Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

'Cậu bé chăn cừu'

Phiên bản Dịch · 1765 chữ

Giọng nói chất vấn bén nhọn từ giữa tiểu viện truyền ra, có thể nói người chưa tới mà tiếng đã tới trước. Một dáng người lộ ra, đó là một cô gái tuổi chừng mười sáu tuổi dậy thì, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp.

Áo gai vải thô trên người cũng không thể dấu được thân hình đường cong lả lướt của nàng ta. Bên dưới tay áo lộ ra hai cánh tay trắng nõn nà. Một cô gái xinh đẹp vốn nên 'phong tình vạn chủng' như vậy hết lần này đến lần khác lại làm ra bộ dáng như muốn cắn người, hết sức hung ác, phá hủy đi hết ấn tượng tốt đẹp trước đó.

Trên lưng mang hộp đao 'Đại Minh thập tứ thế', hai tay trống trơn Ngô Phàm vừa gặp cô gái thì vội vàng chuyển động ánh mắt làm ra vẻ mặt vô tội, giả ngu mà đứng lên.

"Tốt cho ngươi Ngô lão đại nha! Ngươi nói ngươi là không có lỗ tai hay là không tim không phổi (1) ? Hả? Hũ gạo trong nhà đều đã thấy đáy rồi!", Cô gái có vẻ cực kỳ tức giận, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào cái mũi Ngô Phàm mà quở trách không ngừng: "Ngươi ở bên ngoài sống tốt quá nhỉ, không cần lo ăn lo uống, còn ta? Uống gió tây bắc a! Nhưng gió tây bắc lúc này còn chưa tới mùa đâu! Ăn uống đều không no! Ta thật không hiểu vì sao phụ thân lại hứa gả ta cho cái tên bỏ đi nhà ngươi! Mặt nhìn thì trung thực, còn trong lòng ngươi thì thật là tàn nhẫn a! Bây giờ ta còn chưa xuất giá, nếu lỡ sau này lấy ngươi thì chẳng phải... "

(1) không tim không phổi: vô tâm

Ngô Phàm vuốt cái mũi, ngượng ngùng ngắt lời cô gái, nói: "Ta nói, muội tử a, chuyện là thế này... "

"Muội cái đầu nhà ngươi! Ta đây là thê tử chưa cưới của ngươi! Thiếu phụ a! Gọi muội tử là làm sao?" Cô gái đột nhiên cao giọng, nổi giận đùng đùng chỉ vào cái cửa nát làm mấy khúc trên đất, nói: "Ta kiếp trước rốt cuộc đã làm nên cái nghiệt gì? Thật sự là xui xẻo tám kiếp, gả cho ngươi cái kẻ sa cơ thất thế! Ngươi nhìn lại mình xem! Nhìn lại mình xem! Ngươi ăn mặc rất là ngăn nắp chỉnh tề a, rồi nhìn lại nhà mình đi! Có khác gì cái chuồng heo không hả?"

【Ai da! Cái ngữ tốc này, ta nói không lại a! 】

Trong lòng Ngô Phàm thở dài, thử thăm dò bước vào cửa, tiếp theo móc trong tay áo tờ ngân phiếu, hắc hắc cười nói: "Chẳng qua do ta đang cao hứng nên nhất thời quên mua thôi! Tới đây! Xem cái này!"

"Một... Một trăm lượng"?

Cô nàng vốn đang chỉ trích cùng quở trách trong nháy mắt im bặt, hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, tay còn nhanh hơn so với mắng người từ trong tay Ngô Phàm mà đoạt lấy tờ ngân phiếu, lật trái lật phải, quả thực so với nhìn cha ruột còn thân thiết hơn.

"Lãnh lương?", cô nàng không một dấu vết mà cất tờ ngân phiếu vào trong ngực, sau đó đánh giá Ngô Phàm, một bụng hoài nghi: "Ngươi một tháng bổng lộc chỉ có mười lượng bạc, đáng lẽ không nhiều như vậy đi?"

