cái loại Vương Ngữ Yên hiếm thấy này!

Tiêu Phàm hướng Quách Tử Đình gật đầu, cũng không trả lời anh ta. Cũng không phải Tiêu chân nhân cố ý lạnh nhạt với Quách Tử Đình, thật sự lời này của Quách Tử Đình có chút không dễ trả lời, chính mình thừa nhận mình là cao thủ đương nhiên không phải khiêm tốn cho lắm, nhưng nếu phủ nhận, dường như cũng vô cùng không ổn, há chẳng phải gạt người sao?

Hắn vốn là đại cao thủ!

Trong suy nghĩ của Quách Tử Đình, Tiêu Phàm đang xem thường anh ta, trong lòng không khỏi giận dữ, ánh mắt lập tức trở nên hung tợn.

Tiêu Phàm lại không nghĩ gì, Tiểu Quế Tử ở một bên sớm đã giân giữ, trợn mắt nhìn anh ta một cái. Nếu không phải lo lắng cho đại ca mất hứng, Tiểu Quế Tử sớm đã không khách khí.

Người nào vậy, dám cùng đại ca ta trừng mắt?

Đại ca nếu cũng không phải cao thủ, chẳng lẽ ngươi là cao thủ?

Tiểu tử ngươi chưa được nhìn qua cao thủ chân chính thì cũng đừng có đứng đó làm mất mặt.

Giang Vũ Thành lại đang chú ý tình thế trên lôi đài, hạ giọng nói: - Đại ca, anh xem hiện tại, trên cơ bản đều là trưởng phòng Trương tấn công, tên quỷ kia hoàn toàn nằm vào thế hạ phong, một chút tiếng động đều không có...

Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, nói: - Vũ Thành, đây mới thực sự là điểm đáng sợ đó. Lôi đài lớn như vậy, trưởng phòng Trương gần như đem bốn phương tám hướng đều bao lại, Liễu Sinh Hùng lại không phát ra nửa điểm tiếng động, lại cũng không bị đánh ngã, cậu nghĩ một chút xem, chuyện này là thế nào?

Giang Vũ Thành lập tức mở to hai mắt nhìn.

- Liễu Sinh Hùng một là đang chờ cơ hội, chờ thời điểm bắt đầu phản kích, trên cơ bản thắng bại cũng đã rõ ràng rồi!

- Vậy ư, tôi sao không biết nhỉ?

Quách Tử Đình cười lạnh nói.

Tiêu Phàm lắc đầu.

Tiểu Quế Tử đã không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói: - Anh không biết là vì anh chưa đủ trình độ!

- Cậu có ý gì?

Tiểu Quế Tử nhìn Quách Tử Đình không vừa mắt, Quách Tử Đình lại làm sao nhìn cậu ta thuận mắt cho được, liền lập tức nổi giận đùng đùng hỏi ngược lại.

Tiểu Quế Tử “Hừ” một tiếng, đang muốn mở miệng, trên lôi đài bất ngờ có thay đổi.

349-con-phap-kim-cuong-phuc-ma/1162056.html

//truyencuatui.net/

349-con-phap-kim-cuong-phuc-ma/1162056.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 538

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.