Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng hợp tác

Phiên bản Dịch · 2446 chữ

Diệp Cô Vũ không nhanh không chậm đi về phía nhà trọ Dương Tây.

Đi trên con đường của thị trấn cô liêu hoang dã này càng làm bóng dáng Diệp Vương thêm cô độc.

Giờ khắc này, mọi âm thanh đều rất yên tĩnh.

Tất cả động vật đều bị sát khí bức người của Diệp Vương làm kinh hãi rùng mình, một tiếng cũng không kêu nổi ra khỏi cổ họng.

Diệp Cô Vũ chậm rãi đi tới, giữa đất trời, một mảnh xơ xác tiêu điều.

Dân trấn Dương Tây vô cùng dũng mãnh, nguyên nhân bởi xung quanh có rất nhiều cổ mộ. Trấn Dương Tây là con đường của trộm mộ, buôn lậu văn vật, là nơi tụ tập của các chuyên gia trộm mộ. Đạo mộ và buôn lậu cổ vật thì không cần phải nói rồi, không có mấy loại người lương thiện. Bởi vì quốc gia vẫn chưa có quy mô lớn để đào cổ mộ, vậy nên mấy nhà khảo cổ học thường lai vãng ở đây cũng không tránh khỏi mang theo ba phần không đứng đắn.

Cư dân trấn Dương Tây cũng không tốn hơi đi phân biệt mấy người này, bất kể là trộm mộ, buôn lậu văn vật, hay là các nhà khảo cổ học, trong mắt người dân trấn Dương Tây đều là những người giao thiệp với người chết, không có gì là người tốt cả.

Cùng mấy người đó giao thiệp, mềm mỏng một chút là không ổn, nhất định phải cứng rắn mới được.

Lâu ngày, điều đó đã dưỡng người dân trấn Dương Tây trở nên cực kì dân phong.

Nhưng giờ phút này, toàn bộ trấn nhỏ đều rất yên tĩnh.

Diệp Vương đến rồi!

Ngay cả lão Hậu, chủ nhà trọ Dương Tây cũng cảm thấy hàn khí kinh người.

Diệp Cô Vũ dừng bước trước cửa nhà trọ Dương Tây ba bước.

Một thân ảnh duyên dáng từ đại sảnh nhà trọ Dương Tây đi ra, đứng đối diện với Diệp Cô Vũ. Cứ như vậy thản nhiên đứng ở cửa nhà trọ Dương Tây, cứ như vậy thản nhiên chăm chú nhìn Diệp Cô Vũ.

- Vị tiên sinh này, xin dừng bước!

Cơ Khinh Sa nhẹ giọng nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, không mang theo chút ác khí nào.

- Nếu tiếp tục bước tiếp, anh liền quấy rầy bạn của tôi rồi!

Diệp Cô Vũ liền cười, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng, nói:

- Rất xin lỗi Cơ tổng, không ngờ bạn cô lại yếu ớt như vậy, dễ dàng bị quấy nhiễu ghê!

Cơ Khinh Sa cười châm chọc nói:

- Xem ra, công phu của mấy người rất được nha. Tuy nhiên dựa vào khả năng của các hạ cũng chỉ có thể đảm nhiệm lính hầu mà thôi.

Đương nhiên đây là diễn trò, ngoại trừ Diệp Cô Vũ và bản thân Cơ Khinh Sa, không ai biết quan hệ thật sự giữa bọn họ là gì. Nhưng cái này không phải là trở ngại để Cơ Khinh Sa châm biếm Diệp Cô Vũ một phen.

Đời này, Cơ Khinh Sa thấy nhiều nhất chính là đàn ông kiêu ngạo. Đàn ông đủ tư cách để giao tiếp với Cơ Khinh Sa, bất kể như thế nào cũng không phải là người bình thường, cũng coi như là đàn ông thành công. Tất cả những đàn ông thành công thì đều vô cùng kiêu ngạo.

Mà Tiêu Phàm và Diệp Cô Vũ là người đàn ông kiêu ngạo nhất mà cô từng thấy.