Ngô Phàm nhíu mày, cười nói:" Ngươi quản nó từ đâu tới làm gì? Quỷ hẹp hòi! Đi mua chút rượu, đồ ăn về, trượng phu hôm nay cao hứng, hắc hắc!"

Cô gái cẩn thận đánh giá mặt Ngô Phàm, nàng cảm thấy tên này một tháng qua thay đổi rất nhiều, nhưng thay đổi thế nào thì nàng cũng không rõ ràng lắm. Sau một hồi cân nhắc, nàng cũng biết số bạc trong tay nhất định là lai lịch bất chính, không có tiếp tục truy vấn, ngay lập tức lanh lẹ mà ra phố mua đồ ăn cùng rượu nhắm... Có điều, dựa theo hiểu biết của Ngô Phàm đối với nàng, phỏng chừng không mua gì trở lại, nhiều nhất là nửa cân rượu,thịt sau đó trở lại mà nhổ rau cải trắng từ trong sân nấu một nồi... Chia làm 2-3 ngày ăn.

Người cô nàng chạy đi thoăn thoắt, Ngô Phàm ngồi trên cái cửa nát, đem 'Đại Minh thập tứ thế' ném qua một bên, bắt đầu ngẩn người nhớ lại... Nhớ lại về nàng con dâu nuôi từ bé của phụ thân mình, Đồng Nhị.

Phụ thân của Đồng Nhị cùng phụ thân Ngô Phàm vốn là đồng nghiệp, cũng là Ưng Dương vệ. Chẳng qua, điểm bất đồng là ở chỗ phụ thân của Đồng Nhị chết sớm, hơn nữa mẫu thân nàng thời gian trước cũng lâm bệnh qua đời, anh trai cùng chị dâu cũng không muốn mang theo cái gánh nặng là nàng nên phụ thân Ngô Phàm nhặt được cái tiện nghi. Lúc ấy, phụ thân Ngô Phàm nghĩ rằng mình chỉ có một đứa con, trong nhà cũng vì cho nó luyện võ mà nghèo rớt, tương lai muốn kiếm vợ cho nó thì đúng là gian nan a! Đồng Nhị cô nương này vừa thấy chính là một tiểu mỹ nhân, vì con trai mà sớm chuẩn bị một chút! Cho nên nói, phụ thân Ngô Phàm đã có tính toán từ trước, từ nhỏ ông đã đem Đồng Nhị sang cùng với Ngô Phàm mà nuôi chung một chỗ, trên danh nghĩa là con dâu từ bé. Chỉ là phụ thân Ngô Phàm trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ tới là, Đồng Nhị xinh đẹp thì đủ xinh đẹp nhưng cái tính keo kiệt thêm chút hung dữ này làm cho Ngô Phàm hiện tại hơi có cảm giác ăn không tiêu!

"Thình thịch!"

Đột nhiên vang lên giọng nói làm cho Ngô Phàm tỉnh lại.

"Ngẩn cái gì mà ngẩn ra a! Mau đem cái cửa sửa lại! Buổi tối này người phải ra ngoài! Để ta một mình như vậy ngươi có thể yên tâm hay sao?" Đồng Nhị mang theo miếng thịt heo nhỏ, còn có một ít rượu về cũng rất nhanh, dùng chân đá đá lên cái cửa nát dưới đất, nhíu mày nói: "Đều bị mối đục hết! Côn trùng chết tiệt! Ngươi lại đây sửa, ta đi nấu cơm!"

【Tính tình ngươi hung dữ như vậy? Có gì lo lắng nữa! Ai dám chiếm tiện nghi của ngươi a! 】

Ngô Phàm đảo cặp mắt trắng dã đi qua, ngồi xổm trên cái cửa gỗ không thèm để ý mà ra tay sửa chữa, nào ngờ dùng lực hơi mạnh, "Rắc" một tiếng, cửa gỗ rớt mất một góc.

Nhìn thấy miếng gỗ trong tay mình bị mọt đục gần như không còn. Ngô Phàm thở dài, nói: "Lưu thủy bất hủ, hộ xu bất đố (2) a!"