Thậm chí so với rất nhiều quan to trong tay nắm quyền lớn còn kiêu ngạo hơn nhiều, đều là loại đầy tự tin tràn từ trong ra ngoài, dường như bất kể chuyện gì trong tay bọn họ đều có thể dễ dàng giải quyết. Không giống với thể chế bên trong quan lớn, không ít thì nhiều luôn phải ngó trước ngó sau, lo được lo mất.

Nhưng phương thức biểu đạt của hai người đàn ông này tuy đều rất kiêu ngạo nhưng lại có điểm không giống nhau.

Bề ngoài Tiêu Phàm ôn hòa nho nhã, không mang theo chút ác khí và ngông cuồng nào, nhưng mỗi câu hắn nói ra đều là những câu quyết định, mặc kệ ngươi có bao nhiêu ý kiến, đến cuối cùng vẫn bị hắn thay đổi mà tuân theo quyết định của hắn.

Vương khí rất nghiêm nghị!

Trong khi đó khí phách Diệp Cô Vũ lại lộ ra ngoài, cho dù anh ta có tận lực che dấu, thì vẻ sát phạt kia không thể nào áp chế xuống được. Cả đời Cơ Khinh Sa, chưa từng thấy ai có “sát nghiệt” sâu như vậy.

Dựa theo tướng nhân thuật phái Hà Lạc, Diệp Cô Vũ là loại người sát thần bá chủ trời sinh. Người như vậy trăm năm mới xuất hiện một lần, nhưng một khi đã xuất hiện, chính là một đại tai họa, chung quy là đã vén lên sát nghiệt vô biên.

Trên thực tế, hai mươi năm Diệp Cô Vũ lãnh đạo “Thiên Ưng” đã giết không biết bao nhiêu người, không ai có thể biết được số lượng chính xác.

Diệp Cô Vũ dù ở thời điểm, địa điểm nào, anh ta cũng không giấu diếm sự mạnh mẽ, cứng rắn của mình.

Cho dù năm đó lúc anh ta “giúp đỡ” Cơ Khinh Sa, cũng chưa từng hỏi qua Cơ Khinh Sa có đồng ý nhận sự giúp đỡ của anh ta hay không. Theo suy nghĩ của Diệp Cô Vũ, điều này rất bình thường, mình tôi quyết định còn chưa đủ hả?

Thật không khéo, trong xương cốt Cơ Khinh Sa cũng là tính cách như vậy. Chính bởi vậy, Cơ Khinh Sa cũng không chào đón Diệp Cô Vũ, cũng do tâm lý nghịch phản nào đó, cô lại càng thêm chào đón Tiêu Phàm.

Đây cũng là nguyên nhân cô lựa chọn “khuất phục” Tiêu Phàm, hòa giải với Tiêu gia.

Dù tính cách của một người phụ nữ có như thế nào, thì sâu trong nội tâm luôn sùng bái người đàn ông có tính cách mạnh mẽ hơn mình.

Diệp Cô Vũ không so đo lời châm chọc của Cơ Khinh Sa, ánh mắt lướt qua tứ phía, hờ hững nói:

- Theo tôi, gọi người của cô đi cùng nữa thì tôi sẽ không quấy nhiễu bạn cô nữa.

Nói xong, Diệp Cô Vũ xoay người đi ra khỏi trấn.

Xem ra Diệp Cô Vũ căn bản không lo lắng Cơ Khinh Sa sẽ làm trái lệnh của anh ta.

Anh ta đã đáp ứng Abbas, phụ trách dẫn Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc dời đi. Diệp Cô Vũ không thuận mắt Tát Bỉ Nhĩ, nhưng lại không muốn thất tín với Abbas. Abbas có lẽ không phải là đệ tử Dung Thiên Tổ Sư có khả năng nhận thức cao nhất, nhưng cũng là một người có thể nhận định rõ ràng tình hình.

Cơ Khinh Sa không chút do dự, lập tức đi theo.

Một bóng đen từ tầng 3 nhà trọ vụt xuống, chặt chẽ đuổi theo Cơ Khinh Sa, là Phạm Nhạc.

Vừa rồi, Phạm Nhạc đứng ở lầu ba phía trên tường ngoài nhìn xuống giám thị Diệp Cô Vũ, chỉ cần Diệp Cô Vũ có động tác bất lợi về phía Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc sẽ lập tức ra tay.

Đi theo Cơ Khinh Sa nhiều năm như vậy, Phạm Nhạc chưa gặp qua kẻ thù nào càng lúc càng nguy hiểm và cường đại như Diệp Cô Vũ.

Mặc dù cho tới bây giờ, Diệp Cô Vũ vẫn chưa gây bất lợi gì cho Cơ Khinh Sa, nhưng Phạm Nhạc rất kiên định cho rằng Diệp Cô Vũ chính là kẻ thù của họ.

Điểm này không thể nghi ngờ được.

Người đôi khi không phải dựa vào lý trí phán đoán, mà phải dựa vào trực giác để phán đoán.

Hơn nữa, Phạm Nhạc rất tin tưởng trực giác của chính mình.

Lần trở lại này, Diệp Cô Vũ bỗng nhiên xuất hiện ở trấn Dương Tây, khiến cho đầu óc của Phạm Nhạc không ổn định lắm.

Đứng ở trên lầu nhà trọ, Tân Lâm lạnh lùng nhìn thấy hết tất cả, mồ hôi trong lúc vô ý đã ướt đẫm nội y mềm mại của cô.

Cô tận mắt nhìn thấy Diệp Cô Vũ.

Người này khiến cô có cảm giác bị áp bách rất lớn. Thời điểm đối diện anh ta, Tân Lâm càng có thêm cảm giác quỷ dị, giống như cô rất quen với khí tức trên người Diệp Cô Vũ!

Thật giống như cô quen thuộc khí tức trên người Tiêu Phàm vậy.

Tên này cường đại tới mức biến thái rồi, có lẽ còn giấu diếm gì đó không muốn người khác biết được.

Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc không chút do dự theo Diệp Cô Vũ rời khỏi nhà trọ, Tân Lâm vẫn không thể lí giải nổi. Hiện tại đang là thời điểm quan trọng để Tiêu Phàm trị thương cho Uyển Thiên Thiên, kẻ địch mạnh như vậy, tốt nhất nên cách Tiêu Phàm càng xa càng tốt.

Rất nhanh, Tân Lâm không còn cảm thấy khí tức của Diệp Cô Vũ nữa.

Thật giống như trong chốc lát Diệp Cô Vũ đã đi rất xa rồi.

Nhưng Tân Lâm rất rõ ràng, trong thời gian ngắn như vậy, Diệp Cô Vũ không có khả năng đi được quá xa, hiển nhiên là đã dùng bí thuật để ẩn đi khí tức của mình.

Trên thực tế, Diệp Cô Vũ quả thật chưa từng đi xa, anh ta đi cách đầu tây trấn không xa thì dừng bước.

- Diệp Vương, anh hãy cho tôi một lời giải thích!

Cơ Khinh Sa đứng cách Diệp Cô Vũ năm thước lạnh lùng nói, giọng điệu vô cùng không hài lòng.

Phạm Nhạc đứng cách hai người Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc không xa lắm, toàn bộ tinh thần đều dồn vào đề phòng, ba người đứng trên đỉnh một tam giác cân.

- Giải thích gì?

Diệp Cô Vũ liền cười.

- Khinh Sa, tại sao tôi lại phải cho cô một lời giải thích vậy?

- Hừ, anh không phải giả bộ hồ đồ, anh không nói cho tôi anh theo tung tích của chúng tôi. Tôi hứa với anh, tôi sẽ làm việc cho anh. Nhưng anh theo dõi chúng tôi, tôi không thể chấp nhận được.

Cơ Khinh Sa không chút khách khí nói.

Với địa vị của cô trên thương trường và giang hồ hiện nay, đương nhiên không thể chấp nhận chuyện bị người khác theo dõi được. Chỉ e bất cứ ai cũng sẽ không vui khi bị người ta theo dõi.

- Cô lầm rồi, tôi không theo dõi cô, người tôi theo dõi là Tiêu Phàm.