(2) Lưu thủy bất hủ, hộ xu bất đố: nước luôn chảy thì không bị hôi hám, trục cửa xoay thì không bị mối mọt.

Thực tế chẳng phải là do hắn quá nghèo nên mấy chục năm rồi mà còn không dám thay cái cửa mới a!

"Thình thịch, thình thịch...!"

Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, Ngô Phàm ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua thì thấy cấp trên của mình tại đồn Bách Hộ - Đại đội trưởng Tiễn Thụy. Phía sau hắn còn có bốn năm Ưng Dương vệ. Ngô Phàm chân mày cong lên, ánh mắt chuyển động liên tục, giả bộ không thấy ai mà xoay người nắm trong tay 'Đại Minh thập tứ thế'.

Hắn cẩn thận như vậy là do trong lòng hắn đang đề cao cảnh giác, ý nghĩ trong đầu là: "【 Những gã này ba đến năm tháng chưa từng tới đây, lần này đến lại vội vội vàng vàng, không phải là tên phó Thiên hộ Triệu Hỉ kia bán đứng mình rồi chứ, chuyện mình tham ô ăn cắp chút bạc của Nghi Thủy hầu đã bị bại lộ? Hay là chuyện mình dùng Bạch Ngọc Phật vu oan sau đó giết chết Trần Du Tứ bị bại lộ? 】

"Phù phù...!"

Đại đội trưởng Tiễn Thụy gấp gáp chạy đến, thở phì phò còn chưa tới cửa nhà Ngô Phàm thì đã nói: "Ngô Tiểu đội trưởng, có người phát hiện tung tích của yêu nghiệt Di Lặc giáo, đi mau!"

Ngô Phàm nhẹ nhõm thở phào, trong lòng cũng một phen cảm khái... Chính mình vừa mới dựng chuyện Di Lặc giáo, chưa từng nghĩ bọn chúng lại xuất hiện, Đây không phải là câu chuyện 'Cậu bé chăn cừu' ngoài đời thật chứ hả?"

"Bà nương! Ta phải đi làm nhiệm vụ! Ngươi tự ăn một mình đi!" ngó vào trong phòng hô một câu, Ngô Phàm nhanh nhẹn đi ra bên ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Tiễn Thụy thở phì phò, nói: "Trước đó không phải ngươi nói yêu nghiệt Di Lặc giáo xuất hiện tại miếu cổ ngoài thành Lạc Dương hay sao hả? Kết quả là sau đó chúng ta vồ hụt."

Ngô Phàm gật đầu, nói láo mặt không đổi sắc: " Đúng vậy! Ta phát hiện tung tích yêu nghiệt Di Lặc giáo, theo dõi bọn họ rồi tới miếu cổ, lúc này mới biết được đó là nơi bọn chúng ẩn náu."

"Ngươi nói đúng, đó là nơi bọn chúng ẩn náu." Tiễn Thụy tiếp đón Ngô Phàm rồi cùng đám thủ hạ vừa chạy vừa hào hứng mô tả nói: "Không biết vì lý do gì bọn chúng lại biết trước tin tức lập tức lẩn trốn. Hôm nay có Ưng Dương vệ từ Trường An đến thành Lạc Dương đưa công văn, kết quả phát hiện bọn chúng đang ở nơi đó gặp mặt. Sau khi tìm hiểu ngọn ngành, hắc! Bọn yêu nghiệt này đã tới Lạc Dương một tháng trước! Bình thường chúng giả trang làm mã phỉ suýt nữa gạt được chúng ta! Thiên Hộ đại nhân rất là tức giận, lần này triệu tập tất cả Ưng Dương vệ tại đồn Thiên Hộ thành Lạc Dương, một lưới bắt hết bọn yêu nghiệt này!"

Ngô phàm chậc lưỡi không thôi, bỗng dưng cảm thấy... đau trứng.

.....

PS: Cầu đề cử ạ!

Bạn đang đọc Đại Gian Hùng (Bản Dịch) của Khái Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacythusinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.