Diệp Cô Vũ cũng không tức giận thuận miệng giải thích một câu.

Cơ Khinh Sa cũng không có bị lừa dễ dàng như vậy, cười lạnh một tiếng nói:

- Không theo dõi tôi mà anh có thể theo dõi được Tiêu Phàm sao?

Hai hàng lông mày của Diệp Cô Vũ hơi nhăn lại, nói:

- Cô không tin tôi sao?

Cơ Khinh Sa lắc đầu nói:

- Không phải tôi không tin anh, nhưng Diệp Vương, tôi đã sớm nói qua, mặc kệ anh thần thông quảng đại như nào, Tiêu Phàm vẫn sẽ là đối thủ mạnh nhất của anh. Anh có thể dễ dàng theo sát hành tung của người khác, nhưng trong số đó không bao gồm Tiêu Phàm. Anh để tôi tiếp cận hắn, đơn giản là để xuyên thấu qua việc theo dõi tôi để theo dõi hành động của hắn thôi.

Diệp Cô Vũ trầm mặc.

Gió núi gào thét.

Phạm Nhạc nhìn không dời mắt khỏi Diệp Cô Vũ, sợ người đàn ông này thẹn quá hóa giận ra tay với Cơ Khinh Sa. Đã qua nhiều năm như vậy, Phạm Nhạc chưa bao giờ có cảm giác nguy hiểm như cục diện ngày hôm nay.

- Khinh Sa, cô lầm rồi.

Sau một lúc, Diệp Cô Vũ chậm rãi nói.

Vẫn câu nói như cũ “cô lầm rồi”.

Dường như suy nghĩ trong lòng Diệp Cô Vũ, hễ nghi ngờ anh ta thì đều là sai lầm vậy.

- Có lẽ trước kia theo dõi Tiêu Phàm là việc không hề dễ dàng. Nhưng hiện tại không giống lúc trước. Hiện tại, cảnh giới của Tiêu Phàm đã bị giảm đi, muốn theo dõi hắn không phải là chuyện quá khó khăn.

Cơ Khinh Sa lạnh lùng nói:

- Nếu hiện tại hắn suy yếu như vậy, vì sao không nhân cơ hôi mà diệt trừ hắn đi?

- Diệt trừ?

Diệp Cô Vũ không khỏi ngạc nhiên, dường như nghe được cái gì buồn cười lắm.

- Ai nói tôi muốn diệt trừ hắn ta? Hắn không phải kẻ thù của tôi.

Cơ Khinh Sa căn bản cũng không tin, châm chọc cười nói:

- Hắn không phải kẻ thù của anh, chẳng lẽ là bạn anh à?

- Hắn đương nhiên cũng không thể được coi là bạn tôi.

- Anh làm tôi hồ đồ mất rồi.

Chẳng lẽ anh trăm phương ngàn kế để tôi tiếp cận Tiêu Phàm chỉ là vì thấy thú vị thôi sao?

- Đương nhiên không phải. Nhưng tôi muốn cho cô hiểu được, quan hệ giữa người và người trên thế giới này, không phải chỉ có hai loại bạn bè và kẻ thù có quan hệ tương phản, trừ mặt đó, những thứ khác có rất nhiều loại quan hệ bất đồng khác nhau.

Diệp Cô Vũ vẫn duy trì tính tình hòa nhã.

- Ví dụ, nói ra xem.

- Ví dụ như là cùng hợp tác chẳng hạn.

- Cùng hợp tác á?

Lần này, Cơ Khinh Sa thực sự giật mình. Cô không nghĩ Diệp Cô Vũ không ngờ có thế đem anh ta và Tiêu Phàm vào loại quan hệ đó, xác định để “cùng hợp tác”.

Diệp Cô Vũ hợp tác với Tiêu Phàm là vì cái gì?

Hơn nữa, cũng rất rõ ràng rằng dường như Tiêu Phàm cũng không hề biết mình lại có một vị “đồng bọn” như vậy.

Thực không biết trong hồ lô của Diệp Cô Vũ chứa cái gì nữa.

[/CHARGE]

235-cung-hop-tac/257924.html

235-cung-hop-tac/257924.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.